Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1582-1: Hóa giải hiềm khích (1)



Lý Kỳ vốn đã muốn cáo lui, nhưng bỗng lại nhớ ra chuyện gì, ngại ngùng nói:

- Hoàng thượng, có chuyện này thần muốn hỏi hoàng thượng một chút.

Triệu Giai ngẩn người, hỏi:

- Ý ngươi là Vương Trọng Lăng?

Lý Kỳ gật đầu đáp:

- Hoàng thượng quả liệu sự như thần.

Triệu Giai hỏi:

- Chuyện này ngươi thấy sao?

Lý Kỳ ngừng một lát, nói:

- Thần tin Hữu tướng không thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, hoàng thượng, người---

Triệu Giai không đợi hắn nói hết liền ngắt lời:

- Ngươi muốn trẫm thả Vương Trọng Lăng?

Lý Kỳ vội hỏi:

- Vi thần nào dám to gan sai bảo hoàng thượng, vi thần chẳng qua chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Triệu Giai đứng dậy, nói:

- Lý Kỳ, ngươi có thể nghĩ như vậy trẫm đây rất hiểu, nhưng trẫm thân làm hoàng thượng, không thể dùng tình cảm xử lý công việc, lời vua không phải trò đùa, mỗi quyết định của trẫm đều phải đưa ra dựa trên suy xét toàn cục, không thể mang theo trong đó một chút tình cảm riêng tư nào được, trẫm là Đại Tống, nhưng Đại Tống không phải là trẫm. Đạo lý này ngươi nhất định phải hiểu rõ, hoặc ngươi lấy bằng chứng ra chứng minh Vương Trọng Lăng vô tội, nếu không chứng minh được, ngươi có nói thêm gì với trẫm cũng vô dụng thôi, trẫm không thể vì một câu của ngươi mà đem thả ông ta, nếu như vậy, sau này có người lại phạm phải tội như vậy, thì trẫm phải xử trí ra sao? Khoa thi là chuyện năm nào cũng có cả.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Vi thần hiểu, vậy xin hỏi hoàng thượng định xử lý Vương Trọng Lăng ra sao?

Triệu Giai đáp:

- Hiện giờ chuyện còn đang được điều tra, trẫm tạm thời chưa suy nghĩ sâu thêm, nếu ngươi muốn thay Vương Trọng Lăng lật lại bản án, trẫm có thể để ngươi cùng tham gia điều tra.

Lý Kỳ vội nói:

- Việc này không cần thiết, cũng không hợp với quy củ, vi thần tin Lý Cương có thể xử lý công bằng.

Triệu Giai nói:

- Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt, những đừng tới lúc đó lại chạy đến chỗ trẫm đây đánh lén.

- Hoàng thượng, người tuyệt đối đừng nói như vậy, trong lòng vi thần sợ lắm.

Lý Kỳ đang nói lại thấp giọng thầm thì:

- Hơn nữa thần đây là học từ người mà.

Triệu Giai nghe rõ ràng từng chữ, trong lòng tức đến nghiến răng ken két, nói:

- Lý Kỳ, có việc này trẫm vẫn muốn kết thúc với ngươi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Điều này cũng có thể kết thúc?

Triệu Giai nói:

- Trẫm muốn đường đường chính chính đánh một trận với ngươi.

Lý Kỳ bị dọa cho thất kinh, nói:

- Hoàng thượng, người đang đùa đấy ư?

Triệu Giai nghiêm nghị nói:

- Trẫm đang vô cùng nghiên túc, phải nói lúc trước thua dưới tay Hoàn Nhan Tông Vọng, trẫm cũng nhận rồi, quả thực là tài nghệ không bằng người, nhưng hai lần đánh với ngươi, đều chỉ có thể đánh hòa. Trẫm thấy vô cùng ấm ức, nhất định phải phân rõ thắng bại với ngươi. Tránh để ngươi lúc nào cũng lầm bầm ở đây.

Câu này của ngươi là sao đây, thua Hoàn Nhan Tông Vọng thì nhận thua, đánh ngang bằng ta thì không thỏa mãn, có hơi khinh người quá không, không cần biết ngươi có phải hoàng thượng hay không, ta không thể chịu thua được, bằng không ta có còn là một nam nhân không. Lý Kỳ hơi bĩu môi, bất mãn nói:

- Thế này không công bằng, bây giờ người là hoàng thượng. Thần nào dám ra tay mạnh, lần đầu thần không nhường người, nhưng người đánh lén thần trước, lúc này thực lực mới ngang bằng nhau. Lần hai mặc dù là thần động thủ trước, nhưng thần lại không dùng lực, điều này thật ra đã vô cùng rõ ràng rồi.

Triệu Giai vẫy vẫy tay nói:

- Đến đây đến đây, lắm lời vô ích. Hôm nay trẫm chính là muốn cùng ngươi phân rõ thắng thua.

Lý Kỳ nói:

- Vậy thì càng không công bằng, thần vội vã đi mấy ngày đường, toàn thân mệt mỏi rã rời. Ít nhất cũng phải để cho vi thần tĩnh dưỡng tám mười năm đã chứ.

Triệu Giai trợn tròn mắt:

- Tám năm mười năm?

Lý Kỳ hơi chững lại, vội lảng sang chuyện khác:

- Hoàng thượng, người còn chuyện gì không, nếu không vi thần xin cáo lui đây, người cũng biết thần còn có mấy vị kiều thê đang ở nhà mong ngóng nữa.

Triệu Giai tức giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ một hồi lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài, khẽ ho một tiếng, nói:

- Ngươi vừa mới quay về, trẫm chắc chắn có rất nhiều việc muốn bàn với ngươi.

- Hả?

