Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1575-1: Người cười ta si ta cứ si (1)



- Công tử, hiện giờ đã tới ngoài thành rồi, ngươi muốn muốn đi đâu?Phu xe chạy một dặm đường, sau khi rời xa phạm vi Túy Tiên Sơn Trang, liền ngừng lại, xoay người hướng bên trong xe dò hỏi.Bên trong xe ngồi một người con gái cải trang thành con trai, khóe miệng nàng nổi lên một tia tự giễu cười mỉm, ta muốn đi đâu? Điều này đối với ta mà nói thật sự là quá xa xỉ, nên nói ta có thể đi đâu? Tuy nói trời đất bao la, nhưng lại có nơi nào có thể dung nạp ta, cho dù ta đến đâu, đều là gieo họa hại người khác, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, ta đây thật đúng là việc nhân đức không nhường ai.

- Công tử, công tử.Phu xe lại gọi hai tiếng.Nữ tử hơi ngẩn ra, nói:

- Đi Tây Hồ

.- Đâu Tây Hồ?

- Chỗ nào cũng được.

- À.Một lúc lâu sau.- Xuyyyyyy - - -! Khách quan, đã đến Tây Hồ rồi, ngươi xem nơi này được không.Nữ tử khẽ thở dài một cái, rèm xe vén lên, nương theo ánh trăng nhìn mặt hồ phẳng lặng, gật đầu, nói:

- Được rồi.

Nàng nói xong xuống xe ngựa, từ hành lý lấy ra một túi tiền to đưa cho phu xe, nói:

- Cầm đi.Phu xe kia vội khoát tay nói:

- Không được, không được, trước đó vị công tử kia đã đưa ta tiền xe rồi.Cô gái nói:

- Cầm đi đi, dù sao ta sau này cũng không cần.

- Chuyện này - - -.Phu xe kia chần chừ, vẫn là hai tay nhận lấy, chỉ cảm thấy nặng trịch, thầm giật mình, đây có bao nhiêu tiền vậy. Vội hỏi:

- Công tử, tiền này quá nhiều rồi.

- Ngươi trở về đi.Nữ tử không để tâm đáp trả một câu, sau đó liền xoay người bỏ đi.Lúc này đã là nửa đêm, bốn phía không có một bóng người, một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe gió đêm thổi lá cây vang sào sạt.Nữ tử một thân một mình chẳng có mục đích đi trên đê, bóng dáng vô cùng cô đơn, giống như cô hồn dã quỷ, lại giống như cái xác không hồn. Đột nhiên, một trận gió đêm thổi tới, nàng dường như cảm thấy có chút lạnh, không khỏi hai tay ôm cánh tay, dường như có tiếng đàn vang lên bên tai, dường như lại có âm thanh cười vui vang lên bên tai, dường như lại có tiếng ca ở vang lên bên tai, dường như có tiếng ca ngợi vang lên bên tai vậy. Đột nhiên, hình như có một người mắng to, ngươi chính là yêu phụ hại nước hại dân.Nàng vội ngẩn ra, ngừng lại. Xoay người lại ngơ ngác nhìn mặt hồ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của nàng, hiện ra lệ quang.Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa.Yêu phụ tâm như rắn rết.Nữ nhân dường như thân ở trong ngàn vạn người, bị vạn người chỉ trỏ, toàn thân nàng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, nàng hai tay che hai lỗ tai, giống như đang cầu xin tha mạng khóc lóc nói:

- Cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi, đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta không phải hồ yêu, ta không phải là yêu phụ.Nói một hơi nàng đột nhiên cảm xúc vỡ òa, ngồi chồm hổm xuống. Lên tiếng khóc lớn lên, đỉnh sườn núi phía đông trên đầu đột nhiên rớt xuống tấm khăn, chỉ một thoáng, búi tóc đen dài tầm một mét thoát khỏi sự bó buộc, giống như thác nước xõa xuống dưới, che lại toàn bộ phía sau lưng nàng.Nàng càng khóc càng phát lớn tiếng, càng khóc càng bi thương. Dường như đã dùng hết sức lực toàn thân.Trăng tựa hồ cũng không đành lòng, lặng yên không một tiếng động trốn vào trong mây.Đêm, dần dần ảm đạm.Nữ tử ước chừng khóc lớn gần nửa canh giờ, nước mắt đã chảy khô, âm thanh bẩm sinh tự nhiên đã khàn khàn, mới chịu ngừng nghỉ.Một lát sau, nàng đứng lên, nhìn mặt hồ, não không ngừng nhớ lại hình ảnh cả đời nàng, nàng đột nhiên phát hiện không có bất kỳ một hình ảnh là đáng giá lưu luyến, không khỏi đau buồn từ đâu đến.

