Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1580: Chúc mừng



Dường như Bạch Thiển Dạ cũng luôn chú ý tới Lý Kỳ, trông thấy Lý Kỳ nhìn tới, khoảnh khắc hai đôi mắt gặp nhau, mọi thứ đều như ngưng đọng giữa lặng yên.

Trông thấy người thê tử mình mong nhớ đêm ngày, Lý Kỳ nào có kiềm chế nổi, hắn vội vã đi về phía Bạch Thiển Dạ, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe có tiếng người hô lên:

- Xu Mật Sứ, chúc mừng, chúc mừng.

Vẫn còn muốn tiếp tục nữa à, Lý Kỳ thật lòng có ý muốn giết người luôn rồi, nhưng vừa ngoái đầu, trông thấy Hình bộ thượng thư Lý Cương, hắn đành dùng ánh mắt chuyển lời xin lỗi tới Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ khẽ bĩu môi, hình như cũng có đôi chút không vừa lòng, nàng cũng chỉ có lúc ở trước mặt Lý Kỳ mới lộ ra bộ dạng nữ nhân nhỏ bé.

Lý Cương tới trước mặt Lý Kỳ, nâng ly nói:

- Xu Mật Sứ văn võ song toàn, Bắc chế ngự Kim Quốc, Nam chinh chiến Nam Ngô, bách chiến bách thắng, Lý Cương quả thực vô cùng khâm phục, xin kính ngài một lý trước.

- Đâu có, đâu có.

Lý Kỳ hạ chén, nhấp một ngụm trà, cười ha ha nói:

- Lý thượng thư, ngươi chúc mừng ta nhưng ta lại phải nói xin lỗi ngươi một tiếng.

Lý Cương ngẩn người, bất giác nghĩ tới, chẳng lẽ hắn đang nói đến chuyện của hữu tướng, hỏi:

- Ý của Xu Mật Sứ là?

Lý Kỳ ha ha nói:

- Nam Ngô, Đại Lý vừa sáp nhập Đại Tống, việc đối xử bình đẳng là vô cùng khó khăn, khu vực phía Nam bất kể là phong thổ nhân tình, trên thực tế đều khác biệt một trời một vực với Trung Nguyên chúng ta, vì vậy triều đình phải đối đãi thật thận trọng, đặc biệt là ở phương diện luật pháp, không thể đem luật pháp của Đại Tống ta sang áp dụng, nhất định phải thay đổi một chút, điểm này ta sẽ tâu lên hoàng thượng, cho nên Hình bộ các ngươi thời gian này chắc sẽ phải làm thêm giờ rồi.

Lý Cương hơi sững sờ, sau đó lập tức cười nói:

- Xu Mật Sứ thật khôi hài quá.

- Khôi hài.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Lý thượng thư không phải là uống say rồi chứ, ta không cảm thấy lời này có chỗ nào khôi hài.

Lý Cương nghiêm mặt nói:

- Hình bộ chỉ phụ trách việc chấp pháp, còn việc lập tân pháp đều do hoàng thượng và các trọng thần trong triều bàn bạc với nhau mà thành, Xu Mật Sứ không thể đến điều này cũng không biết chứ.

Điều này Lý Kỳ quả thực không biết, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, hắn bỗng nhíu hàng lông mày, nói:

- Hoàng thượng và các đại thần bàn bạc. Điều này có quá tùy tiện không.

Lý Cương đáp:

- Trước nay đều là như vậy.

Lý Kỳ hình như nghĩ tới điều gì, nhưng cụ thể là gì thì hắn cũng không rõ, nhưng lúc đó hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, trong lòng chỉ nghĩ đến việc đi tới chỗ Bạch Thiển Dạ nói mấy câu với nàng, vậy là hắn liền nói:

- Ra là vậy, điều này----Lý thượng thư, nếu không có chuyện gì khác---

Lý Cương vội chìa tay nói:

- Mời Xu Mật Sứ cứ tự nhiên.

Lý Kỳ nói cảm ơn rồi lại đi về hướng Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ và Lý Kỳ hình như có thần giao cách cảm, đúng lúc đang chuẩn bị nghênh đón, thì chân chưa kịp bước ra đã lại phải rút về, khẽ giậm xuống đất.

