Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1701: Tây chinh



Mùng 3 tháng 10.

Bên ngoài cửa bắc Đại Đồng phủ, Vân Châu, thời gian đã trôi qua 4 năm, Hoàn Nhan Tông Vọng lại một lần nữa mặc giáp trụ lên ngựa, phía sau là hàng loạt đại tướng như Lưu Ngạn Tông, Hoạt Lý Cải, Thuật Liệt Tốc, Đương Hải, Hốt Lỗ, Sồ Cốt.

Đồng thời, còn có Hoàn Nhan Hi Doãn, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả thống lĩnh đại quân cánh tả.

Hoàn Nhan Tông Hàn cưỡi ngựa tiến lên phía trước, nói: - Tông Vọng, lần này đi nhất định phải cẩn thận, chờ bên phía Vân Châu đỡ đi một chút, ta sẽ dẫn quân tới hội hợp với ngươi.

Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ nói: - Yên tâm, những nước nhỏ đó ở phía tây vẫn không tạo hứng thú với ta. Mục đích của chúng ta chỉ có một.

Hoàn Nhan Tông Hàn bật cười ha hả, nói: - Vậy ta chờ tin chiến thắng của ngươi.

- Ta đi trước đây.

Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn sáu vạn đại quân đi về phía tây.

Hoàn Nhan Tông Hàn cùng Hoàn Nhan Hi Doãn và Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả chia tay, nhìn theo họ dẫn ba vạn đại quân đi về phía bắc.

Tây quân lần này xuất chinh mục đích cuối cùng chính là từ tây trở về phía nam Đại Tống. Nhưng trong quá trình này, họ một là phải khuếch trương được biên giới phía tây. Ban đầu Liêu quốc ở thời kỳ phát triển, phía tây đều đã đặt tới núi A Nhĩ Thái rồi, cũng chính là phía bắc Tân Cương và phía tây Mông Cổ. Nhưng, trước khi Hoàn Nhan Tông Hàn tây chinh, toàn bộ phía tây cả nước cũng chính là tới dải Vân Châu. Đây cũng là vì sao Da Luật Đại Thạch ở phía tây có thể nhận được sự giúp đỡ không nhỏ. Bởi vì khi đó phía tây vẫn là lãnh thổ của Liêu quốc. Mặc dù Liêu quốc đã diệt vong rồi, nhưng người dân địa phương vẫn xem Da Luật Thị là chính thống.

Mà mục đích tây chinh của Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn là tróc nã Da Luật Đại Thạch, không hoàn toàn thống trị địa phương. Đặc biệt là phía nam Mông Cổ cũng chính là khu đất Nội Mông Cổ ngày nay, trước kia nơi đây có lẽ là thuộc Liêu quốc. Còn Hoàn Nhan Hi Doãn ở phía bắc chính là khu đất phải thu phục.

Cho nên họ chia ra thành hai đường, Hoàn Nhan Tông Vọng tây chinh phụ trách tiêu diệt chính quyền phía tây Tây Hạ, nuốt chửng Tây Hạ, sau cùng là tiến vào Trung Nguyên.

Về phần Hoàn Nhan Tông Hàn, bởi vì Đại Tống bị họ làm thành như vậy, đó cũng là mài đao soàn soạt, điều binh khiển tướng, cho nên, gã cũng sợ quân Tống sẽ đánh bất ngờ, cho nên ở lại trấn thủ Vân Châu, một khi xung quanh có nguy hiểm có thể giải trừ được toàn bộ. Gã tương tự cũng có thể đích thân dẫn quân xuất chinh.

Ngày hôm sau, toàn quân phao tin rút khỏi Vân Châu, chuyển tới Hồn Nguyên Châu.

Điều này khiến cho trên dưới quân Tống đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Lý Kỳ. Mặc dù hắn đã dự đoán được quân Kim không thể đi xuống phía nam, nhưng sau khi nghe được tin này, vẫn thở phào một cái. Cả thế giới sợ chính là khai chiến với Kim quốc là điều mà hắn không muốn nghĩ tới nhất, bởi vì điều này sẽ làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.

Nhưng rất nhiều người phía dưới đều không hiểu, gần hai mươi vạn đại quân, tập kết lại e là cũng phải mất nửa năm rồi, nếu không có thu hoạch gì, vậy thì thiệt thòi đến nhà bà ngoại rồi.

Cho nên vừa bắt đầu, ngoài Lý Kỳ ra, tất cả mọi người đều cho rằng cuộc chiến này là điều không thể tránh được, e là Hoàn Nhan Tông Vọng đã tới hẹn rồi. Họ cũng không có chút nghi ngờ nào, nhưng họ lại không ngờ quân Kim ở Vân Châu đón gió, đã rút lui rồi. Đặc biệt là tướng lĩnh trẻ tuổi, thì lại càng không hiểu.

Vương Quý nghi ngờ nói:

- Rốt cuộc quân Kim đang làm cái trò gì thế?

Các tướng lĩnh còn lại cũng lần lượt hỏi nhau.

