Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1679-1: Nhân quyền (1)



Từ một khía cạnh khác mà nói, kỳ thật sự tiến bộ của xã hội này, bản chất chính là sự tiến của nhân quyền.

Mà nhân quyền vĩnh viễn là vấn đề được nhân loại chú ý nhất, cho dù là ở ngàn năm sau.

Bởi vì nhân quyền thật sự hàm ý rất nhiều thứ.

Nhưng người người bình đẳng gần như lại là điều không thể, bởi vì vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn. Thế giới này có sự phân chia mạnh yếu, quyền lợi mà kẻ mạnh có được chắc chắn sẽ phải nhiều một ít so với kẻ yếu, ở động vật thế giới cũng là như thế, như vậy thì không thể xuất hiện thế giới người người bình đẳng. Đây có thể nói là một trị số vô hạn, ngươi chỉ có thể tới gần sự vô hạn này, nhưng vĩnh viễn không thể đạt tới điểm đó.

Sau xã hội nguyên thuỷ, nhân loại bước vào thời đại nô lệ, sau đó bước vào thời đại phong kiến, đây chính là một tiến bộ vô cùng lớn, thể hiện trực quan nhất, chính là thể hiện của nhân quyền. Bất kể nói thế nào, nhân quyền của xã hội phong kiến rốt cuộc vẫn cao hơn thời đại nô lệ.

Nhưng, xã hội phong kiến cũng vẫn tồn tại vấn đề thời đại nô lệ lưu lại, nói cách khác là vẫn có sự tồn tại của nô lệ.

Thứ nhất, chính là những người tội phạm, giáng bọn họ giáng làm nô lệ, đây là một kiểu trừng phạt.

Thứ hai, chính là ca kỹ, đây là một điểm mang tính đại diện nhất.

Hơn phân nửa ca kỹ, thị thiếp là những người không có nhân quyền, các nàng có thể bị trao đổi, có thể tự do mua bán, cũng giống như một thứ hàng hóa. Đương nhiên, những người như Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư là ngoại lệ, bởi vì các nàng là người nổi bật trong lĩnh vực này, tất nhiên được đối đãi khác, nhưng tuyệt đại bộ phận ca kỹ đều là có địa vị ti tiện.

Ở Tống triều ca kỹ thịnh hành, hơn nữa tố dưỡng văn hóa cực cao, điều này đã đề cao địa vị của ca kỹ ở một mức độ nhất định, nhưng đây chỉ là điều hư ảo, ca kỹ vẫn phải là dựa vào tài nghệ, sắc đẹp để đôi vê nhiều quyền lợi hơn nữa, đây cũng là một loại hiện tượng của bệnh trạng.

Mà trong kế hoạch lớn của Triệu Giai, sức lao động là một nhân tố hết sức then chốt, làm thế nào thu hoạch càng nhiều sức lao động hơn nữa, làm thế nào sản sinh ra càng nhiều giá trị hơn nữa. Trước thời đại công nghiệp, thì nhân lực trở nên vô cùng quan trọng, cởi bỏ sự trói buộc của nữ nhân, để nữ nhân sáng tạo ra giá trị, cũng chính là chuyện thuận lý thành chương.

Dù sao nam nhân cũng phải đánh trận, nếu như cái gì cũng dựa vào nam nhân, nhân thủ nhất định sẽ hiện ra sự kém cỏi.

Kỳ thật từ sau khi Lý Kỳ đến, nữ nhân đã bắt đầu gia nhập các ngành sản xuất, vi dụ như phục vụ, thợ thủ công, đầu bếp, thậm chí còn chưởng quầy, nữ thương nhân. Đây không có cách nào, thương nghiệp đã quá phát đạt, nam nhân không đủ, thương nhân chỉ có thể vẫy tay gọi nữ nhân vào.

Triệu Giai hùng tâm tráng chí, là người không câu nệ tiểu tiết, vì thành tựu bá nghiệp, y sẽ không để ý một chút bá quyền này của nam nhân, từ việc y có thể cho phép Bạch Thiển Dạ vào triều làm quan thì không khó nhìn ra. Vì vậy y đã sớm quyết định đề cao địa vị xã hội của nữ nhân.

Nếu đã muốn đổi, đương nhiên phải bắt đầu từ cơ bản nhất. Đầu tiên bước thứ nhất, chính là trả lại thân phận tự do cho ca kỹ thiên hạ.

Dưới chỉ thị âm thầm của hoàng đế, Lập Pháp Viện bài trừ muôn vàn khó khăn, không màng mối nguy hiểm bị sĩ phu thiên hạ công kích, ban ra điều luật chuyên môn nhằm vào nữ nhân đầu tiên, gọi chung là luật bảo hộ nữ nhân.

Cung kỹ.

Cũng chính là tư kỹ của hoàng đế bồi dưỡng, nữ nhân chuyên môn phụ trách ca hát khiêu vũ cho hoàng đế.

