Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1690: Mỹ vị đồng ruộng (thượng)



Hoặc đứng, hoặc ngồi xổm, hoặc giấu phía sau rơm rạ, hoặc là nhào vào trên đống cỏ, sắc mặt của mỗi người đều lạnh lùng, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Kỳ, da thú kéo căng rung động cách cách, bao vây Lý Kỳ thành vòng tròn.

Chỗ này đâu phải là một đám trẻ con nữa, quả thực chính là một đám bộ đội đặc chủng nha.

Nhớ ngày đó khi Lý Kỳ đối mặt với ngàn vạn quân Kim ở đồi Mưu Đà, hắn vẫn còn bình tĩnh được, nhưng hôm nay, khi đối mặt với mấy đứa bé vây công, hắn thực sự là sợ hãi muốn chết, bởi vì hắn có thể tính ra được người trưởng thành băn khoăn cái gì, nhưng với trẻ con, thì hắn thật sự không nắm chắc một chút gì cả.

- Đừng kích động, các vị đại hiệp ngàn vạn đừng kích động.

Lý Kỳ chậm rãi giơ hai tay lên, sắc mặt xấu hổ muốn chết, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống đất xin tha thôi.

Tần phu nhân đứng ở một bên, thấy vậy che miệng mỉm cười

Chợt nghe được một tiếng cười ha ha: - Lại thêm một con.

Mã Kiều!

Trong mắt Lý Kỳ sáng lên, vội gọi: - Mã Kiều, Mã Kiều.

- Làm gì?

Mẹ kiếp! Làm gì à? Lý Kỳ suýt chút nữa thì văng tục, hắn nói: - Ngươi mù hả, không phát hiện ra ta bị vây công sao, còn không mau lại đây hỗ trợ.

Mã Kiều mờ mịt liếc nhìn, cúi đầu tiếp tục móc tiếp, nói:

- Ta sẽ không bắt nạt trẻ con đâu.

Ta cũng không muốn bắt nạt trẻ con đấy, nhưng vấn đề là bọn họ bắt nạt ta a! Lý Kỳ đang định chuẩn bị răn dạy tên tùy tùng không nghe lời này, nào biết mông lại đau nhói một phát, kêu ai ôi một tiếng, hỏi: - Ai bắn lão tử?

Một tên nhóc con ngoắc tay nhận: - Là ta, thật có lỗi, ta không còn tí sức lực nào nữa.

Không có tí sức lực nào nữa rồi hả?

Lý Kỳ đảo mắt nhìn lên, là một đứa bé năm sáu tuổi, trong lòng khỏi phải nói buồn bực như nào, không có tí sức lực nào mà ngươi còn bắn chuẩn như vậy, hắn xoa mông nói: - Các ngươi không có nhìn thấy sao, cái gã kia cũng đang đào móc ở chỗ đó đấy, các ngươi vì sao không tìm gã mà lại cứ cố tình tìm ta, gã chỉ có một người thôi kìa. Phải tìm quả hồng nào mềm mà nắm, hiểu không?

Một thằng nhóc cao cao nói: - Ngươi là đại ca của y, nếu như ngươi đi rồi, y tất nhiên cũng phải đi thôi.

- Không đánh mà có thể khuất phục binh của người khác, có mưu lược, ta thưởng thức ngươi. Câu này rõ ràng là kế sách kéo dài của Lý Kỳ, đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, tìm cách làm thế nào thu phục được mấy đứa trẻ này.

Thằng nhóc cao cao lại nói: - Vậy ngươi cũng mau rời khỏi đây đi.

Đứa bé này thật đúng là dầu muối đều không tiến a! Lý Kỳ liếc mắt ra hiệu cho người đánh xe bên người, người đánh xe kia ngầm hiểu, lập tức che trước người Lý Kỳ.

Tên đánh xe này có tiền đồ a! Trong lòng Lý Kỳ hơi nhẹ nhàng thở ra, lại nói: - Các ngươi cậy nhiều bắt nạt ít ---.

- Còn ngươi chẳng phải là ỷ lớn bắt nạt nhỏ sao.

Hắc! Tiểu tử này thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn nha! Lý Kỳ họ nhẹ một tiếng, một tay lặng lẽ vươn vào trong áo, ngượng ngùng nói: - Cái này thôi bỏ đi, nhưng là các ngươi cầm vũ khí, ta không có nha, vậy thì không công bằng đi! Nếu không các ngươi bỏ vũ khí xuống, là nam nhân thì phải tới quyết đấu công bằng một lần.

- Đây cũng không phải quyết đấu, nói thứ đồ bỏ đi công bằng làm gì.

