- Thất nương, hôm nay muội nghe người ta nói phu quân đã bị bắt ở phủ Đại Danh rồi? Việc này có thật hay không?
Bạch Thiển Dạ vừa mới về đến nhà, Phong Nghi Nô liền vội vàng ra đón, vẻ mặt lo lâu nói.
Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục cũng căng thẳng nhìn Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ khẽ cười, nói: - Tin tức truyền đi thật nhanh mà.
Vừa nói ra câu này, ba nữ đều chấn động.
- Việc này, việc này là thật sao?
- Ừ, là thật.
Phong Nghi Nô kinh ngạc không thôi, nói: - Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy, bây giờ phu quân thế nào rồi?
Quý Hồng Nô vừa nghe thì nước mắt tuôn xuống ào ào, tiến lên kéo lấy tay Bạch Thiển Dạ, nói: - Thất nhi tỷ, phu quân sẽ không có chuyện gì chứ, tỷ nhất định phải cứu phu quân ra đó.
Ngược lại Da Luật Cốt Dục khá bình tĩnh, cười nói: - Hai vị muội muội yên tâm, nếu phu quân thật sự xảy ra chuyện, Thất nương còn bình tĩnh như vậy sao?
Bạch Thiển Dạ cười nói: - Cốt Dục tỷ tỷ nói không sai. Các muội yên tâm đi, lần này chẳng qua chỉ là phu quân diễn một tiết mục với Hoàng thượng thôi, phu quân rất nhanh sẽ được thả ra.
- Tỷ lừa các muội làm gì, lát nữa Thái Thái sư và cha tỷ đều sẽ đến, đến lúc đó các muội sẽ biết.
Sau khi hai nữ nghe xong, lúc này mới yên lòng.
Chỉ chốc lát sau, Thái Kinh, phu phụ Bạch Thời Trung và Cầu ca vừa về kinh không lâu đều đến phủ đệ của Lý Kỳ.
- Tiều tử này thật là làm càn quá. Lư Thường Thanh kia là hậu nhân của khai quốc công huân, tổ tiên ông ta rất được Thái Tổ Thánh Thượng coi trọng, địa vị, thanh danh của người này ngay cả lão phu cũng không thể với tới. Hơn nữa lão phu cũng có chút giao tình với ông ta. Lần này hay rồi, mặt mũi của Bạch gia ta đều bị hắn làm mất sạch rồi.
Bạch Thời Trung đi vào bên trong, mặt đầy giận dữ.
Ông ta cũng là sĩ đại phu nha, lần này con rể của mình muốn liên hợp với Hoàng thượng chỉnh đốn sĩ đại phu, lần này còn không phải là nhằm vào ông ta sao.
Bạch phu nhân nói: - Được rồi, được rồi, ông ngồi xuống trước đi. Bây giờ đã không giống trước kia rồi, chỉ có chúng ta làm mất thân phận Lý Kỳ, bây giờ mặt mũi của chúng ta còn chưa đủ tư cách để Lý Kỳ làm mất đâu.
Bạch Thiển Dạ nghe thấy thì suýt chút bật cười thành tiếng.
Bạch Thì Trung nói: - Phải, lão phu bây giờ tuy rằng không có chức quan trên người, nhưng những người bạn tốt kia của lão phu sẽ đối đãi với lão phu như thế nào đây.
Bạch Thiển Dạ nói: - Phụ thân, những lão hữu trước kia của cha giáng chức đã giáng rồi, không giáng chức cũng rất ít lui tới với chúng ta.
- Các người.
Bạch Thì Trung gặp được đôi mẹ con này, thật sự chỉ có thể buồn phiền thôi.
- Ha ha.
Thái Kinh đột nhiên vuốt chòm râu bật cười to, nói: - Thật sự là mẹ nào con nấy nha. Hừ, ngươi cũng đừng tức giận, thật ra việc này đã định từ sớm rồi, hơn nữa Lý Kỳ chắc chắn làm gương cho binh sĩ, đây chẳng qua chỉ là một phần trong cải cách kinh tế mà thôi, đến muộn không bằng đến sớm.
Lần này Thái sư đã lên tiếng rồi, Bạch Thì Trung chỉ có thể ngồi xuống.
Cao Cầu cười khổ lắc đầu, nói:
- Từ sau khi Lý Kỳ đến Đông Kinh, ta không sống yên được khắc nào cả. Ngược lại hắn rất dứt khoát, một lần thì đắc tội hết sĩ đại phu trong thiên hạ.
Bạch phu nhân gật đầu nói: - Đây cũng chính là chỗ ta lo lắng nhắt. Những sĩ đại phu kia không dám đối nghịch với Hoàng thượng, vậy thì chỉ có thể tìm Lý Kỳ trút giận thôi.
Bạch Thiển Dạ nói: - Nương, nương không cần lo lắng việc này, chỉ cần trước đó phu quân sắp xếp tốt, vậy thì phu quân nhất định có cách chỉnh trị bọn họ. Hơn nữa, phu quân là Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, bọn họ tìm phu quân trút giận, vậy chẳng phải là trút giận lên miệng đao sao?