Dưới đề nghị của Mao Thư, Triệu Giai quyết định thăng địa vị của cung kỹ từ nô tì thành Lại. Lại này chính là công vụ viên cấp thấp nhất của Tống triều, bọn họ không có quyền lực, chỉ là lấy tiền làm việc, nhưng so với nô tì, thì địa vị đã được đề cao nhiều rồi.

Đại thần có thể chòng ghẹo nữ tỳ, nhưng ngươi chòng ghẹo Lại, thì chính là phạm pháp rồi.

Vì thế Triệu Giai còn thành lập một ngành mới, tên là Đại Lạc Ti, chuyên môn phụ trách yến hội của cung đình, thuộc về Lễ Bộ quản lý. Để phù hợp với quan niệm kinh tế trong Tân Pháp, Triệu Giai cho phép Đại Lạc Ti đi biểu diễn trong dân gian vào thời điểm rảnh rỗi, chỉ cần người khác bỏ tiền này ra, sau khi nộp thuế thu nhập, số tiền kiếm được còn lại, đều là của ca kỹ, nhưng bởi vậy triều đình cũng giảm bớt bổng lộc của cung kỹ, từ đó giảm bớt mức chi của triều đình.

Dù vậy, cung kỹ vẫn là kiếm lời, thân là cung kỹ ra ngoài biểu diễn, thì phí dụng chắc chắn cao, chút ít bổng lộc này, sao họ còn để ý nữa.

Điều luật này vừa ra, lập tức dẫn đến sóng to gió lớn, nam nhân thiên hạ đều hết sức chú ý.

Nhưng cung kỹ chính là tư kỹ của hoàng đế, hoàng đế người ta đã đồng ý, ai cũng không dám nói này nói kia.

Tiếp theo, Lập Pháp Viện lại lần nữa ban hành luật pháp, huỷ bỏ văn tự bán thân của tư kỹ. Ngươi có thể nuôi dưỡng tư kỹ, nhưng nhất định phải thành lập trên hợp đồng thuê mướn, phải ở trong tình huống hai bên đều đồng ý, từ chế chủ tớ ban đầu, bây giờ đổi thành chế thuê mướn.

Phàm là người buôn bán hoặc là trao đổi tư kỹ, phán xử chịu năm mươi trượng, bỏ tù thời hạn ba năm trở lên.

Đây là tổng cương lĩnh, trong đó còn dính dáng đến vấn đề thê thiếp, thị thiếp ban đầu cũng là người có thể mua bán, nhưng bây giờ không thể nữa. Thị thiếp có được sự bảo hộ của luật pháp, thiếp và vợ sẽ giống nhau, phải tiến hành đăng kí, nếu nói cao nhã một chút, chính là ai là thị thiếp của ngươi, thì chính là mang nón xanh cho ngươi, thị thiếp có nhân quyền của nữ nhân bình thường, không còn là hàng hóa nữa, như vậy thì, kỳ thật thiếp chính là vợ, chỉ có điều trên lễ nghi và đạo đức, địa vị của thiếp thấp hơn so với thê tử, đây giống sự khác nhau của hoàng hậu và phi tần vậy.

Nhưng mà, về thê nữ trong nhà những tội phạm kia, cũng đã có được sự cải thiện nhất định, giống sau khi đám người Vương Phủ, Thái Du, thê nữ của bọn họ đều bị sung công, sau đó tặng cho những thần tử có công làm nô tỳ.

Bởi vì đây là cổ đại, trước mắt vẫn không thể thay đổi loại tình huống liên lụy đến người nhà này, thật ra nói đi cũng phải nói lại, rất nhiều con cái của gian thần cũng là vô cùng ác độc, bọn họ cũng thường xuyên ức hiếp dân chúng, cho nên loại liên lụy này vẫn là điều hợp lý.

Nhưng hiện giờ, thê nữ của tội phạm một khi đã bị liên lụy, là bọn họ có một thời hạn chịu phạt, hình phạt mới quy định ba năm đến mười năm.

Trước kia hoàng thượng vung tay lên, thưởng cho đại thần nào đó trên mấy trăm nữ tỳ, những thứ này đều là chế chung thân, thứ thưởng cho ngươi thì vĩnh cửu thuộc về ngươi, trừ phi ngươi cũng trở thành tội phạm, nhưng những nữ tỳ này cũng chỉ là thay đổi một chủ nhân, đây chính là một thứ hàng hóa. Nhưng bây giờ không phải vậy nữa rồi, hoàng đế cũng không thể dễ dàng thưởng nữ tỳ nữa, nếu như những nữ tỳ này là thê nữ của tội phạm, như vậy thì hoàng đế thưởng cho đại thần, sau đó vẫn sẽ thêm một kỳ hạn, kỳ hạn chịu phạt vừa hết, bọn họ có thể khôi phục thân phận tự do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.