Trong những câu chữ của Lý Kỳ, dù không mang theo chút tính bắt buộc nào nhưng lại còn hơn cả bắt buộc, bởi nếu ngươi không hợp tác với triều đình, kẻ khác lại đi hợp tác cùng triều đình, vậy thì ngươi thiệt thòi lớn rồi, đây là một đạo lý rất đơn giản, cùng với sự phổ cập của tiền giấy, lợi nhuận ở đây sẽ càng ngày càng lớn, mặc dù bên trong vẫn có sự mạo hiểm nhất định, sự mạo hiểm này đến từ mức độ tin tưởng của triều đình, nhưng khi đối diện với lợi nhuận lớn đến như thế, sẽ không có thương nhân nào từ chối việc hợp tác này.
Đám thương nhân tới tấp hỏi rõ ràng thủ tục hợp tác, sau đó mang theo sự vui mừng ra về, từ khi thay đổi luật pháp đến nay, đây là bước đột phá có tính cách mạng nhất, còn về việc tốt hay xấu, thì còn phải để ngày sau phán đoán, nhưng đối với trước mắt mà nói, loại tiền giấy này rất đáng được phát hành.
Lý Kỳ tiễn bọn họ tới trước cửa, đợi đến sau khi mọi người đã ra về, Lý Kỳ chuẩn bị hồi phủ, bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa đi tới bên cạnh.
Cô nàng giảo hoạt này. Lý Kỳ nhìn chiếc xe ngựa, vừa bực mình vừa buồn cười.
Một lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ từ trên xe nhảy xuống, trông thấy Lý Kỳ, ánh mắt nàng lộ chút vẻ lẩn tránh, cười hi hi, nói: - Bọn họ đi cả rồi à?
Lý Kỳ hừ một tiếng, không nói không rằng.
Bạch Thiển Dạ vội vàng chạy đến, một tay níu lấy tay Lý Kỳ, nũng nịu: - MuộiMuội xin lỗi mà, huynh không biết đấy thôi, mấy hôm nay muội sắp bị bọn họ làm phiền chết mất, muội bây giờ nhìn thấy bọn họ cũng thấy sợ rồi.
Cũng không rõ là cố ý hay vô tình, trong lúc Bạch Thiển Dạ đang ngập ngừng, ngực nàng đã đè lên cánh tay của Lý Kỳ, khiến Lý Kỳ vô cùng thích chí, một chút giận dữ cũng không còn, trông Bạch Thiển Dạ mặc quan phục, hắn ha ha nói: - Ta nói Kinh Tế Sử à, muội tốt xấu gì cũng là một vị quan tứ phấm, cưỡng chế ôm lấy một người đẹp trai mới ra tù, điều này có thích hợp không đây? Chớ không phải là hôm nay muội muốn phu quân chơi trò dùng đồng phục quyến rũ đấy chứ, vậy thì phu quân cũng có thể miễn cưỡng nhận lời xin lỗi của muội.
- Huynh nằm mơ đi, đồng phục quyến rũ cái gì, thật khó nghe muốn chết được. Bạch Thiển Dạ nghe xong mặt đỏ bừng, vội vàng buông hắn ra, đôi đồng tử sáng ngời đảo quanh một vòng.
Lý Kỳ cười ha ha, một tay ôm lấy vòng eo thon thả của Bạch Thiển Dạ đi vào trong phủ.
Bạch Thiển Dạ dựa vào lòng Lý Kỳ, cười hì hì nói: - Phu quân, ngồi tù có thú vị không?
Lý Kỳ bực mình nói: - Muội còn không biết ngượng, không tới đón ta ra tù nữa.
Bạch Thiển Dạ bĩu môi nói: - Muội cũng muốn, nhưng mà muội phải lên triều sớm mà!
Lý Kỳ hừ giọng nói: - Muội không biết xin nghỉ à!
- Muội cũng muốn, nhưng muội cũng đâu thể nói với hoàng thượng là, thần phải đi đón phu quân thần ra tù, xin nghỉ phép nửa ngày được.
- Ờm
Lý Kỳ vẻ mặt lúng túng, cô gái này thực sự là càng ngày càng coi trời bằng vung rồi, hắn sụt sịt vài tiếng, tìm sự đồng tình nói: - Muội không biết đấy thôi, phu quân ta mấy ngày nay đã chịu biết bao cay đắng, bọn họ--- bọn họ--- ta nói ra sợ sẽ khiến muội khóc, muội phải bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của ta thật tốt vào.
Nói dứt lời bàn tay to lớn của hắn liền chuyển xuống mông Bạch Thiển Dạ.
- Muội sẽ không khóc đâu.
Bạch Thiển Dạ mau lẹ giãy ra, hừ giọng nói: - Phu quân, câu này huynh đi lừa Hồng Nô các nàng ấy còn được, chứ đừng mơ gạt được muội. Huynh giúp Viện tư pháp một chuyện lớn như vậy, bọn họ sao có thể bạc đãi huynh, hơn nữa, muội nghe nói Cao Nha Nội và Tiểu Cửu gần đây cũng phạm tội phải vào tù, muội nghĩ chắc chắn là do hoàng thượng sợ huynh buồn, mới cố ý sắp xếp cho hai người bọn họ vào đó bầu bạn với huynh, thành tâm như vậy thì làm sao có thể bạc đãi huynh.