Lý Kỳ không ngờ rằng hôm nay mình sẽ bị một thằng nhãi choai choai nói cho á khẩu không đáp lại được.

Đứa nhóc cao cao lại nói: - Nếu ngươi không nhanh chóng rời đi, chúng ta sẽ động thủ đấy.

- Đợi chút.

Lý Kỳ quát to một tiếng, duỗi một tay ra phía trước.

Bảy đứa bé kia trừng mắt nhìn, da thú đang kéo căng dần dần giãn trở về.

Chỉ thấy trong tay Lý Kỳ có một bảo bối lòe lòe tỏa sáng, dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, tỏa ra hào quang chói mắt. Bảo bối này đúng là một thỏi bạc a.

Lý Kỳ trộm liếc nhìn mấy đứa trẻ, nói: - Ta thừa nhận là ta xông nhầm vào địa bàn của các ngươi, đối với điều này ta cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng việc đã xảy ra rồi, vũ lực cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả. Như vậy đi, ta dùng một thỏi bạc này để thuê địa bàn của các ngươi trong một canh giờ. Nhìn rõ chứ, khối bạc này không nhỏ đâu, cũng đủ để mua mấy cân thịt rồi đấy.

Này vừa nghe đến thịt, những đứa bé kia đều lộ ra biểu tình tham ăn, liếc mắt nhìn lẫn nhau.

Thằng nhóc cao cao lại nói: - Ngươi người này rất giảo hoạt, ai biết ngươi có phải là muốn lừa chúng ta hay không chứ.

Tần phu nhân nghe thấy vậy bật cười khúc khích, thấp giọng nói: - Có kiến giải.

Thanh âm mặc dù nhỏ, nhưng là vô cùng rõ ràng, Lý Kỳ thoáng liếc xéo qua, gái ngốc này, không giúp ta thì thôi, lại còn kéo chân sau của ta nữa, thật sự là buồn cười, hắn lại nói với đứa bé kia: - Có kiến giải, ta thưởng thức ngươi. Như vậy đi, ta ném bạc qua trước, ngươi xem một chút xem có phải thật hay không.

Thằng nhóc cao cao chần chờ một chút, nói: - Như thế rất tốt, ngươi ném qua đây trước đi.

Lý Kỳ ném bạc tới.

Thằng nhóc cao cao kia khẩn trương nhặt bạc lên, đặt ở miệng hung hăng cắn xuống, hưng phấn nói: - Là thật, là thật, mau đi thôi.

Vài đứa bé nhanh chóng đi mất.

Đổ mồ hôi! Cầm tiền xong đã muốn chạy luôn rồi! Lý Kỳ đột nhiên nói: - Đợi chút.

Tên nhóc cao cao kia quay đầu lại, hỏi: - Ngươi còn có việc gì sao?

Lý Kỳ đột nhiên lại vươn tay ra, chỉ thấy trong tay hắn còn có một thỏi bạc nữa, còn lớn hơn so với thỏi bạc vừa rồi, hắn cười tủm tỉm hỏi: - Chỗ này của ta còn có một thỏi nữa, các ngươi có muốn hay không?

Thằng nhóc cao cao kia nói: - Kỳ thật một thỏi bạc kia của ngươi đã nhiều lắm rồi, chúng ta không thể nhận thêm thỏi bạc này nữa.

Mã Kiều nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, tán dương nhìn đứa bé kia.

- Tốt lắm, không bị cám dỗ làm cho lay động, ta thưởng thức ngươi. Lý Kỳ nói: - Nhưng thỏi bạc này cũng không phải cho không các ngươi, ta cũng cần các ngươi giúp ta làm một việc.

- Việc gì?

- Giúp ta đi mua vài thứ đến đây, tiền mua còn thừa thì đều cho các ngươi.

- Cái gì vậy?

- Củi gạo dầu muối.

Đứa bé cao cao nói: - Ta giúp ngươi mua cũng không hề gì, nhưng ai biết được ngươi có phải đang gạt người hay không.

Lý Kỳ cười nói: - Đây là địa bàn của các ngươi, hơn nữa các ngươi người đông thế mạnh, nếu là các ngươi không dám, vậy thì thật sự là đám chuột nhắt.

- Ai nói bọn ta là đám chuột nhắt, thành giao.

Đứa nhóc cao cao kia bị Lý Kỳ nói kích như vậy, lập tức đi tới chỗ Lý Kỳ, mà những đồng bạn còn lại của nó thì đều đồng loạt giơ cung lên.

