Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1705-1: Nhật Bản nội chiến (1)



Mấy ngày liên tiếp, Lý Kỳ thị sát nông nghiệp, thương nghiệp, công nghiệp của Yến Sơn phủ. Đương nhiên, còn đang tiến hành quân diễn. Ngoài ra, hắn còn đi tới Thương vụ cục quan sát, Yến Sơn phủ này cũng là nơi tập trung thương mại phương bắc, cho nên, năm thứ hai thu phục Yến Sơn phủ, Thương vụ cục cũng đã mở ra rồi.

Sau khi thị sát xong tất cả, trong lòng Lý Kỳ thầm cảm khái, Tông Trạch này quả nhiên là danh bất hư truyền, cả vùng Yến Sơn phủ đều được ông ta trị lý đâu ra đấy, người dân sống an cư lạc nghiệp, nhìn nào có giống với Yến Sơn phủ mấy năm trước bị cướp sạch!

Nha phủ Yến Sơn phủ.

Lý Kỳ dẫn theo hai người đẹp tới hậu hoa viên thưởng thức. Quy mô của nó cho dù là đưa tới Đông Kinh e là cũng chỉ kém hoàng cung. Mặc dù phủ đệ của đám người Vương Phủ, Thái Kinh cũng vô cùng lớn, nhưng đó dù sao cũng là ở kinh đô, ngươi không thể không kiêng nể chút nào. Quan văn của Đại Tống này khả năng cũng không phải là dễ rước họa.

Nhưng Yến Sơn phủ thì khác. Ở đây núi cao Hoàng đế xa, ngươi muốn làm gì cũng được. Ngày xưa Chân Ngũ Thần ở đây chính là Hoàng đế, chỉ kém hoàng bào trên người nữa thôi.

Lý Kỳ không khỏi cảm khái, nói: - Xem ra ở đây không chỉ có thể xây dựng một bệnh viện, mà còn có thể xây dựng một trường học.

Mặc dù hắn là tới lần thứ hai, nhưng lần trước trở về hắn cũng không còn tâm tình nào mà đi thưởng thức những thứ này. Hắn cũng là sau khi nghe Tông Trạch nói xong, mới như bừng tỉnh. Cái nhìn này, thật sự là âm thầm tặc lưỡi.

Triệu Tinh Yến hừ một tiếng nói: - Vậy Chân Ngũ Thần đó thật sự là biết hưởng thụ nha, chỉ là chỉ là điều này đã hao tổn hết bao nhiêu tính mạng của người dân. Ngày xưa để gã ta chết trong tay quân Kim, thật sự là dễ dàng cho gã ta quá rồi.

- Đằng sau sự xa hóa dường như là thấm đầy máu và nước mắt.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Cho nên nói, cho dù là Hoàng đế thánh minh, người dù sao cũng chỉ có hai tay, một cái đầu, cũng rất khó mà chăm sóc chu toàn được, e là Hoàng thượng có đập vỡ đầu cũng không nghĩ tới Yến Sơn phủ này còn có một tòa cung điện nhỏ. Điều này phải dùng tới luật pháp để đề phòng. Khi Đại Tống ta thực sự có thể làm được dùng luật trị quốc, như vậy tình huống này sẽ không thể xuất hiện. Mà cho dù có xuất hiện, đó cũng là một sự trao đổi ngang bằng, một sự tùy hứng có tiền.

Triệu Tinh Yến mỉm cười nói: - Ta nghĩ ngày đó cũng không còn xa nữa, một khi Lập pháp viện thực sự trưởng thành, như vậy muốn làm tới mức dùng luật trị quốc, cũng tuyệt đối không phải là điều không thể.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Điều này chỉ dựa vào Lập pháp viện thì không được, phải nâng cao tố chất của người dân. Ngu dân dù dễ dàng khống chế, nhưng không thể lâu dài được, bởi vì ngu dân có thể bị ngươi lừa gạt. Tương tự như vậy cũng có thể bị người khác lừa gạt, một khi có một cơn gió thổi tới, thiên hạ tất loạn. Nếu bách tính thiên hạ đều có đủ trí tuệ, có thể phân biệt thị phi, e là một kẻ mù ngồi trên ghế rồng, tương tự như vậy cũng có thể trị lý được thiên hạ.

Triệu Tinh Yến trợn mắt lên lườm hắn, nói: - Nếu Hoàng thượng nghe được lời này của huynh, thế nào cũng trách tội huynh.

Lý Kỳ nói: - Muội đừng có dọa ta, Đại Tống chúng ta có lẽ là đề xướng góp lời. Lời này của ta lại không sai, Hoàng thượng dựa vào cái gì để trị tội ta? Nói tới đây, ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn ra phía sau, ho khẽ một tiếng, nói: - Hai người các muội đi theo ta vài ngày rồi, có lẽ cũng mệt rồi, mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi chút đi, chờ tới khi ăn cơm, ta sẽ đi gọi hai người. Đêm nay ta đích thân nấu ăn để an ủi các muội.