- Xu Mật Sứ, chúc mừng, chúc mừng.

Chết tiệt. Đây là muốn ta đâm vào chỗ chết à! Lý Kỳ than vãn cay đắng một tiếng, nhưng không thể không quay người lại, còn gượng nở một nụ cười, bởi vì người đến là một trong ba vị quan đứng đầu, Trịnh Dật.

Lý Kỳ không đợi Trịnh Dật chắp tay chúc mừng, lập tức nói:

- Dừng lại, Trịnh Dật, những nghi lễ kia hai ta hãy bỏ qua đi. Ta đã nói đến phát phiền rồi, ta thấy mình sắp trở thành cái máy phát thanh rồi.

Trịnh Dật ban đầu hơi sửng sốt, sau đó liền cười nói:

- Ta sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên trông thấy có người cảm thấy phiền phức với lời chúc tụng của người khác.

Lý Kỳ khinh khỉnh nói:

- Cánh rừng này lớn, loài chim gì cũng có.

Dứt lời hắn trêu ghẹo:

- Trịnh Dật, xem ngươi mặt mày hớn hở, rạng rỡ, chậc chậc. Có hơi nữ nhân quả nhiên đã thay đổi rồi.

Trịnh Dật là người lịch lãm khiêm tốn, gặp phải tên lưu manh Lý Kỳ, chẳng khác tú tài gặp binh lính, bất đắc dĩ đỏ bừng mặt, thấp giọng nói:

- Ngươi dù sao cũng là một vị quan lớn nhất phẩm, sao lại chẳng khác gì mấy đứa vô lại đầu đường xó chợ thế.

- Chẳng thú vị cả.

Lý Kỳ lắc đầu, lại nói:

- Vậy thì nói cách khác, đồ nhi ngoan của ta vẫn tốt chứ, ngươi có bắt nạt nó không, đừng có gạt ta, ta rảnh sẽ đi thăm nó, à, ta còn muốn đưa cả Nha Nội đi cùng.

Trịnh Dật buồn bực nói:

- Ta là loại người đó ư, còn vị trí của Nhuận Nhi ở nhà hiện giờ còn cao hơn cả ta, không giấu gì ngươi, tháng trước ta---ta làm cha rồi.

- Phải---phải không?

Lý Kỳ mừng rỡ nói:

- Đây là chuyện đại hỷ đấy nhé, chúc mừng, chúc mừng.

Trịnh Dật này ở thời xưa cũng được coi là người đã lớn tuổi rồi mới có con cái, phải biết rằng y hơn 30 tuổi mới kết hôn, trong gia đình quan lại đây là chuyện chưa từng xảy ra, cho nên Lý Kỳ mới mừng thay cho Trịnh Dật, y cũng là một tên nam nhân đa tình, đau khổ chờ đợi Vương Dao bao năm trời, mặc dù vẫn chưa đợi được, nhưng cuối cùng cũng đã tìm được giai nhân, mấu chốt là rút cuộc y cũng đã đi được ra khỏi cái bóng của Vương Dao, có lẽ Nhuận Nhi thích hợp với y hơn Vương Dao.

Lúc trước cha mẹ y chỉ sợ cuộc đời y sẽ cứ như vậy mà chìm xuống rồi, cho nên trong lòng họ rất cảm kích Nhuận Nhi, làm sao còn dám tính toán đến xuất thân của nàng.

- Ngươi đợi một lát.

Hai tay Lý Kỳ dò dẫm lục tìm trên người một hồi, bỗng lấy ra một miếng ngọc bội, đưa tới, nói:

- Ngươi cũng biết ta vừa mới trở về, còn không hay ngươi đã làm cha, chưa chuẩn bị quà tặng gì, thứ có giá trị nhất trên người là miếng ngọc bội này, tạm thời vậy trước đã, hôm khác ta mang đại lễ đến phủ chúc mừng.

Trịnh Dật nhìn miếng ngọc bội, thầm kinh ngạc, không dám nhận, nói:

- Nhưng miếng ngọc bội này là vô giá đấy.