Lý Kỳ cười nói: - Nếu là quân Tống của mấy năm trước, quân Kim sớm đã khai chiến rồi.

Lời này vừa nói ra, các tướng sỹ đều nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ nói: - Còn nhớ lần đầu quân Kim đánh xuống phía nam, Đại Tống ta ở Yến Vân căn bản không có bố trí phòng thủ gì, hoàn toàn chính là dựa vào những quân hàng của Quách Dược Sư đó trấn thủ ở đây, khiến cho khi đó quân Kim không tốn sức đã lấy được khu vực Yến Vân. Ở đây nếm mật ngọt một lần, quân Kim đương nhiên là vẫn muốn có được lần nữa. Nhưng chúng rất thất vọng, binh lực của chúng ta ở Yến Vân vẫn luôn ở mức trên chục vạn, hơn nữa còn là bộ đội tinh nhuệ nhất của chúng ta. Điều này là nguyên nhân chính khiến chúng rời đi.

Trương Tuấn nói: - Ý của Xu Mật Sứ quân Kim là bị chúng ta dọa mà chạy?

Lời này nói ra, bản thân y cũng đều cảm thấy không thể tin nổi. Nói thực, sức chiến đấu của quân Tống so với quân Kim thì còn có chút kém cỏi hơn. Trong trường hợp ngang nhau, cũng chỉ có thể chia ra 3 7.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không thể nói là bị chúng ta dọa mà lui. Kỳ thực quân Kim tương tự cũng có cơ hội, dù họ ngay từ khi họ bắt đầu, đã ẩn núp rất tốt rồi, khiến cho chúng ta chuẩn bị không tốt, nhưng đồng thời cũng kèm theo đó không ít nguy hiểm. Xem xem quân Kim làm thế nào để xử lý cuộc đấu thắng thua này. Nếu quân Kim chỉ là chạy theo chiến thắng của cuộc chiến này, vậy thì mặc kệ thế nào, quân Kim cũng liều mạng, hy vọng của họ cũng rất lớn, nhưng chỉ là chiến thắng của cuộc chiến này, họ còn có thể đạt được thứ gì nữa chứ? Ta nghĩ quân Kim rất kỳ vọng vào thắng lợi này, có lẽ là cướp lại khu Eến Vân, khống chế lại Đại Tống ta.

Cho nên ta đoán họ chỉ có một tiêu chuẩn cân nhắc việc khai chiến, chính là có thể một trận đánh tan tây quân của vùng tây bắc hay không? Mặc dù chúng ta chưa chuẩn bị tốt, viện binh không thể kịp thời tới, nhưng binh lực của chúng ta không yếu. Hơn nữa, chúng ta vẫn luôn đề phòng Kim quốc, chưa bao giờ lơ là. Nếu họ có thể giành được chiến thắng cục bộ, chỉ cần họ không tấn công quá nhanh phá vỡ phòng tuyến của chúng ta, chờ tới khi viện binh của chúng ta tới, cuối cùng vẫn chỉ cần hòa. Vậy ý nghĩa của chuyện này là gì?

Trương Tuấn nói: - Nhưng quân Kim tập kết mười mấy vạn đại quân chính là thử vận may này.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Lời này của ngươi nói rất đúng. Quân Kim quả thực là đã gặp may, nhưng không phải chỉ là gặp may, họ chỉ cần tới xem ở đây có cơ hội hay không? Kỳ thực họ còn có một chiêu nữa đấy, vừa rồi thám báo tới báo cáo, quân Kim rút lui về phía tây bắc. Đại bản doanh của Hoàn Nhan Tông Vọng là ở Bình Châu phía đông, cho nên họ không phải rút về, mà là tây chinh.

Chủng Sư Trung với vẻ mặt âu sầu nói: - Kỳ thực đối với Kim quốc mà nói, đấy mới là chính xác. Nếu chúng nhất định liều mạng với chúng ta, như vậy chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Theo tình hình hiện này, chỉ cần chúng ta không phạm phải sai lầm ở hồi thứ nhất, chúng rất khó đột phá được phòng tuyến của chúng ta. Dù sao Đại Tống ta binh nhiều tướng nhiều, hiện giờ đã chiếm cứ địa hình hiểm yếu ở Yến Vân rồi. Nếu vẫn xông tới, dù chúng có thắng cũng chắc chắn là thắng trong thảm bại. Còn chúng muốn từ đây đánh tới Khai Phong phủ, phải phá được mấy phòng tuyến của chúng ta. Mà binh lực của Đại Tống ta phần lớn được bố trí ở phía bắc, điều này dường như là không thể rồi.

Nói tới đây, ông ta bỗng nhiên chuyển đề tài, nói: - Xu Mật Sứ, hiện tại lính Kim đã rút rồi, vậy quân diễn này thế nào?

