Tần phu nhân cảm thấy thật quẫn bách, liếc mắt xem thường Lý Kỳ, cáu giận nói: - Ngươi nói ta thật sự muốn xuất gia sao, lần trước ngươi cũng nói, đó chỉ là do ta muốn trốn tránh mà thôi. Nói đến đến sau, thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu.
Lý Kỳ ha ha nói: - Lẽ nào ta nói sai sao. Đối diện với lương duyên mà phu nhân còn trốn trốn tránh tránh. Nếu là nghiệt duyên, phu nhân còn không nhanh chóng xuất gia sao.
Rõ ràng là ám chỉ nha! Tần phu nhân hơi quay đầu đi, né tránh nói:
- Cái gìlương duyên, nghiệt duyên gì chứ, ngươi rốt cuộc là đang kể chuyện, hay là đang nói ta.
Lý Kỳ khẽ cười nói: - Câu chuyện dễ xem nhất định sẽ thu hút sự đồng tình của độc giả, chuyện cũng như người, người cũng như chuyện, rõ ràng rất khó phân ra rõ ràng.
- Cưỡng từ đoạt lý. Tần phu nhân khẽ hừ một tiếng, lại tò mò nói; - Vậyvậy Bạch Tố Trinh lựa chọn thế nào?
- Bạch Tố Trinh à!
Lý Kỳ hơi ngừng một lát, nói:
- Phu nhân cho rằng thế nào?
Tần phu nhân chần chừ một lát, nói: - Nhất định sẽ đi tìm Hứa Tuyên.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Làm sao phu nhân biết?
Tần phu nhân phụt một tiếng, lại mím môi nói: - Nếu không đi tìm, thì chuyện của người làm sao viết tiếp đây.
Đúng nha, sao ta lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ. Lần này đến lượt Lý Kỳ lúng túng, dựng thẳng ngón cái nói: - Phu nhân thật thông minh.
- Không sánh bằng ngươi.
Tần phu nhân cười nhạt một tiếng, nói: - Còn kể chuyện hay không? Nếu không kể
- Kể, đương nhiên kể!
Lý Kỳ không đợi Tần phu nhân nói xong thì lập tức reo lên. Hắn không kể cũng không biết đi đâu, kể chuyện tình yêu còn thú vị hơn bàn luận Khổng Tử, Mạnh Tử nhiều, thế là lập tức kể tiếp.
Quả nhiên, tiếp theo Bạch Tố Trinh gặp được Tiểu Thanh, đi cùng với Tiểu Thanh đến Tây Hồ tìm người hữu duyên. Khi Lý Kỳ kể đến đoạn Tiểu Thanh chơi xấu Hứa Tuyên, Tần phu nhân không nhịn được cười nói:
- Tiểu Thanh này thật nghịch ngợm, có điều Hứa Tuyên kia cũng quá thành thật rồi.
- Giống ta.
Vẻ mặt Lý Kỳ thật thà chất phác nói.
Bộ ngực của Tần phu nhân đột nhiên run rẩy mấy cái, chợt nhấc bút viết mấy chữ lên tờ giấy trắng bên cạnh, sau đó đưa đến trước mặt Lý Kỳ, nhếch môi nói: - Cho ngươi.
- Oa! Phu nhân trở nên biết chuyện như vậy từ khi nào thế, còn biết chủ động tặng quà cho ta nữa, hiếm có, hiếm có.
Lý Kỳ vội vàng cầm lấy nhìn, do là chữ phồn thể nên hắn xem một lúc, mới đọc từng chữ ra: - Không- biết- xấu- hổ.
Vừa mới nói ra, Tần phu nhân sao có thể nhịn được, phụt một tiếng bật cười, lại giống như hoa lê nở rộ vậy, rạng rỡ xung quanh, đúng là răng trắng như tuyết, mày đen xinh đẹp, da trắng như ngọc.
Lý Kỳ nhìn thấy mà tinh thần dao động, lập tức bĩu môi nói: - Chữ của phu nhân thật sự là càng ngày càng đẹp!
Tần phu nhân che miệng cười nói: - Nhưng lời nói dối của ngươi càng này càng không cao minh. Nếu Hứa Tuyên giống ngươi, Bạch nương tử nhất định sẽ không chọn y.
Nhưng thực tế là Bạch nương tử chọn ta, cô làm gì được ta! Lý Kỳ ồ một tiếng thật dài, nói: - Ta hiểu.
Tần phu nhân ngơ ngác nói: - Ngươi hiểu cái gì.
- Hóa ra phu nhân thích kiểu này.
- Kiểu?
- Chính là phu nhân thích người thành thật nha.
Tần phu nhân đỏ ửng cả mặt, nói
- Vậy thì có vấn đề gì. Người thành thật dĩ nhiên là phẩm chất tốt đẹp, đương nhiên khiến người ta yêu thích, ngược lại những kẻ miệng lưỡi trơn tru chỉ khiến người ta chán ghét.
Câu chuyện này còn kể tiếp được sao?
Lý Kỳ nâng tay che đi nửa mặt, buồn bực nói: - Phu nhân, phu nhân nói vậy là ám chỉ nha!
Tần phu nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền hiểu ra, nói: - Ta cũng không nói ngươi.
- Thật sao?
Lý Kỳ vui vẻ nói.