- Thế à, ta cũng không rõ

Lý Kỳ nói rồi lại thấp giọng:

- Chẳng giấu gì ngươi, đây đều là do Cao Minh Thuận tặng ta, ta thấy cũng không tồi nên mới mang theo người, ngươi cũng coi như gặp may rồi đấy, trước đây trên người ta đến một đồng tiền cũng tìm không ra.

Đây chẳng phải là của tham ô đó à.

Trịnh Dật nghe xong càng không dám nhận, nhún nhường đáp:

- Miếng ngọc quý như vậy, sao ta dám nhận.

Lý Kỳ nhíu mày không vui, nói:

- Ta nói ngươi thật sĩ diện quá, ta đâu có phải là tặng cho ngươi, đây là tặng cho tiểu đồ tôn của ta, có can hệ gì đến nhà ngươi, ngươi chỉ là kẻ trung gian, thật là.

Hắn nói xong liền đem ngọc bội nhét vào trong tay Trịnh Dật.

Trịnh Dật vẫn không dám nhận, dù sao miếng ngọc này giá trị cũng quá lớn, lại đem trả lại cho Lý Kỳ, nói:

- Nhưng mà ngươi có đến hai đứa đồ tôn, một miếng ngọc này cũng chẳng đủ dùng, hay là thôi đi, có tâm ý là được rồi.

Lý Kỳ giật mình nói:

- Không phải chứ, ngươi chỉ một năm mà đã cho ra hai đứa? Không đúng không đúng, đây là chuyện không thể nào, oa, ngươi vừa cưới Nhuận Nhi về nhà, thì đã bắt đầu nạp thiếp rồi, thời hạn tình cảm phai nhạt 7 năm còn chưa tới mà.

Trịnh Dật tức giận nói:

- Ngươi lại nói đi đâu thế, Nhuận Nhi mang thai sinh đôi, bằng không sao ta lại nói địa vị của nàng ở nhà còn cao hơn ta, bây giờ cha mẹ ta đã coi Nhuận Nhi như một viên minh châu rồi.

- Sinh đôi?

Lý Kỳ sắp khóc đến nơi rồi, nói:

- Ngươi cũng tham lam quá rồi, nhận lễ còn phải nhận đến hai phần, ta chưa từng gặp kẻ nào như ngươi

Trong lòng hắn lại nghĩ, không được, không được, Cao đần độn mạnh hơn ta, ta nhịn, điều này là không còn cách nào khác, y là thiên tài trên phương diện này, nhưng mà Trịnh nhị cũng trò giỏi hơn thầy, điều này là không thể chấp nhận được, năm nay ta mà không cho ra đến ba bốn đứa thì thật không có mặt mũi ra ngoài gặp người ta rồi.

Trịnh Dật chỉ muốn mượn cớ này để khéo léo từ chối lễ vật hậu hĩnh này của Lý Kỳ, ngay lúc đang trả lại ngọc bội vào tay hắn, nào ngờ Lý Kỳ lại gỡ từ bên hông xuống một miếng ngọc bội khác, hình như còn đắt hơn cả miếng ngọc ban nãy, ngọc Đại Lý có tiếng trên thế giới, Lý Kỳ đem miếng ngọc đặt vào trong tay Trịnh Dật, rưng rưng nói:

- Đây thực là miếng cuối cùng rồi, ngươi đừng nói ngươi vẫn còn lọt 1 đứa nữa, ta sẽ trở mặt đấy.

Chẳng phải đã nói chỉ có một miếng thôi ư? Sao lại còn một miếng nữa, hai viên ngọc này sắp bằng cả năm bổng lộc của ta rồi. Trịnh Dật còn muốn khéo léo từ chối, nhưng trông thấy không ít ánh mắt tò mò của đồng nghiệp nhìn đến, đành nhận lấy, nói đa tạ với Lý Kỳ.

Lý Kỳ vội vã chuyển chủ đề, đầu năm nay thật không thịnh hành việc nói chuyện hỷ:

- Lúc không có mặt ta, trên triều có xảy ra chuyện đại sự gì không?

- Ngươi đi một năm trời, việc xảy ra nhiều lắm

Trịnh Dật thở dài, bỗng nhiên nói:

- Không đúng, ngươi hẳn phải biết chuyện của Vương thúc phụ chứ?

- Có nghe đồn.

Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói:

- Phu nhân nàng ấy vẫn tốt chứ?

Trịnh Dật thở dài:

- Ngươi cũng biết, Tam nương không muốn trông thấy chuyện này xảy ra nhất, ngươi nói nàng ấy có tốt được không, ta đến thăm nàng ấy hai lần, nhưng cũng chỉ nói mấy câu không liên quan gì đến chuyện đau buồn.

Lý Kỳ chậc một tiếng, nói:

- Điều này là ngươi không đúng rồi, cũng chẳng biết giúp đỡ một chút.

Trịnh trợn mắt nói:

- Muốn giúp ta sớm đã giúp rồi, vấn đề là Trịnh gia ta còn bị liên lụy bên trong, ta lo nhất là Phó khảo quan kìa.

- Ngươi đừng tức giận.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta chỉ thăm dò nhà ngươi thôi, ừ, xem ra ngươi đã coi phu nhân như người qua đường rồi, nếu là ngươi trước đây, thế nào cũng sẽ liều mình giúp đỡ.

Trịnh Dật buồn bực nói:

- Ngươi lại thế rồi, coi như ta sợ ngươi.

Dừng một chút, y lại nói:

- Vậy ngươi có cách nào giúp Vương thúc phụ lật lại bản án ư?

Lý Kỳ bực mình đáp:

- Ta vừa mới đến, cách ở đâu ra.

Trịnh Dật biết con người Lý Kỳ vô cùng giảo hoạt, vẫn không từ bỏ ý định, nhưng vừa mở miệng y bỗng ngừng lại, còn nói:

- Ta xin cáo lui trước

A? Nói hay lắm, sao lại đi mất rồi. Lý Kỳ ngẩn người một hồi, nhưng rất mau chóng liền hiểu ra vấn đề, chỉ thấy Tần Cối đang tiến tới.

- Tại hạ kính chào Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ cười mỉm nói:

- Ra là Tần thiếu tể.

Tần Cối vẻ mặt kính nể nói:

- Xu Mật Sứ lần này xuất chinh đã lập nên kì công mà Đại Tống ta từ khi lập quốc đến giờ chưa từng có, đây quả là đại hỷ sự, tại hạ xin kính Xu Mật Sứ một ly.

- Đa tạ, đa tạ.

Hai người cụng ly, một trà một rượu, đều là một hơi uống cạn.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Tần thiếu tể,một năm không gặp, ngươi béo lên nhiều quá, ăn nhiều đồ ngon quá rồi.

Tần Cối vội vã nói:

- Xu Mật Sứ nói đùa rồi.

Lý Kỳ lại nói:

- Nhưng vẫn phải chú ý rèn luyện thân thể, Đại Tống ta hiện giờ không thể thiếu ngươi, Tần thiếu tể khỏe mạnh, chính là phúc khí của Đại Tống.

Tần Cối sửng sốt, liên tục lắc đầu nói:

- Lời này của Xu Mật Sứ với tại hạ thì nặng nề quá, Tần mỗ tuyệt đối không dám nhận.

Ngừng một chút, y lại nói:

- Hôm nay Xu Mật Sứ chắc chắn đã mệt lắm rồi, tại hạ không quấy rầy nữa, nếu ngày mai Xu Mật Sứ có thời gian rảnh, ta muốn giúp Xu Mật Sứ đón gió tẩy trần.

Lý Kỳ chỉ Tần Cối, cười nói:

- Vẫn là ngươi hiểu ta, nhưng mà những người khác đều không nhìn ra sự mệt mỏi của ta, đương nhiên, ngươi hẳn cũng biết, chỉ cần ở Túy Tiên cư, ta đều rảnh.

Tần Cối cười ha ha, nói:

- Vậy thì đã hẹn rồi đấy nhé.

Lý Kỳ đột nhiên nói:

- Có cần mời thêm cả Tam ti sứ đến chia sẻ với ngươi không, Tần thiếu tể ngươi thanh liêm như thế, ta sợ ăn một bữa sẽ làm ngươi nghèo rớt.

Tần Cối nói:

- Đa tạ sự cảm thông của Xu Mật Sứ, ta cũng đang có ý này.

Hai người nói xong, cùng nhau cười ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.