Lý Kỳ hơi sửng sốt, nói: - Đương nhiên tiếp tục rồi, hơn nữa còn phải làm cho thật rôm rả, ta muốn cho Kim quốc ngay cả một chút may mắn cũng đều không thể có được. Còn có điểm nữa, trước đây khi Hoàn Nhan Tông Vọng tới, ta đã thấy gã ta dường như cũng không quá hứng thú với quá trình quân diễn của chúng ta. Mà mục đích quân diễn lần này của chúng ta chính là làm thế nào để tập kích quân địch, phải khiến cho gã ta trong lòng cảm thấy tập trung vẫn có chút thiếu thốn. Ta không hy vọng mọi người đều tiến bộ, liên tục hướng tới hoàn mỹ. Mặc dù đây chỉ là quân diễn, nhưng các vị cũng nhất định phải dốc hết sức mình, bởi vì đao của quân địch vẫn có thể chém xuống bất kỳ lúc nào, hiểu chưa?

- Tuân lệnh.

Chúng tướng sỹ chắp tay đồng thanh đáp.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Tốt lắm, các ngươi lui xuống làm việc đi.

- Vâng.

Lý Kỳ bỗng nhiên nói với Chủng Sư Trung: - Lão tướng quân xin dừng bước.

Chủng Sư Trung liền dừng lại, hiếu kỳ nhìn Lý Kỳ, chờ sau khi những người còn lại đều lui xuống rồi, Lý Kỳ liền hỏi: - Lão tướng quân vừa rồi hình như là chưa nói hết.

Chủng Sư Trung thở dài một cái, nói: - Lão phu chỉ là thấy rằng tây chinh lần này của quân Kim đối với Đại Tống ta mà nói không phải là một tin tốt!

Lý Kỳ nói: - Lời này là thế nào?

Chủng Sư Trung nói: - Nếu quân Kim từ bắc đánh xuống phía nam, lão phu có thể lấy cái đầu của mình để bảo đảm, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, quân Kim tất bại là điều không thể nghi ngờ. Tuy nhiên, nếu quân Kim đánh từ nam tới bắc thì.

Sắc mặt Triệu Tinh Yến kinh ngạc, nói: - Lẽ nào Chủng nhị bá cho rằng mục đích chính của quân Kim tây chinh là muốn lách qua quân chủ lực của ta, vu hồi tới phía nam mới phát động tiến công?

Chủng Sư Trung gật đầu nói: - Như vậy có thể tránh được yếu địa quân sự Yến Vân, Thái Nguyên, Trung Sơn, Hà Gian. Tiến quân từ Thổ Phiên, hoặc vào Xuyên hoặc vào Giang Nam, mà kho lương của nước ta đều phân bố ở phía nam Hoàng Hà. Trọng binh lại phân bố ở phía bắc Hoàng Hà, đầu đuôi khó cứu nhau, một khi kho lương rơi vào tay quân Kim, cho dù có triệu hình binh cũng khó mà duy trì được. Tuy nhiên, không chiến mà bại, nhưng chúng ta căn bản không thể bố trí trọng binh ở phía nam. Đây chính là hành động lẫn lộn đầu đuôi.

- Xem ra chiến trường phía tây phải chịu trách nhiệm nhiều hơn trong tưởng tượng của ta. Lý Kỳ thở dài, nói: - Ta vốn là định chinh phục Thổ Phiên, sau đó dựa vào ngoại giao sẽ đẩy quân Kim ở phía tây, từ từ tiêu diệt chúng. Nhưng, nếu mục đích cuối cùng của chúng là vu hồi tới phía nam chúng ta, như vậy chúng nhất định sẽ áp dụng sách lược đánh nhanh thắng nhanh, không biết lão tướng quân có đối sách gì?

Chủng Sư Trung nói: - Càng sớm xuất binh Thổ Phiên, củng cố phòng thủ hệ thống sông ngòi, quyết không thể để quân Kim mượn đường Thổ Phiên, vu hồi tới Giang Nam, nếu không so với lần đầu tiên quân Kim xuống phía nam, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nếu không, quân Kim vừa tới, đám quân ô hợp Thổ Phiên đó căn bản không phải là đối thủ. Quân Kim chỉ cần có chút mê hoặc, mượn đường xuống phía nam, sẽ nhanh hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều.

Triệu Tinh Yến nhíu mày nói: - Chúng có thể nghĩ được xa như vậy sao?

Chủng Sư Trung nói: - Ngày xưa Hoàn Nhan Tông Vọng cùng với phụ thân của gã ta nam chinh bắc chiến, tài mưu lược của gã ta không thua kém bất kỳ người Đại Tống nào của ta. Quan trọng là ở chỗ gã ta có dã tâm này hay không? Tuy nhiên, từ hành động nảy của chúng cho thấy, ta nghĩ chúng không thể cam lòng giữ nguyên hiện trạng, núi này không thể có hai hổ.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta tán đồng với lời của lão tướng quân, xem ra ta phải nhanh chóng viết thư cho Hoàng thượng, nguy cơ của yến vẫn đã giải trừ rồi, nhưng chuyên tâm đối phó với liên quân Thổ Phiên.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.