Trong lòng thằng nhóc cao cao này vẫn là rất sợ, mỗi khi bước một bước đều lộ vẻ vô cùng cẩn thận, đợi đến khi nó đi đến phía trước người Lý Kỳ, Lý Kỳ đưa thỏi bạc hướng trước mặt nó, lúc này nó mới không yên lòng nhận lấy bạc, lại nhìn Lý Kỳ, thấy Lý Kỳ không có hành động gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Tiểu tử, ngươi thật đúng là có bản lĩnh nha, trên đời này người có thể kiếm tiền từ ta, chỉ sợ cũng chỉ có mình ngươi thôi.

Thằng nhóc cao cao nói: - Đây là do ngươi tự cho, bằng không thì làm như này đi, ta cho ngươi số cá chạch chúng ta móc được, tuy rằng vẫn là chúng ta chiếm lợi, nhưng là chúng ta cũng không có tiền trả lại cho ngươi. Nếu không thì chúng ta cũng cần thỏi bạc này nữa, các ngươi rời khỏi đây là được rồi.

Lý Kỳ cười nói: - Chỉ cần các ngươi nhanh nhẹn một chút, làm tốt việc ta bảo, ta không chỉ cho các ngươi tiền, còn tặng cho các ngươi một bữa cơm trưa nữa.

- Thật hả?

- Quân tử nhất ngôn.

- Tứ mã nan truy.

- Thành giao.

Lý Kỳ nói với người đánh xe ở một bên: - Ngươi đi giúp bọn nó một chút đi.

- Vâng.

Lý Kỳ lại dặn nó muốn mua những thứ gì về, rồi lại nói với mấy tên tiểu tử kia: - Các ngươi mang theo vị đại thúc này cùng đi mua đi.

- A.

Rất nhanh, mấy tên tiểu tử kia đang mang theo người đánh xe rời đi.

Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, may mà hôm nay mang bạc theo, nếu không thì thật đúng là khó mà toàn thân trở ra nha!

Hôm nay hắn chạy tới đây chính là để tán gái, cho nên bắt đầu từ đêm qua, hắn đã mặc niệm phải nhớ mang theo bạc rồi.

Lúc này vừa quay đầu, hắn bất mãn nhìn Tần phu nhân, nói: - Tam Nương, cô thật sự là quá nghĩa khí nha.

Tần phu nhân chỉ tay vào Mã Kiều, nói: - Mã Kiều còn như thế, huống chi là ta đâu?

- Này ---.

Lý Kỳ mãnh liệt quay đầu lại, giận dữ hét lên:

- Mã Kiều, tên nhãi nhà ngươi ---.

- Xu Mật Sứ, ngài thua.

- Ách … Không thể tính thế này được, bên ta vừa mới gặp phải kẻ địch lớn, ngươi còn vụng trộm đào móc ở chỗ nào, quá không công bằng. Lý Kỳ nói xong lại sửng sốt, nói: - Việc này đợi lát nữa rồi nói sau. Bên ngươi vừa rồi nhìn đến ta bị vây công, ngươi thế nhưng dám không đến hỗ trợ, ngươi còn muốn làm việc nữa không.

Mã Kiều nói: - Đối phương chỉ là vài đứa bé mà thôi, nếu như thế mà cũng cần ta ra tay thì truyền ra bên ngoài đối với thanh danh của chúng ta cũng không tốt.

- Được. Ngươi giỏi lắm, trở về ta sẽ nói ngay cho Mỹ Mỹ. Lý Kỳ nói với vẻ mặt ủy khuất.

Mã Kiều nóng nảy: - Xu Mật Sứ, ngươi mà làm như vậy thì rất là hèn hạ.

Lý Kỳ hừ hừ nói:

- Ngươi cứ chờ đi.

Tần phu nhân đột nhiên nói: - Mã Kiều, ngươi đừng sợ, ta sẽ giải thích cho Mỹ Mỹ hiểu.

Mã Kiều mừng rỡ, hành lễ nói: - Đa tạ phu nhân. Đa tạ phu nhân.

Đáng giận!

Lý Kỳ tức giận liếc nhìn Tần phu nhân, nhưng Tần phu nhân đã ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đào móc ra bùn đất, cũng không biết là nàng đang móc lươn, hay là đang tự tiêu khiển tự vui.

Không có cách nào nữa, Lý Kỳ chỉ có thể trút toàn bộ sự tức giận của mình lên trên đám lỗ nhỏ.

