Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1615-2: Ngón thối với Hoàng đế (2)



Triệu Giai ha hả cười, đột nhiên nhớ tới việc gì, nói: - Về thủy tinh, trẫm thật ra có vấn đề này vẫn luôn muốn hỏi ngươi, nghe nói gương thủy tinh và kính mắt này đều rất khó làm, số lượng không đủ, chính ngươi bán cũng sợ ít. Ngươi lấy cái gì đưa cho Y Hạ Bình thị?

Lý Kỳ cười ha ha.

Triệu Giai cau mày nói: - Ngươi cười cái gì?

Lý Kỳ ngừng cười, nói: - Hoàng thượng, vấn đề này phải xem nói từ phương diện nào.

Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Xin lắng tai nghe.

Lý Kỳ nói: - Đầu tiên, Hoàng thượng nói không sai, thủy tinh này quả thật rất khó làm, số lượng chắc chắn không đủ, nhưng số lượng không phải là nguyên nhân chủ yếu, nhưng không phải là do chúng ta làm ít, chỉ có điều thủy tinh này là sản phẩm kiểu mới, nhu cầu quá lớn, là nhu cầu của toàn thế giới, trừ phi là toàn bộ Đại Tống cùng sản xuất thủy tinh, nếu không tuyệt đối cung không đủ cầu.

Triệu Giai nghĩ một lát, không chắc chắn nói: - Nói như thế, trong tay ngươi vẫn có không ít hàng hóa sao?

Lý Kỳ cười gian gật đầu vài cái.

Triệu Giai hiển nhiên coi Lý Kỳ là gian thương, bừng tỉnh nói: - Trẫm hiểu rồi, trẫm hiểu rồi, những lời đồn đãi bên ngoài nhất định là do ngươi thả ra, mục đích là nâng giá cao. Đúng rồi, nhất định là như vậy, trẫm sớm nên nghĩ tới mới đúng.

Nói xong, y lại trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Tuy nhiên ngươi cũng quá ác độc rồi, ẩn nấp suốt một năm, hiện giờ giá gương cao tới mức trẫm cũng không mua nổi.

- Hoàng thượng quá khiếm tốn rồi, hoàng thượng không phải muốn một câu chuyện sao? Lý Kỳ cười vô cùng quỷ dị.

Triệu Giai sao không nghe ra ý châm biếm của Lý Kỳ, cười ha hả, nói:

- Vậy cũng được, cả thiên hạ này đều là của trẫm.

Thằng nhãi này da mặt càng ngày càng dầy rồi. Lý Kỳ lau mặt một cái, gượng cười nói: - Hoàng thượng thánh minh.

Trên mặt Triệu Giai đắc ý, y hiện tại đã tỉnh ngộ, muốn chiếm món hời trên người Lý Kỳ, vì vậy da mặt nhất định phải dày hơn hắn, trong lòng vừa động, ha ha nói: - Xem ra cửa ải cuối năm nay Túy Tiên Cư các ngươi lại kiếm được một số tiền lớn.

Cái này còn phải nói sao? Thằng ngốc đều biết chuyện này! Lý Kỳ vô cùng khiêm tốn nói:

- Đa tạ lời tốt lành của Hoàng thượng, đa tạ lời tốt lành của Hoàng thượng.

Đôi mắt Triệu Giai thoáng chuyển động, nói: - Đúng rồi, ngươi mới vừa rồi hình như nói thủy tinh là phát minh mới hạng nhất?

Lý Kỳ kinh ngạc gật đầu.

Triệu Giai nói: - Nhớ rõ lúc trước ngươi nói luật pháp nhất định phải tiến lên với thời đại.

Lý Kỳ thận trọng gật đầu.

Triệu Giai lại nói:

- Luật về thuế cũng là một loại trong luật pháp, cũng nên tiến cùng với thời đại mới đúng.

Lý Kỳ bỗng nhiên đổ mồ hôi đầm đìa, có một dự cảm không lành, đầu lưỡi cũng bắt đầu không nghe theo sự sai khiến, nói: - Hoàng --- hoàng thượng, sao nói --- sao nói những lời này?

Triệu Giai ha hả nói: - Ngươi thông minh như vậy, sao lại không biết trẫm nói cái gì.

Xong rồi, thiếu chút nữa thì quên ngồi bên cạnh là một con sói đang đói, thôi, thôi, ưu đãi cũng không thể một mình ta chiếm, coi như tích chút đức đi. Lý Kỳ trầm mặc một lúc lâu, nói: - Một phần thế nào?

- Một phần? Triệu Giai ha ha nói: - Ngươi đừng coi trẫm là tên ăn mày, trẫm bỏ qua thân phận, nói cho ngươi việc này, ngươi tốt xấu gì cũng phải cho ta ít mặt mũi chứ.

Ngươi Cmn đang cướp của nha, còn muốn ta cho ngươi mặt mũi. Lý Lỳ dựng hai ngón tay, nói: - Hai phần.

Triệu Giai dứt khoát nói: - Sáu bốn.

Lý Kỳ kêu một tiếng, nói: - Hoàng thượng, cái này cũng quá nhiều, vi thần cũng không dễ dàng gì, người mở miệng đã nói muốn bốn phần, điều này trái với định luật kinh tế nha.

Triệu Giai lắc đầu nói: - Ngươi hiểu lầm ý của trẫm rồi.

Lý Kỳ mờ mịt nói: - Vậy sao? Chẳng lẽ vi thần nghe lầm?

Triệu Giai cười nói: - Ngươi không nghe lầm, chỉ có điều hiểu sai rồi, trẫm nói trẫm sáu phần, ngươi bốn phần.