Bạch phu nhân liếc trắng nữ nhi, nói:
- Phải, phu quân con có năng lực, con có biết không, bầu trời này sắp bị hắn chọc thủng rồi.
- Ôi, cũng không thể nói vậy được, lão phu khá tán thành với lời của Thất nương.
Thái Kinh khoát tay, nói: - Thật ra lúc trước chuyện Tần Cối xuống Giang Nam, giá lương thực Đông Kinh tăng vọt, Lý Kỳ đã đắc tội không ít sĩ đại phu, giống với trước kia, lần này Lý Kỳ cũng nắm bảo vật trong tay.
Cao Cầu cười nói: - Là dân chúng.
- Không sai.
Thái Kinh cười nói: - Tuy Lý Kỳ đắc tội sĩ đại phu, nhưng lại có thể lấy được sự ủng hộ của dân chúng. Thật ra hai bạt tai đó dân chúng trong thiên hạ đều muốn đánh, chỉ là không dám mà thôi. Hai bạt tai này của Lý Kỳ chỉ đánh thay dân chúng thiên hạ, dân chúng đương nhiên ủng hộ hắn, đặc biệt là nữ nhân, ha ha. Thất nương, con phải chú ý đó, nói không chừng Lý Kỳ còn lấy được mấy thánh chỉ từ chỗ Hoàng thượng nữa.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, không trả lời, chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại nói, hắn dám. Đương nhiên không thể nói ra câu này, dù sao vẫn phải lo cho mặt mũi của Lý Kỳ.
Cao Cầu nói: - Không biết Thái sư cho rằng những sĩ đại phu kia sẽ đi con đường nào?
Thái Kinh thở dài, nói: - Lão phu cũng xuất thân là sĩ đại phu, xảy ra chuyện này, lão phu cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng, ôi, không đổi không được, dã tâm của đương kim Hoàng thượng không nhỏ, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào phá hoại đại kế của y. Sĩ đại phu rõ ràng vướng tay vướng chân ở nhiều phương diện, quan trọng là có một số kẻ bảo thủ cho rằng mình đang sống trong quá khứ, cậy già lên mặt, không đặt ai vào mắt cả. Nói đến Lư Thường Thanh đi, lại còn dám vây công Lập Pháp Viện, lần này chẳng phải là cho Hoàng thượng một lý do để cầm đao à.
Bạch Thì Trung cau mày nói: - Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự muốn diệt trừ sạch sẽ sĩ đại phu.
- Vậy thì không thể.
Thái Kinh lắc đầu nói: - Nếu diệt trừ sạch sẽ, thì ai sẽ giúp Hoàng thượng thống trị quốc gia đây. Theo lão phu thấy, Hoàng thượng chỉ muốn bức sĩ đại phu khuất phục dưới pháp luật. Bây giờ đã có Lập Pháp Viện, các luật pháp đều xuất phát từ Lập Pháp Viện, cho dù là luật quân sự, hay là luật thương nghiệp, hơn nữa có thể thay đổi theo sự đổi thay thời cuộc, chỉ cần sĩ đại phu khuất phục dưới pháp luật, vậy thì sẽ không ảnh hưởng đến hồng đồ đại kế của Hoàng thượng.
Bạch Thì Trung nói: - Ý của Thái Sư là, trận tranh đấu này, Hoàng thượng và Lý Kỳ đã thắng chắc rồi.
Thái Kinh chỉ vào Bạch Thiển Dạ nói: - Việc này Thất nương rõ ràng nhất.
Cả đám người đều nhìn sang Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ nói: - Thế lực sĩ đại phu khổng lồ, nhưng cũng chỉ là thân máu thịt, chém một đao xuống, bọn họ làm sao chống đỡ được.
- Chính là đạo lý này. Thái Kinh cười nói: - Thật ra có một người đã nói cho chúng ta biết đáp án rồi.
- Ai?
- Tần Cối.
- Y.
Thái Kinh cười nói: - Thật ra lần này đối với Tần Cối mà nói là một tin tức tốt. Y có thể thừa cơ lấy lòng sĩ đại phu, thuận tiện ném đá xuống giếng, đả kích Lý Kỳ, nhưng y không có bất cứ động tĩnh gì, bởi vì y hiểu rõ, lần này Hoàng thượng làm thật, thậm chí sẽ không tiếc dùng đến vũ lực, sĩ đại phu không có phần thắng đáng kể nào. Nếu y dám có bất kỳ động tác nào, vậy thì tiền đồ của y có thể sẽ chấm dứt ở đây, cho nên, sự trầm mặc của Tần Cối đã định trước kết quả của trận chiến này rồi.
- Có câu gió xuân thổi qua lại sinh sôi. Cao Cầu nói: - Có lẽ lần này Lý Kỳ có thể chiếm được thượng phong, nhưng chuyện sau này ai cũng không thể đoán trước được, một khi có bất cứ sự gió thổi cỏ lay nào, sĩ đại phu chắc chắn sẽ tập trung đối phó Lý Kỳ, đây trước sau cũng là một tai họa ngầm.