Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1656: Rường cột nước nhà



Việc này tuyệt đối không được.

Lý Kỳ vốn dĩ trong lòng còn ôm hi vọng, nghĩ rằng dựa vào ưu thế công cụ mà lén lút lười biếng, nào ngờ kết quả lại là lừa gạt chính mình.Việc cưa gỗ, bổ gỗ đều là những việc cực khổ, không cần sử dụng đầu óc, chỉ có mỗi chuyện xây nhà là cần một số kiến thức đặc thù, đợi khi bọn Tần Cối làm xong, thì toàn bộ đều do một mình Lý Kỳ làm, vậy chẳng phải là hắn sẽ phát điên sao.

- Sao các ngươi không nói sớm.

Lý Kỳ buồn bực liếc mắt nhìn Trịnh Dật, Mã Kiều, lập tức bước nhanh đến, ha ha nói: - Các vị, các vị, dừng lại trước đã, vừa rồi ta đã cân nhắc cẩn thận một phen, phát hiện như vậy không được.

Ba người Tần Cối đều mờ mịt nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ quơ quơ nắm tay phải dõng dạc nói: - Phân công rõ ràng đích thực là không sai, nhưng đó là đối với một số người chuyên nghiệp thôi, chúng ta không phải chuyên nghiệp, vậy thì nên tập trung trí tuệ quần chúng, đoàn kết nhất trí, cùng nhau tạo ra tương lai tươi đẹp, không, vậy thì hơi xa, nên là đồng tâm hiệp lực xây xong nhà ở.

Nói xong, ánh mắt hắn đột nhiên thoáng liếc qua đống vật liệu kia, vội đi đến khom người nhặt lấy một cái cưa, nói: - Xem ra Hoàng thượng suy nghĩ giống ta, các vị xem, công cụ ở đây đều đầy đủ, Hoàng thượng rõ ràng là muốn chúng ta đoàn kết, đừng làm theo ý mình, ừ, nhất định là đạo lý này.

Thần cũng là ngươi, quỷ cũng là ngươi, cho dù là thần hay quỷ thì ngươi còn có thể kéo theo cả Hoàng thượng, thật là vô sỉ, bọn Tần Cối nghe xong cũng không tiện cự tuyệt.

Trịnh Dật khẽ cười, thầm nghĩ, Xu Mật Sứ thật sự là biết cách nói chuyện, mặc kệ là hiểu hay không hiểu, hắn đều có thể nói ra đạo lý được.

Lý Kỳ nhanh chóng mặt dày mà tham dự vào, bốn người làm đến khí thế ngất trời.

Hơn một canh giờ sau, công tác chuẩn bị đã làm không sai biệt lắm. Thật ra Triệu Giai đã vô cùng thông cảm cho bọn họ, vật liệu mang đến đều đã được gia công rồi, chỉ cần hơi động tay thôi là được.

Nhưng vấn đề là, làm sao để xây nhà đây?

- Các ngươi đừng hi vọng ở ta, ta cũng không biết.

Trịnh Dật lại thấy bọn họ nhìn qua, cuống quýt cự tuyệt.

Tần Cối đảo mắt nhìn trái phải, nói: - Hoàng thượng chỉ bảo chúng ta xây nhà, nhưng chuyện xây thế nào, Hoàng thượng hoàn toàn không nói rõ.

Mao Thư lại nói: - Đây là nơi ở cũ của Đế sư nha!

- Chỗ cũ của Đế sư lại bảo chúng ta đến xây, Đế sư này e rằng

Lý Kỳ đến điểm thì dừng, ngụ ý chính là phân lượng của Đế sư cũng nhỏ như vậy thôi, lại nói: - Ta tán thành lời của Tần Thiếu Tể, chúng ta cố hết sức là được. Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, tiếp tục nói: - Nếu không như vậy, chúng liền xây ra hình nhà ở là được rồi. Còn chuyện có thể ở được hay không, ta tin rằng Vô Cực đạo trưởng hẳn là không có cơ hội ở, các vị cảm thấy thế nào?

