Nha Nội ngây thơ luôn khiến người ta bó tay, dù là Lý Kỳ cũng không ngoại lệ?
Chẳng lẽ đây là cảnh giới cao nhất của ăn chực? Xem ra ta cũng phải đi chúc tết hoàng thượng rồi, kiếm chút bào ngư nhân sâm gì đó về. Trong lòng Lý Kỳ cũng bắt đầu tính toán làm thế nào để vớt vát món tiền này.
Bởi vì đây là cổ đại, nam nữ rất khó đứng cùng nhau, Quý Hồng Nô là nữ chủ nhân vì thế tiếp đón các nữ nhân của mấy tên nhị hàng này đến hậu viện, bởi vì Quý Hồng Nô thường thường dẫn Lý Chính Hi đến nhà bọn họ thăm hỏi, vì vậy đôi bên cũng rất quen thuộc, tất cả nữ nhân vừa nói vừa cười rời đi.
Còn Lý Kỳ thì lại mời bầy thổ phỉ này đến ngồi trước lò sưởi ở hậu đường, đem quả khô, đồ ăn vặt do mình làm lên, cho mấy nhị hàng này dùng, ngươi không cho bọn họ ăn no, bọn họ rất khó rời khỏi đây, Lý Kỳ chỉ cầu cho đám thổ này phỉ rời khỏi đây sớm một chút.
Những người này cũng thực coi đây là nhà của mình, ngồi ghế, ngồi xổm, đặc biệt là tên dở hơi Cao Nha Nội này, còn nằm thẳng cẳng ra đấy, một người đã chiếm nguyên cả cái sô pha dài, cầm mứt hoa quả lên ném vào miệng, còn luôn miệng kêu ngon.
- Ta nói Nha Nội, Tiểu Cửu, Mập, ba người các ngươi thật đúng là nổi danh ăn chực nha, ta cũng nghe nói bắt đầu từ mồng một tế, ba người các ngươi ở Túy Tiên Cư ta say xỉn ba ngày.
Lý Kỳ nhìn tràng diện này, thật sự là càng nghĩ càng giận, trong điếm cọ, trong nhà lại đây cọ.
Bởi vì năm nay Cầu Ca vẫn chưa về ăn tết, tên dở hơi này hoàn toàn được giải phóng, người nào cũng không quản được nữa, mồng một đầu năm đã chạy đến Túy Tiên Cư happy, đến tận nửa đêm mồng ba, mới được đám người Lục Thiên dùng cáng khiêng về nhà.
Năm nay Túy Tiên Cư yến hội cuối năm ngoại trừ tên ngàn chén không ngã Mã Kiều này, toàn bộ nam nhân còn lại say mềm, Tửu Quỷ lại say đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Cao Nha Nội nói:
- Ngươi đây sai lầm rồi, đó là bởi vì có Mã Kiều ở đấy, chúng ta mới có thể say đủ ba ngày, thằng nhãi kia thật sự là uống rất tốt, mấy người chúng ta lại thêm A Nam, Điền Thất vẫn uống không lại y, nếu không thì làm sao say đủ ba ngày.
Lý Kỳ vung tay lên nói:
- Ai nói với ngươi cái này. Đó là yến hội của nội bộ Túy Tiên Cư ta, các ngươi tham dự vào làm gì?
Cao Nha Nội cãi:
- Đấy là ta nể mặt ngươi, chúng ta đi, A Nam bọn họ vui vẻ khỏi phải bàn, ngươi không tin hỏi thì Tiểu Cửu đi.
Hồng Thiên Cửu nói:
- Đúng vậy a, đại ca, chúng ta vừa tới đó, mọi người đều rất vui vẻ đấy.
Vui vẻ con em ngươi, mấy tên thổ phỉ các ngươi, ăn rồi còn lấy về. Ta con mẹ nó kiếm tiền dễ dàng sao. Lý Kỳ nói:
- Vậy các ngươi sẽ không đi Phàn Lâu ăn chực à.