Lý Kỳ rất muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo, tức giận không nói lên lời, qua một hồi lâu, mới nói:

- Hoàng thượng, người đây là mổ gà lấy trứng.

Triệu Giai nói: - Thủy tinh này do ngươi làm, giá cả không biết đã gấp lên bao nhiêu lần, bốn phần đã là không thể rồi.

- Vậy sáu phần là được sao? Lý Kỳ lập tức nói, liên quan đến tiền, hắn cũng quan tâm nhiều.

Triệu Giai nói: - Đối với một người mà nói, đích thật là cực kì nhiều, nhưng đối với một quốc gia, vậy cũng không thể coi là bao nhiêu. Ngươi phải thông cảm cho trẫm, hiện tại Đại Tống ta đang phải dùng rất nhiều tiền, mỗi đồng tiền đều vô cùng quan trọng, trẫm đã cố gắng hết sức để không phải chi quá nhiều, ngươi là thần tử của trẫm, chẳng lẽ không cùng trẫm chia sẻ?

Lý Kỳ nhìn nói với Triệu Giai: - Hoàng thượng, xem ra người rất nghiêm túc?

- Quân vô hí ngôn.

Lời kịch rất quen thuộc nha, Lý Kỳ thoáng như gặp được Tống Huy Tống, nhưng đôi cha con này khác nhau ở chỗ, Tống Huy Tông đòi tiền để cung cấp cho cuộc sống xa xỉ của chính mình, mà Triệu Giai lại vì quốc gia, lý do này rất khó để khiến Lý Kỳ từ chối.

Nghĩ tới đây, hắn dần dần bình tĩnh trở lại, kỳ thật Triệu Giai làm như vậy xem như đã cho hắn mặt mũi, bình thường thương phẩm có món lãi kếch sù, đều là do triều đình giữ độc quyền. Triệu Giai không thu hồi quyền sở hữu thủy tinh, cũng đã vô cùng tha thứ, hơn nữa câu nói của Triệu Giai cũng đúng, cá nhân ngươi mà nói, nhiều tiền như vậy để làm gì? Tài sản bây giờ của Lý Kỳ ngươi cũng đủ để mấy đời nhà ngươi tiêu xài, đã vượt qua Vương phủ lúc trước rồi, ngươi còn muốn lòng tham không đáy, ngoại trừ tạo phản ra, ngươi người như không thể tiêu hết số tiền lớn như vậy.

Kỳ thật nói theo phương diện khác, Triệu Giai đây là đang giúp Lý Kỳ, không vượt qua biên giới.

Gần vua như gần cọp, rất nhiều chuyện ngươi phải suy nghĩ kĩ càng.

Trong lòng Lý Kỳ cũng hiểu được ý tứ của Triệu Giai, suy nghĩ trong chốc lát, nói:

- Ba phần.

Triệu Giai cười nói: - Triều đình bảy, ngươi ba, thì trẫm có thể suy nghĩ một chút.

Lý Kỳ nói: - Vi thần đúng là có ý này.

Lần này đến lượt Triệu Giai sửng sốt.

Chuyện này rất không giống với tác phong Lý Kỳ, bình thường tình huống này, chứng minh người nào đó ăn may lớn, Triệu Giai đã lấy được từ trên người Lý Kỳ vô số ví dụ, hồ nghi nói: - Chuyện này là thật?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Vi thần sao dám lừa gạt Hoàng thượng, nếu quốc gia cần, vi thần cho dù quyên góp toàn bộ tài sản cho triều đình, thì vi thần cũng sẽ không nhíu mày một cái.

Triệu Giai thay đổi sắc mặt, nói: - Chuyện này trẫm tin, lúc trước ngươi đã làm như vậy.

Lý Kỳ nói: - Nhưng hiện giờ Lập Pháp Viện đã thành lập, nếu chỉ dựa vào lời nói của Hoàng thượng, vậy thì sẽ định ra thuế pháp, vậy Lập Pháp Viện chẳng phải là rất xấu hổ.

Triệu Giai lại nói: - Lời này của ngươi có ý gì?

Lý Kỳ nói: - Vi thần cảm thấy vẫn phải thông qua Lập Pháp Viện định ra thuế pháp, Hoàng thượng đừng có gấp gáp, vi thần cũng không phải là muốn mượn chuyện này để tiết kiệm tiền. Ba bảy này là hiệp nghị mà vi thân và Hoàng thượng lén định ra, còn lại vi thần vẫn sẽ nộp lên trên cho đủ số, khoản tiền này xem như tiền đánh chiếm Nhật Bản.

Triệu Giai nhíu mày trầm ngâm.

Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, tuy rằng tình hình triều đình có chút thay đổi, nhưng chinh chiến liên tiếp sẽ làm cho các đại thần bất mãn, bọn họ cảm thấy bất mãn, nếu trong tay Hoàng thượng có một số tài sản không nhập quốc khố, vậy thì rất nhiều chuyện có thể làm thành thạo.

Triệu Giai suy nghĩ hồi lâu, mới gật đầu nói: - Ngươi nói rất đúng, vậy làm theo lời ngươi nói đi. Nhưng ngươi hiện tại đoán chừng, thủy tinh này có thể kiếm được bao nhiêu?

Lý Kỳ dựng một ngón tay lên, tuyệt đối là ngón giữa, không thể nghi ngờ.

Triệu Giai không hiểu động tác tay này, chỉ cảm thấy quái lạ, nói: - Một trăm vạn quan?

Ta còn tưởng ngươi hiểu, hóa ra không phải. Lý Kỳ cười nói: - Nếu là một trăm vạn quan, những lời vi thần vừa nói, thật sự là lãng phí thời gian, ta nói là một nghìn vạn quan.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.