Hắn luôn luôn giữ đầu óc tỉnh táo, lúc này ai phát ra hiệu lệnh thì chính là người cầm đầu, chính là kẻ gánh họa, cho nên, việc gì cũng đều lần lượt lấy ý kiến mọi người, như vậy tội danh mới có thể chia đều được.

- Cái nàynhư vậy có được không? Mao Thư bất an nói: - Việc này nói không hay chính là tội khi quân đó!

Lý Kỳ nói: - Vậy không biết Mao Viện trưởng có thượng sách gì?

Mao Thư lắc đầu.

Mấy người dùng ánh mắt trao đổi một phen, bởi vì ai cũng không dám phát hiệu lệnh, Mao Thư nói đúng, việc này làm không tốt chính là tội khi quân nha!

Tần Cối đột nhiên nói với Trịnh Dật: - Tam Ti Sứ, về chuyện này

Y còn chưa nói dứt, thì Trịnh Dật liền nói: - Ta chỉ là giám sát các vị có bảo người khác giúp đỡ hay không, còn những chuyện khác không liên quan đến ta, ta không nhìn thấy cái gì cả.

Hiểu rồi!

Mấy người lại đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cầm công cụ của mình lên, đây chính là ước định không lời nha!

Đã là mô hình, vậy thì dễ làm rồi, dù sao thì nhà dỡ ra cũng chỉ là bốn bức tường một cái nóc, những thứ này tuy chưa từng làm, nhưng chí ít từng nhìn thấy nha.

Bốn người hợp lại tính toán, quyết định làm xong bốn bức tường, một cái nóc, sau đó mới phối hợp lại.

Sau khi thương lượng xong, mấy người bắt đầu khởi công, đập gõ ầm ầm, cả người đều ướt sũng mồ hôi.

Dù sao cũng là một mô hình, không phải dùng cho người ta ở, tùy tiện một chút là được rồi, cũng không quan tâm có lọt gió hay không, có dột mưa hay không, làm ra hình dạng là được, điểm duy nhất cần phải động não suy nghĩ một chút chính là chiều dài phải nhất trí, chí ít ngươi cũng cần phải đặt nóc nhà lên mà.

Hai canh giờ trôi qua, bốn bức tường và nóc nhà đã chuẩn bị hoàn thiện, thật ra nóc nhà cũng có hai tấm, dù sau thì nếu làm một tấm cũng không dễ đặt.

Tiếp theo chính là đào hố, chôn phần gốc của tường gỗ xuống dưới, lại chôn một vài tảng đá xuống để cố định hai bên, đừng có để vừa thổi là ngã, đợi sau khi cố định xong bốn bức tường thì mấy người lại đặt nóc nhà lên, tùy tiện đóng thêm mấy cây đinh, bảo đảm nóc nhà không bị trượt xuống là được.

Nóc nhà vừa đặt xuống thì động tác của bốn người cực kỳ nhất trí, chính là đồng thời nhanh chóng lùi ra sau, mỗi người đều đứng ngoài mười bước, rất sợ căn nhà này sụp xuống, đây đã không thể nói là một căn nhà nguy hiểm nữa, quả thực là một căn nhà dùng để mưu hại tính mạng.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, thổi đến mức trái tim bé nhỏ của bốn người đập thình thịch, sợ rằng căn nhà này sẽ bị gió thổi ngã.

May mà không có ngã.

Đủ để thấy căn nhà này vẫn chịu được một chút khảo nghiệm.

Mấy người đồng thời thở phào một hơi, nhưng sau khi thở ra, bọn họ lập tức cảm thấy tứ chi không thuộc về mình nữa, làm sao còn quản nhiều như vậy nữa, đặt mông ngồi phịch xuống đất.

- Sặc! Thật sự là mệt chết ta!

Lý Kỳ lau mồ hôi, trong lòng tràn ngập lời nguyền rủa dành cho Triệu Giai.

Mọi người thở hổn hển mấy hơi, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Tần Cối mới hỏi Trịnh Dật: - Tam Ti Sứ, như vậy được chưa?