Tần phu nhân ừ có lệ, nói: - Miệng lưỡi trơn tru đã không đủ để hình dung ngươi rồi.
- Ách
Lý Kỳ nói: - Không biết câu này là khen hay chê?
Tần phu nhân suy nghĩ một lát, nói: - Câu nói trung dung.
- Ý của trung dung là công bằng không thiên vị.
Lý Kỳ nói rồi chậc một tiếng, nói: - Phu nhân nói vậy là chê nha. Nếu theo lời ấy, thì ta chẳng phải khiến phu nhân cảm thấy chán ghét sao.
- Hả?
Gò má Tần phu nhân đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: - Tata không có nói như vậy.
- Vậy ý của phu nhân là gì?
Lý Kỳ muốn đập vỡ tất cả hỏi đến cuối cùng, thật ra hắn cũng muốn biết rốt cuộc trong lòng phu nhân hắn là người thế nào.
Tần phu nhân nói: - Việc này có gì đáng nói chứ.
Lý Kỳ khẳng định và xác định nói: - Chuyện liên quan đến nhân cách của ta, nếu không hỏi rõ, sao ta có thể ngủ được.
Tần phu nhân nói vô cùng hàm súc: - Còn nhớ trước kia ngươi cũng từng nói vô gian bất thương, tin rằng bản thân ngươi cũng cho rằng mình không phải là người thành thật. Vậy thì ta cũng có cảm giác giống như vậy.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta có nói như vậy sao?
- Rất nhiều người đều từng nghe.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta thừa nhận, ta đích thực không phải là người thành thật, nhưng phu nhân cũng biết, người thành thật sao có thể làm ăn chứ.
Tần phu nhân lập tức nói: - Ngươi xem, lúc trước chính ngươi nói như vậy, ta cũng không có nói lung tung.
Lý Kỳ nhệch miệng nói: - Bây giờ ta hỏi phu nhân có chán ghét ta không.
Tần phu nhân lấy khăn tay lau trán, nói: - Ừmlúc mới bắt đầu, đích thực có chút chán ghét.
- Vậy về sau.
- Về sau à, về sau thì bỏ qua.
- Bỏ qua sao?
Lý Kỳ sắp phát điên rồi, nói: - Ý của phu nhân là ta khiến phu nhân chán ghét đến mức bỏ qua. OMG, phu nhân mau cởi y phục của phu nhân ra, à không, mau tháo đai lưng xuống, ta muốn treo cổ tự tử.
Tần phu nhân xì một tiếng, nói: - Bản thân ngươi không có đai lưng à.
- Ta chỉ muốn thi thể toàn vẹn mà thôi, lẽ nào phu nhân không thể thỏa mãn ta, thật sự là khiến lòng người rét lạnh mà.
Tin ngươi mới là lạ, Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói: - Được rồi, được rồi, ta không phải có ý đó.
- Vậy phu nhân có ý gì?
- Vì sao ngươi phải hỏi rõ ràng như vậy.
- Nhân cách giống như là trinh tiết của ta vậy, mà trinh tiết lại quan trọng như tính mạng của ta, nói cách khác nhân cách của ta giống như tính mạng ta vậy, phu nhân nói có nghiêm trọng hay không.
- Ngươi đây là càn quấy.
- Còn nhớ ta nói khi phu nhân và Trịnh nhị hẹn hò, phu nhân cũng giống như vậy.
- Việc này có thể giống nhau sao.
- Đương nhiên giống nhau, chẳng phải ta nói rồi sao, nhân cách tựa trinh tiết.
Tần phu nhân hoàn toàn bại, thấy Lý Kỳ đã ngồi xổm trên ghế, nói: - Nếu ta chán ghét ngươi, ngươi cho rằng còn có thể ngồi xổm trên ghế này à.
Lý Kỳ cúi đầu nhìn, sặc, từ khi nào thì Cao dở hơi đã lây nhiễm thói xấu cho ta rồi, vội vàng ngồi xuống, lại hỏi:
- Nhưng phu nhân, vừa rồi rõ ràng phu nhân nói chán ghét người không thành thật. Ta tự hỏi có chút không thành thật, vậy vì sao phu nhân không chán ghét ta, phu nhân rõ ràng là đang lấy lệ với ta.
Xong rồi, xong rồi!
Tần phu nhân trợn mắt nhìn, thầm nghĩ, hôm nay nếu không khen hắn mấy câu, e rằng hắn sẽ không bỏ qua, thế là nói: - Ta không lấy lệ với ngươi. Ngươi tuy rằng không thành thật, lại miệng lưỡi trơn tru, nhưng tâm địa lại vô cùng lương thiện. Lúc trước ngươi đã cứu không ít người ở Túy Tiên Cư, hơn nữa khi quân Kim bao vây Khai Phong, ngươi cũng anh dũng ra tiền tuyến, bảo vệ dân chúng toàn thành. Thử hỏi người như vậy thì có thể hư hỏng đến mức nào chứ.
- Dùng một câu trong Thần điêu hiệp lữ để nói chính là hiệp chi đại giả, vì nước vì dân. Cho dù là Quách Tĩnh hay Dương Quá, tuy rằng đều có chút khuyết điểm ở một vài khía cạnh nhỏ, nhưng về mặt phải trái đúng sai, bọn họ vẫn tuân thủ nguyên tắc, đây là nhân vật vô cùng giỏi, ngươi cũng giống như vậy.