Lúc đó Lý Kỳ thực lòng muốn đánh ngã Triệu Giai xuống, sau đó nghênh ngang bước ra, nhưng nghĩ lại, vẫn là phải tới chỗ Mã Kiều luyện lấy mấy chiêu rồi quay lại.

Triệu Giai liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên đắc ý mỉm cười, nói:

- Nhưng xem ngươi bây giờ cũng chẳng có tâm tư gì, vậy để hôm khác, ngươi lui trước đi.

- Vi thần cáo lui.

Lý Kỳ vội chạy ra ngoài, có vẻ như hắn lo Triệu Giai sẽ hối hận.

Ra đến ngoài cung, trời sớm đã tối rồi, Lý Kỳ vươn vai, trong lòng vô cùng bực tức, mẹ nó, kỳ thực ta cũng muốn đánh ngươi từ lâu lắm rồi, có bản lĩnh thì cởi long bào ra, lão đây lập tức cho ngươi một trận nhừ tử.

Đột nhiên một chiếc xe ngựa đi tới, dừng trước mặt hắn.

Lý Kỳ nhìn chiếc xe ngựa, không khỏi mừng rỡ, vội vàng nhảy lên, vén rèm xe ra, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ ngồi ở phía trong, vui vẻ nói:

- Thất nương.

Bạch Thiển Dạ nhìn Lý Kỳ, thoáng hơi chần chờ, sau đó cười nhẹ một tiếng, đưa tay ra nói:

- Xu Mật Sứ mời vào.

Một tiếng Xu Mật Sứ gọi Lý Kỳ đã làm dục hỏa đang nổi lên hừng hực trong lòng hắn lập tức bị dập tắt, giống như bị một chậu nước đá giội lên vậy, đến khói cũng chưa bốc lên, hắn ồ một tiếng, cúi đầu chui vào bên trong, ngồi đối diện với Bạch Thiển Dạ, nhút nhát nói:

- Để muội đợi lâu rồi.

Bạch Thiển Dạ liếc mắt nhìn Lý Kỳ, cười nhẹ nhàng:

- Muội cũng đợi chưa lâu.

Lý Kỳ chần chờ một hồi, nói:

- Một năm nay muội có khỏe không?

Bạch Thiển Dạ gật đầu đáp:

- Ta vẫn khỏe, huynh thì sao?

- Không khỏe lắm.

Lý Kỳ mặt buồn bực nói.

Bạch Thiển Dạ làm như không nghe thấy, hướng về phía ngoài nói:

- Đi thôi.

- Tuân mệnh.

Xe ngựa từ từ rời khỏi hoàng cung.

Bạch Thiển Dạ thưởng một ngụm trà, nói:

- Chắc huynh biết Vương thúc thúc---

Lý Kỳ giơ tay lên, ánh mắt nhìn thoáng ra bên ngoài.

Bạch Thiển Dạ cười đau khổ nói:

- Phu xe này---

Lý Kỳ nổi giận nói:

- Đến cả muội ta cũng không tin tưởng, ta còn có thể tin tưởng những người khác sao?

Bạch Thiển Dạ nhìn dáng vẻ giận dữ của hắn, không khỏi mím môi cười, rồi cũng im lặng không nói.

Ta khó khăn lắm mới trở về được, muội thì ngoài việc công ra, đến một lời cũng không nói, chẳng phải cũng hơi quá đáng rồi sao. Lý Kỳ thấy nàng yên lặng, trong lòng thực sự giận dữ, hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ không nói năng gì.

Sự yên tĩnh trong xe làm người ta có chút sợ hãi.

Đi đã gần bằng thời gian ăn hết một bữa, xe ngựa đã tới đường Biện Hà. Bạch Thiển Dạ bảo phu xe dừng xe bên cạnh bờ sông, sau đó sai hắn đứng một bên chờ đợi

Trừ đó ra, bốn bề đều có không ít hộ vệ, dù gì Lý Kỳ cũng là một vị quan nhất phẩm, ra khỏi cửa không mang theo cả trăm huynh đệ thì cũng quá không ra thể thống gì rồi.

Lúc này Bạch Thiển Dạ mới cất lời:

- Lúc trước huynh dự đoán một điều quả không sai, Tần Cối quả nhiên lấy Vương thúc thúc làm người đầu tiên để khai đao.

Lý Kỳ nhấp một ngụm trà, lãnh đạm nói:

- Muội không cần khâm phục, Tần Cối là do một tay ta nâng lên, ta đương nhiên hiểu rõ y.

Bạch Thiển Dạ cười nói:

- Muội nghĩ chắc có rất nhiều người đều đang khuyên huynh đừng hành động theo cảm tính, không cần bảo vệ Vương Thúc thúc giống như bảo vệ cha ta, kể cả hoàng thượng.

Lý Kỳ không lên tiếng, coi như đã ngầm thừa nhận.

Bạch Thiển Dạ tiếp tục nói:

- Nhưng thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến việc, đây tất cả đều là do một tay huynh sắp đặt, nhưng bây giờ huynh có thể nói cho muội biết, tại sao lúc đó huynh lại có thể khẳng định chắc chắn một khi muội đã ép buộc như thế, Tần Cối sẽ mang Vương thúc thúc ra để rung cây dọa khỉ, kỳ thực khi đó muội đã rất tò mò về chuyện này, thậm chí cữ ngỡ rằng chuyện này vốn không thể xảy ra. Vì thế cũng không hỏi gì nhiều, không ngờ rằng chuyện đã trở thành sự thật.

Lý Kỳ nói:

- Chuyện rất đơn giản, những tiểu tiết thừa thãi thì thôi bỏ qua.Chỉ dựa vào chuyện Vương thúc thúc là Hữu tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.