Trịnh Dật ngơ ngác nhìn căn nhà kia, cũng không biết nói sao mới được. Nếu y nói được, lỡ như ngộ thương người khác, thì y cũng có trách nhiệm, nghẹn một lúc lâu, ừ một tiếng, nói: - Giống như ta vừa mới nói, ta chỉ phụ trách giám sát các vị có chính tay làm hay không, những chuyện còn lại không phải là chuyện của ta.

Tên này thật sự là ngày càng khôn khéo nha! Lý Kỳ hừ nói: - Vậy cũng phải có người đi bẩm báo với Hoàng thượng nha, lỡ như cách ngày mới đến, căn nhà nàyừ, chúng ta cần có một nhân chứng nha!

Ba người còn lại đều gật đầu, căn nhà này có thể chống đỡ qua ngày mai không thật sự là phải đánh một dấu chấm hỏi thật lớn nha.

Trịnh Dật nói: - Vậy thì ta không biết.

- Ngươi không biết? Lý Kỳ tức giận nói: - Vậy bây giờ làm sao, cũng không thể bảo chúng ta ngồi ngốc ở đây, đợi Hoàng thượng đích thân đến kiểm tra chứ, đây là chuyện không thể nào nha, các vị nói có đúng không?

Còn chưa đợi Tần Cối gật đầu thì chợt nghe tiếng hô to: - Hoàng thượng giá đáo!

Sặc! Có khoa trương như vậy không, hôm nay lão tử nói cái gì thì đến cái đó sao. Lần này Lý Kỳ nói cái gì cũng không tin, giận dữ nói: - Đây là tên chó hoang nào đùa giỡn lão tử hả!

Tần Cối ngơ ngác nhìn xuống dưới núi, lẩm bẩm nói:

- Xu Mật Sứ, hình, hình như không phải có người đùa giỡn ngài.

Lý Kỳ quay đầu lại, lập tức trắng bệch cả mặt, chỉ thấy dưới chân núi có mấy đội hộ vệ đang đứng, mà Triệu Giai lại được hơn hai ba mươi hộ vệ hộ tống đi về phía sườn núi bên này, nói: - Hức, thật sự đến.

Lý Cương sầu lo nhìn căn nhà kia, nói: - Lần này có thể hỏng bét rồi.

Bốn người này dù có thông minh hơn nữa, nhưng đối diện với sự thật chứng cứ rành rành, hơn nữa còn ngay trước mắt, bọn họ cũng không thể phản bác nha.

Việc đã đến nước này, bọn họ cũng chỉ có thể cứng rắn lại, việc này là trắng là đen, là tốt là xấu không phải chỉ một câu của Hoàng đế ư. Lý Kỳ thật sự hy vọng trên sách ngữ văn đời sau, không chỉ có "Y phục mới của Hoàng đế", mà còn có một câu chuyện là "Chỗ cũ của Đế sư".

Đây chính là nguyện vọng giờ phút này của hắn.

Mấy người vội vàng đứng dậy, nhưng đều rất cẩn thận vòng qua căn nhà, đi đến phía trước. Chờ đợi trong chốc lát, Triệu Giai đã lên đây, mấy người lập tức hành lễ đồng thanh hô: - Vi thần tham kiến Hoàng thượng.

- Miễn lễ.

Triệu Giai không mặc long bào, mà là mặc một bộ áo bào tím, khẽ mỉm cười nói:

- Các vị ái khanh thật sự cực khổ rồi. Thật ra trẫm từ lâu đã dự định tới đây tu sửa chỗ ở cũ của ân sư, chỉ vì thân phận không tiện, hơn nữa chính vụ trong triều bận rộn, vẫn luôn không rút ra được, thực sự là hổ thẹn với ân dạy dỗ của ân sư. Trẫm vốn chuẩn bị để mấy công tượng thay trẫm làm, nhưng nếu làm vậy thì không đủ bày tỏ hoài niệm và sự cảm kích của trẫm dành cho ân sư, vì vậy mới để các khanh thay trẫm đến làm, trong lòng các khanh không trách trẫm chứ?

- Vi thần không dám.

Mấy người đồng thanh nói.

Triệu Giai cười gật đầu, nói: - Vừa rồi trẫm mới làm xong chính vụ, nghĩ nên qua đây xem, thuận tiện thắp một nén nhang cho ân sư, để tỏ hoài niệm, không biết các khanh xây nhà thế nào rồi?