Cao Nha Nội nói:
- Yến hội đấy của Thiếu Bạch quá nhỏ, chỉ có một ngày, thực chưa đủ ngấm, vẫn là Túy Tiên Cư các ngươi tốt, rượu ngon thức ăn cũng ngon.
- Đa tạ Nha Nội buông tha tại hạ đường sống.
Phàn Thiếu Bạch không chút phiền não nào, ngược lại còn có chút vui sướng khi người gặp họa, nói với Lý Kỳ:
- Huynh cứ hài lòng đi, ngày khác ta cho mấy người bọn họ thiếu nợ ở Phàn Lâu ta cho huynh xem xem.
Cao Nha Nội bất mãn nói:
- Thiếu Bạch, ngươi cũng thật là. Đầu xuân năm mới mà nói mấy chuyện mất hứng này làm gì, còn cái gì mà nợ nần, mấy huynh đệ chúng ta thì cần gì phải tính toán rõ ràng như vậy sao, đốt đi là được.
Phàn Thiếu Bạch hừ một tiếng, nói:
- Nha Nội, ngươi thật đúng là biết làm ăn nha.
Cao Nha Nội cười ha ha nói:
- Mọi người đều biết rằng, bổn Nha Nội mà ra tay, thì Lý Kỳ cũng không có cách nào khác nha.
- Được rồi. Được rồi.
Lý Kỳ đưa chân đá đá Cao Nha Nội, nói:
- Thằng nhãi ngươi có thể ngồi dậy mà nói không, ngồi lên, ngồi lên, giống cái bộ dạng gì, đến hoa cũng ngủ bẹp rồi.
- Ai ôi!!!
Cao Nha Nội đột nhiên ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa trên tóc mai cũng mình, u oán nhìn Lý Kỳ nói:
- Ngươi gạt ta.
- Ta gạt muội ngươi.
Nhìn thấy thằng nhãi này, Lý Kỳ liền tức đến không thở được.
Cao Nha Nội nói:
- Muội muội ta gả thằng nhãi Trịnh Nhị kia rồi, nếu như ngươi gạt được, ta cũng ủng hộ ngươi.
Lý Kỳ hoàn toàn bại rồi.
Chu Hoa ưỡn bụng cười ha hả, nói:
- Đại ca, trưa hôm nay ăn gì?
Lý Kỳ đã sắp khóc rồi, nói:
- Yên tâm, không để ngươi đói đâu, ai ôi, sao ta lại dính vào đám người này các ngươi a.
Phàn Thiếu Bạch vui sướng khi người gặp họa nói:
- Bây giờ huynh biết nỗi khổ của ta trước đây rồi chứ, trước khi huynh đến, những việc này đều là thuộc về ta đấy, cũng may bây giờ có ngươi chia sẻ một ít rồi.
Cũng phải, so với Thiếu Bạch, ta có là cái gì. Lý Kỳ nghĩ như vậy, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều.
Phàn Thiếu Bạch đột nhiên nghiêm nghị nói:
- Lý Kỳ, hôm nay nhân tiện nói chuyện chính sự đi?
Kỳ thật khi Lý Kỳ nhìn thấy Hoàng Trạch cũng tới, đã biết nhất định là bọn họ đến đây là vì tập đoàn tứ tiểu công tử, nhưng miệng này vẫn chưa mở ra, Cao Nha Nội đã nói:
- Lý Kỳ, lần trước thực là ta hiểu lầm ngươi rồi, hóa ra là ngươi đang e dè Tần phu nhân. Nhưng mà ta nói ngươi cũng thật là, làm lâu như vậy, mà vẫn chưa nắm được Tần phu nhân trong tay, thật là quá mất mặt, hay là bổn Nha Nội dạy ngươi mấy chiêu, một ngày là thu phục được.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Ngươi bớt ở đây gây thêm phiền phức cho ta đi, ngươi tới tới lui lui cũng chỉ một chiêu, Ngốc Kê Tán.
Cao Nha Nội cãi:
- Ngươi đây sai lầm rồi đây, thủ đoạn của ta nhiều hơn nhiều, chẳng qua đối phó với kiểu nữ nhân như Tần phu nhân này, uhm… Ngốc Kê Tán vẫn là phương pháp hữu hiệu nhất.