Qua nửa canh giờ, vài ruộng lươn này cơ hồ bị Lý Kỳ cùng Mã Kiều móc sạch sẽ, cũng coi như là thu hoạch phong phú, Tần phu nhân vẫn không hề thu hoạch được chút gì, chỉ nhìn động tác chậm rãi từ từ kia của nàng, đừng nói xa xôi làm gì, ít nhất thì lươn cũng nhanh hơn nàng, hơn nữa nàng dường như không phải đang móc lươn, mà là như đang chơi đùa cùng lươn vậy, đặc biệt là nàng vô cùng có hứng thú với việc lươn chui xuống đất như thế nào.

Mà người đánh xe kia cũng đã mang theo mấy đứa bé trở về, đao, nồi, củi gạo dầu muối tương dấm rượu, cần cái gì thì có cái đấy.

Mã Kiều không nói hai lời, nhấc lấy một vò rượu, sau đó nằm luôn lên đống cỏ, uống một ngụm đã hết một phần ba, lau miệng một cái, hô to một tiếng thích, nhìn bầu trời xanh thẳm, nói lầm bẩm: - Nếu như sư muội cũng ở đây thì tốt rồi.

Lý Kỳ bắt đầu chia việc, người thì dựng bếp, người thì nhóm lửa, người đi rửa bát, dù sao bát cũng vừa mới mua về, còn cần phải rửa lại một lần.

- Tam Nương, cô coi như làm thủ hạ của ta đi.

- Ta?

Tần phu nhân kinh ngạc chỉ vào mình.

- Có vấn đề gì sao?

- Nhưng --- nhưng ta không biết làm nha.

- Rửa đồ chắc là biết đi?

Tần phu nhân vẫn lắc đầu.

- Mệnh của cô thật sự là tốt quá. Lý Kỳ phiên mắt xem thường, nói: - Không biết thì học. Nói xong, hắn hỏi thằng nhóc cao cao kia: - Tên ngươi là gì?

- Ồ, ta gọi là Đặng Trung.

- Biết rửa rau không?

- Biết chứ.

Lý Kỳ chỉ vào Tần phu nhân, nói: - Vậy ngươi dạy cho vị tỷ tỷ này rửa rau đi.

Đặng Trung cau mày, kinh ngạc nhìn Tần phu nhân, hỏi: - Đại tỷ tỷ, ngươi không biết rửa rau sao?

Đối với bọn nhóc, những thứ này đều rất đơn giản, nếu như có người ngay cả rửa rau cũng không biết rửa, vậy thì theo quan điểm của bọn họ, quả thực chính là không thể tin nổi.

Hắn là cố ý đấy. Mặt Tần phu nhân đỏ rần, cực kỳ gian nan gật đầu.

Đặng Trung nói: - Vậy thì đại tỷ tỷ nhất định là sinh ra ở gia đình giàu có đi.

Tần phu nhân hỏi: - Dựa vào điều gì mà khẳng định như thế?

Đặng Trung nói: - Mẹ ta kể rằng chỉ có gia đình giàu có mới không phải làm gì thôi, ngay cả việc mặc quần áo của bọn họ cũng đều được người khác hầu hạ.

Tần phu nhân nghe vậy xấu hổ không thôi, thầm nghĩ, ta lớn như thế này, thậm chỉ còn không bằng cả một đứa bé, cũng thực là vô dụng.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Đặng Trung, vị đại tỷ tỷ này ngày thường đều ngồi đọc sách.

- Hả?

Đặng Trung nói: - Hóa ra đại tỷ tỷ là người biết chữ nha.

Tần phu nhân gật gật đầu.

- Vậy thì cực kỳ lợi hại nha, có ích hơn chúng ta nhiều, ta ngay cả tên mình cũng không biết viết.

Lúc này đến lượt Tần phu nhân kinh ngạc, nàng hỏi: - Ngươi ngay cả tên cũng không biết viết sao?

Đặng Trung lắc đầu.

Trong lòng Tần phu nhân lẫn lộn đủ loại cảm giác, một lát sau, nàng khẽ cười nói: - Vậy thế này nhé, ngươi dạy tỷ tỷ rửa rau, còn tỷ tỷ dạy ngươi viết tên của mình, có được không?

Hai mắt Đặng Trung sáng lên, hỏi: - Thật sao?

- Đương nhiên.

Lúc này, thằng nhóc vừa bắn mông Lý Kỳ cũng bu lại, nháy đôi mắt to sáng ngời, nói: - Tỷ tỷ, ngươi có thể dạy cả ta viết tên của mình sao?

- Có thể.

Tần phu nhân cười gật gật đầu.

Ngay sau đó, Tần phu nhân mang theo bọn nhỏ đi tới bên dòng suối.

Lý Kỳ cười lắc đầu, bắt đầu xây dựng phòng bếp tạm thời cho mình.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.