Lý Kỳ hừ giọng nói: - Cái này muội khỏi nhắc tới, nhắc tới ta càng bực mình, hai tên đó, muội cũng đâu phải không biết, ta chưa bị bọn chúng chọc cho tức chết cũng coi như là có phúc lắm rồi. Còn giải sầu cái gì, đây chính là khổ hình độc ác nhất rồi.
Nói thì nói vậy, chứ trong lòng hắn rất cảm kích hai tên đần kia, chính vì có bọn họ, mấy ngày nay mới trôi đi rất thú vị, đặc biệt là khi trông thấy biểu cảm của Cao Nha Nội lúc dội nước rửa chân, thực vô cùng vui vẻ.
Bạch Thiển Dạ nào có tin, nàng nói: - Quan hệ của các huynh không phải vẫn tốt lắm đấy ư, hơn nữa nói chuyện còn ăn ý lắm.
Lý Kỳ vội vàng phủ nhận: - Giả đấy, đó tuyệt đối là giả đấy, ta và bọn họ chỉ là xã giao, giao tình cái gì cũng không có, người có tố chất tuấn tài như ta đây làm sao có thể nói chuyện với chúng, loại câu như thế sau này đừng nói ra, tránh làm hỏng thanh danh của vi phu.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã vào trong phòng, ngồi lại gần nhau.
Bạch Thiển Dạ vừa nhấp xong một ngụm trà liền vội hỏi: - Phu quân, huynh đã xóa bỏ hết những băn khoăn của đám thương nhân kia chưa?
Lý Kỳ đáp: - Đây là điều chắc chắn rồi, ta không thể để bọn họ tới quấy rầy thê tử của ta thêm nữa.
Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, nhưng trên mặt lại cười tươi như hoa, nói: - Huynh làm thế nào vậy, muội nói với bọn họ ra sao, bọn họ cũng không chịu tin, toàn cho rằng lần này phu quân huynh ngồi tù, chắc chắn là do tranh đấu giữa triều đình.
- Rất đơn giản, tiền.
- Tiền? Hàng lông mày của Bạch Thiển Dạ nhíu lại, nói: - Vốn dĩ mùng 1 tháng 10 năm ngoái đã phải phát hành tiền mới rồi, nhưng vì quân Kim kéo xuống phía Nam nên đã hoãn lại, điều đó có quan hệ gì với chuyện này?
Lý Kỳ cười đáp: - Đây là lần phát hành tiền đầu tiên kể từ khi hoàng thượng lên ngôi, hơn nữa tiền tệ của Đại Tống chúng ta thông dụng ở rất nhiều nước, đây đúng là một sự kiện lớn đấy, nếu ta thất thế, thì ta có còn dám nói bừa ở đây không? Ta còn có thể cho bọn họ nhiều lời cam đoan vậy sao?
Bạch Thiển Dạ trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nói: -Muội hiểu rồi, huynh đem chuyện tiền giấy nói cho họ nghe.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta chỉ cần lộ ra một chút cơ mật cho bọn họ, bọn họ liền tin tưởng rằng ta chưa hề thất thế.
- Vẫn là phu quân mới có cách. Bạch Thiển Dạ cười hì hì, lại hỏi: - Vậy bọn họ phản ứng thế nào với chuyện tiền giấy này?
Lý Kỳ đáp: - Tiền giấy là do một tay ta vạch kế hoạch, ta là thương nhân, hiểu về tâm lý của thương nhân nhất, muội mạnh tay dốc sức đi làm, bọn họ đều sẽ tranh giành nhau hợp tác cùng triều đình.
Bạch Thiển Dạ vui vẻ nói: - Phu quân huynh yên tâm đi, muội nhất định sẽ không để huynh thất vọng.
Lý Kỳ đương nhiên vô cùng tin tưởng Bạch Thiển Dạ, nói: - Nhưng bất kỳ chuyện gì cũng phải xuất phát từ lâu dài, loại tiền giấy này có ý nghĩa rất sâu xa, cho nên khi muội tuyển chọn thương nhân để tham gia vào lần phát hành này, nhất định phải nhớ lấy, không được căn cứ vào thân phận địa vị của bọn họ để phán đoán, mà nên căn cứ vào độ bao phủ trong việc kinh doanh của họ để xem xét, nói cách khác, việc kinh doanh của họ gần gũi với đời sống nhân dân hơn thì sự tác động qua lại lẫn nhau của họ và dân chúng sẽ càng nhiều, càng tốt hơn, bởi cứ như vậy, phạm vi lưu động của tiền giấy sẽ lớn hơn, hơn nữa, Thương Vụ Cục của nàng phải mau chóng chuẩn bị đi, phải nhanh phát hành tiền giấy, vì sau đó chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.