Hồng Thiên Cửu nhắc nhở:
- Ca ca, huynh chớ có quên là, đại ca có Chiến Thanh Kiều đấy.
Shit, việc này mà các ngươi cũng phải lớn tiếng như vậy hả, nếu chẳng may bị nữ nhân của ta nghe thấy, ta đây chẳng phải là xong rồi sao. Lý Kỳ khụ khụ vài tiếng, nói:
- Hay là chúng ta nói chuyện chính sự đi.
Phàn Thiếu Bạch khẩn trương tiếp nhận đề tài, nói:
- Vậy huynh thấy sao?
Lý Kỳ nói:
- Đứng trên phương diện làm ăn mà nói, trong này đích xác ẩn chứa lợi nhuận rất lớn, hơn nữa còn có thể sản sinh ra rất nhiều lợi nhuận chung quanh. Từ một khía cạnh khác mà nói, đây cũng là một ngành nghề phụ trợ mà kinh tế Đại Tống ta cần, hiện giờ vẫn chưa hình thành một hệ thống về ngành giải trí, người đầu tiên đi theo nghề này làm ăn vĩnh viễn là người kiếm lợi nhiều nhất, tuy nhiên, trong lòng ta vẫn có một băn khoăn.
Cao Nha Nội vội vàng nói:
- Băn khoăn gì?
Lý Kỳ nhìn Cao Nha Nội nói:
- Ngươi.
- Ta.
Cao Nha Nội chỉ vào mình kinh ngạc nói.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Một khi công ty tập đoàn này thành lập, sau đó nhất định sẽ tuyển nhận rất nhiều nữ nhân xinh đẹp vào, ta sợ tới sau này sẽ trở thành nơi dâm uế của Cao Nha Nội ngươi.
Ngoại trừ Cao Nha Nội ra, những người còn lại yên lặng gật đầu.
Cao Nha Nội nói:
- Các ngươi đây là ý gì, ta là loại người này sao?
Mọi người đồng thời gật đầu, lần này ngay cả Tiểu Cửu cũng không đứng bên phía Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội bị tổn thương, ấm ức nói:
- Ta dựa vào đều là bản lãnh thật sự, ngươi xem Liễu Phiêu Phiêu đó, ta biết nàng thích A Nam, không phải cũng không có xuống tay sao, ta rất có nguyên tắc đấy nhá.
Cao Nha Nội ngươi cũng có nguyên tắc? Lý Kỳ nghe được là dở khóc dở cười.
Sài Thông không có phản ứng lại thằng dở hơi này, nói với Lý Kỳ:
- Vậy ý của huynh là… gạt Nha Nội qua một bên.
Cao Nha Nội nổi giận, đứng lên nói:
- Sài Thông, bổn Nha Nội khuyên ngươi nhanh chóng thu hồi những lời này, nếu không thì huynh đệ cũng không làm nữa.
- Ai mà thèm chứ.
Sài Thông quay đầu đi, thật ra y đây là cố ý chọc giận Nha Nội thôi, chỉ bằng quan hệ của tứ tiểu công tử bọn họ, sao y lại Cao Nha Nội đá ra khỏi cuộc chơi.
Đương nhiên trong lòng Lý Kỳ biết, nói:
- Nha Nội, ngươi ngồi xuống trước đã, đây không phải vẫn đang thương lượng sao.
- Thương lượng cái gì. Thương lượng cái gì, các ngươi thương lượng làm sao vứt bỏ ta nha, đây là coi như ta không có mặt.
Cao Nha Nội ủy khuất đến hốc mắt đều đỏ lên, y làm việc lâu như vậy, kết quả là chính mình lại bị loại ra ngoài, y đơn thuần làm thế nào tiếp nhận được sự thật này.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Nếu như ngươi có thể đáp ứng ta một yêu cầu, ta sẽ hợp tác cùng các ngươi.
- Yêu cầu gì?
- Bất cứ người nào trong số chúng ta cũng không được xảy sinh quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào của công ty tập đoàn.