Lưu Vân Hi nói thẳng: - Huynh cũng còn không mệt, ta sao có thể mệt được?

Vẻ mặt Lý Kỳ đã có chút lung túng, cười khổ nói: - Thập nương, từ khi nào muội đã hiểu được cho phu quân mặt mũi thế.

Lưu Vân Hi kinh ngạc nói: - Ta chỉ là nói thực lòng, lẽ nào điều này đã làm mất mặt huynh sao?

- Ách. Xem như ta chưa có nói gì. Lý Kỳ bống nhiên ôm lấy Lưu Vân Hi, hôn lên miệng nàng một cái, cười ha hả nói: - Muội chính là Ngụy Trưng bên cạnh ta đấy. Nói xong hắn lại nhìn về phía Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến liền kéo Lưu Vân Hi, nói: - Thập nương, chúng ta mau đi đi, người này lại bắt đầu nổi điên rồi.

Đây là nổi điên sao? Đây rõ ràng chính là động dục mà! Không có văn hóa thật đáng sợ.

Chờ sau khi người phụ nữ đi rồi, Lý Kỳ liền quay người đi tới phía sau cánh cửa, chỉ thấy Mã Kiều đứng ở đó, liền hỏi: - Có chuyện gì?

Mã Kiều liền thấp giọng nói: - Người Nhật Bản tới rồi.

Lý Kỳ sửng sốt, giơ tay lên nói:

- Đi thôi.

Hai người chủ tớ lặng lẽ đi ra khỏi nha phủ, tới hậu viện của một quán rượu nhỏ phía đông Yến Sơn phủ.

Lúc này có một ăn mặc chưởng quỹ kính chẩn đứng ở trong sân, thấy Lý Kỳ tới, liền bước lên trước hành lễ nói: - Tiểu nhân Phí Dương tham kiến đại nhân. Thần sắc có phần kích động.

Phí Dương này chính là một trong những nhóm người săn tin đầu tiên từ hồi Lý Kỳ thành lập. Trước đây người dân tổ chức đi lên phía bắc vượt đông, ở lại vùng Yến Vân, Lý Kỳ đã phát cho họ ít tiền, để họ mở mấy cửa hàng, mở xưởng. Hóa ra những thứ này đều là dùng để làm tai mắt của hắn, nhưng những người này hồi xưa ở Đông Kinh sinh sống, ai nấy đều có các tính toán khác nhau. Tai mắt này làm ăn càng ngày càng lớn, hóa ra đây chỉ là một cửa hàng, mấy năm sau đã phát triển quy mô thành cửa hàng chính.

Đây cũng là đủ chứng minh một câu nói, thủ hạ của Lý Kỳ nhiều vô cùng.

Bởi vì tiêu chuẩn dùng người của Lý Kỳ rất đơn giản, chính là ngươi phải sáng tạo ra giá trị cho ta. Nhưng nếu không thể, như vậy thì chỉ có thể nói tiếng hẹn gặp lai, quan hệ tốt, ta bằng lòng đưa tiền cho người, nuôi ngươi, nhưng cũng tuyệt đối không thể dùng ngươi.

Lý Kỳ liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng cũng khá vui vẻ, vẫn có chút trêu ghẹo nói: - Ta nói mấy người các ngươi thật là kỳ quái, đây mới là mấy năm, ai nấy đều mập thế này rồi. Nam Bác Vạn như vậy, ngươi cũng vậy, làm cho đội chúng ta phải nhanh nhẹn, động tác phải nhanh, chờ các ngươi béo thành heo rồi, đưa cho ta một bức thư từ chức đi, chúng ta lúc hợp lúc tan.

- Đại nhân, tiểu nhân mấy năm nay vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, thân thủ không có chút giảm sút, người xem.

Phí Dương nói xong bỗng nhiên làm động tác lộn ngược ra phía sau, đó là mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

Lý Kỳ còn hoảng sợ nhảy lên, đều đã trải qua nhiều năm như vậy, những người này thật sự là một chút cũng không thay đổi, vẫn sống vui vẻ như vậy, liền gật đầu nói: - Lợi hại, lợi hại, ngươi còn tốt hơn Nam Bác Vạn nhiều, xem ra lãnh đạo này phải đổi người rồi.

Bản lĩnh này được một câu vui đùa của Lý Kỳ, nhưng Phí Dương lại nghe thấy mà kích động vô cùng, liền hành lễ nói: - Đa tạ đại nhân ban thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.