- Việc này

Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám đáp lời, bởi vì cho dù đáp thế nào cũng là sai. Ngươi không thể nói là căn nhà này là một căn nhà nguy hiểm, nhưng ngươi cũng không thể nói đã xây xong, vậy thật sự là tội khi quân nha!

Triệu Giai đột nhiên ngước mắt, hưng phấn nói: - Ô! Đã xây xong rồi, mấy người các khanh không hổ là thần tử mà trẫm tín nhiệm nhất, luôn có thể cho trẫm bất ngờ, rất tốt, rất tốt. Các khanh theo trẫm vào trong thắp một nén hương cho ân sư đi.

- Đợi đã!

Lý Kỳ kinh hoàng hô lên một tiếng.

Triệu Giai tò mò nói: - Sao thế?

Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi hỏi: - Vừa rồi vi thần không nghe rõ, Hoàng thượng nói muốn đi đâu?

Triệu Giai nói: - Đi vào trong nhà thắp nén hương cho ân sư, có gì không ổn sao?

Tuyệt đối không ổn nha! Ngươi cứ vậy đi vào, vậy chúng ta chính là hành thích vua đó.

Lý Kỳ lau mồ hôi, nhìn Tần Cối, hình như đang nói, Thiếu Tể, ngươi nên nói chuyện đi.

Tần Cối quyết đoán nhìn sang hai vị Viện trưởng.

Hai vị Viện Trưởng cúi đầu trong nháy mắt.

Triệu Giai quét mắt qua, nhấc chân đi về phía căn nhà kia.

- Hoàng thượng, Hoàng thượng.

Bốn người sợ tới mức toát mồ hôi, vội vàng chặn trước mặt Triệu Giai, xây thành một bức tường người.

Triệu Giai trầm mày, nói: - Các khanh làm gì vậy?

Lần này nói sao đây.

Bốn người cúi đầu, cũng không biết nên nói sao mới được, kết quả là bốn người đồng thời nhìn sang Trịnh Dật. Dù sao cũng là chúng ta làm, do ngươi nói chuyện, như vậy không quá đi, dù sao thì trừng phạt cũng là trừng phạt chúng ta mà.

Lúc này chạy không khỏi rồi, Trịnh Dật cười khổ một tiếng, bước lên trước, nói đơn giản lại quá trình hình thành của căn nhà này cho Triệu Giai nghe, thực sự cũng không phức tạp bao nhiêu.

- Hóa ra là như vậy!

Triệu Giai nghe được thì hai mắt nheo lại.

Bốn người Lý Kỳ vội vàng đồng thanh nói: - Vi thần làm việc không tốt, kính xin Hoàng thượng trách phạt.

Triệu Giai nhìn căn nhà kia, thở dài một tiếng, nói: - Bốn người các khanh là rường cột nước nhàđúng rồi, các khanh có biết nghĩa gốc của rường cột là chỉ cái gì không? Y dường như biết bọn họ sẽ không đáp lời, thế là chỉ Tần Cối, nói: - Tần Thiếu Tể từng làm lão sư ở Thái Học Viện, hẳn là biết chứ, khanh nói đi.

Một người trầm ổn giống như Tần Cối bây giờ cũng mồ hôi lạnh đầm đìa, lau mồ hôi nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, rường cột là chỉ cây gỗ to nhất trong căn nhà, dùng để chống đỡ cả gian nhà.

Triệu Giai gật đầu nói: - Không sai, Đại Tống của trẫm giống như một căn nhà, tuy trẫm là chủ nhân căn nhà, nhưng phải dựa vào những rường cột như các khanh mới có thể chống đỡ được cả căn nhà. Nếu rường cột bị nghiêng, thì trẫm có thể sẽ táng thân trong nhà, mà căn nhà gỗ trước mắt này nhà gỗ vỡ nát, lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, chôn vùi trẫm trong đó.

- Chúng thần vô năng, chúng thần tội đáng muôn chết.

Bao gồm cả Trịnh Dật, mọi người đồng thời cúi đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.