- Mấy năm nay ta rốt cuộc là sống thế nào vậy, ta sống rốt cuộc lại là vì cái gì.Nói đến đây, nàng lại cất tiếng cười to, tiếng cười vô cùng thê lương, giống như ác quỷ vậy, qua một hồi lâu, nàng mới dừng điên cuồng cười to, cứ như vậy đứng ngơ ngác nửa canh giờ, đột nhiên nhẹ giọng ngâm nói:

- Hương lạnh Kim Nghê, lang thang trăn trở, đứng lên biếng nhác tự chải đầu, tráp ngọc quý báu dính đầy bụi, mặt trời đã lên cao. Cả đời sợ sinh ly từ biệt khổ đau, chuyện nhiều hay ít, muốn nói nghỉ ngơi. Tân lai thụ, không phải cạn ly rượu, chả phải thu buồn. Nghỉ một lúc, lần này đi thôi. dù sao "mặt trời quan", cũng khó lưu giữ. Niệm người Võ Lăng xa, khói che Tần lầu. Duy chỉ có nước chảy phía trước lầu, ứng niệm với ta, cả ngày chăm chú nhìn. Nơi chăm chú nhìn, từ đây lại thêm một đoạn tân buồn. Này bài từ chính là Lý Thanh Chiếu sáng tác, tên là " thổi tiêu trên đài Phượng hoàng. Hương lạnh Kim Nghê". Bài từ này là khi Lý Thanh Chiếu đau buồn cực độ sáng tác ra, tuy nhiên, nữ tử lại cảm thấy bài từ này dường như vì hoàn cảnh nàng lúc này mà soạn ra vậy, từng câu chữ đều xúc động tâm linh của nàng, khác nhau ở chỗ, đau buồn trong lòng nàng còn đau hơn bài từ này của Lý Thanh Chiếu nhiều. Đau buồn của Lý Thanh Chiếu lúc ấy chỉ là đau khổ về con người Triệu Minh Thành, còn đau buồn trong nội tâm nàng lại là đến từ ngàn vạn người, đến từ khắp nơi trong thiên hạ.

- Nghỉ một lát, lần này đi thôi. Nghỉ một lát, lần này đi thôi. Nữ tử dùng sức gật đầu mấy cái, nói:

- Các ngươi nói rất đúng, các ngươi nói rất đúng, ta sống chính là hại người hại mình, chính là hại người hại mình, cũng được, ta cuộc đời này sẽ giống như các ngươi mong muốn, các ngươi nếu cảm thấy ta ở lại sẽ khiến cho các ngươi tổn thương, ta rời khỏi là đúng, chỉ nguyện kiếp sau có thể làm một con chim chóc tự do tự tại. Vĩnh biệt, những người oán hận ta.Nghĩ tới đây, nàng vừa nhắm mắt, hai chân vừa bước, thân mình bay lên, quăng hướng mặt hồ.Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một cánh tay nắm ở bờ eo của nàng, đem nàng kéo lại, không chờ nàng mở mắt ra, chợt nghe có người nói nói:

- Oa! Cô làm thật à, xem ra cô khác xa so với sự yếu ớt trong tưởng tượng ta nhiêu.Là hắn!Nữ tử mở to mắt, chỉ thấy một khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc, trong đôi mắt phượng hẹp dài lúc này lại cũng hàm chứa một dòng nước mắt trong đau buồn.Cô gái này chính là Lý Sư Sư, mà người ôm lấy nàng chính là Lý Kỳ.Bốn mắt nhìn nhau, trong đó đã bao hàm rất nhiều ý tứ.

- Ngươi - - - ngươi tại sao lại ở đây?Lý Sư Sư ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, không dám tin mà hỏi

.- Cô khóc lớn tiếng như vậy, làm ồn ta ngủ.

- Nhưng mà lần này sự hài hước của Lý Kỳ lại không thể đùa giai nhân cười, tự chuốc bẽ mặt, hắn đành phải nói:

- Nếu chết có thể giải quyết vấn đề, như vậy trên đời này chỉ e là không có người sống rồi.Lý Sư Sư hai mắt khép lại, quay đầu đi, nói:

- Ngươi không hiểu.Lý Kỳ nhẹ nhàng nhún vai, nói:

- Ta thật sự không hiểu, bởi vì ta chỉ biết là sống chính là lợi, ngược lại, chết chính là thiệt, cho nên ta rất quý trọng mỗi một ngày ta sống, trong cuộc đời của này ta chưa bao giờ có ý niệm tìm chết trong đầu.

- Ngươi còn sống có thể tạo phúc cho sinh linh, còn ta sống trên đời chỉ biết hại người hại mình.

- Quá khen, quá khen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.