Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1748: Sự chú ý đều là của ta



- Bảo ta dừng bước là có ý gì? Mau nói thẳng ra đi!

Tên "Khâu Xử Cơ" này vẻ mặt khinh thường.

Cao Nha Nội đóng vai Dương Thiết Tâm, khi nãy trông thấy cao trào đều đã bị cướp hết, trong lòng rất buồn phiền, vừa quay đi liền ra vẻ tức giận, nhưng kịch bản lại yêu cầu y phải như vậy, người ngoài không hay biết, lại bị kĩ năng diễn xuất của bọn họ khiến cho bị thuyết phục.

Hồng Thiên Cửu đóng vai Quách Khiếu Thiên chắp tay nói: - Huynh đệ chúng ta đang sưởi ấm thưởng rượu, trông thấy đạo trưởng một mình đi trong giá rét, cả gan có lời mời, đừng trách chúng ta mạo phạm.

- Được được được, uống rượu thì uống rượu!

Vào trong phòng, Cao Nha Nội bỗng tiến đến, một tay nắm lấy cổ tay vị đạo sĩ nói: - Ta vẫn chưa thỉnh giáo pháp danh của đạo trưởng.

Thằng ranh này dám véo ta? Tên đạo sĩ hơi sững người, về kịch bản gốc là hai người sẽ diễn ra một trận tý thí bằng lực ở tay trong quy mô nhỏ, đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, nhưng Cao Nha Nội thấy tên này khó ưa, lại thêm vào việc bị cướp mất hào quang, thế là muốn làm nhụt nhuệ khí của y, nhưng y cũng biết lực ở tay mình không bằng đối phương, thế là y liền dùng tay để véo.

Khâu Giang vốn cũng chẳng vừa mắt Cao Nha Nội, thầm nghĩ, được thôi, ta thực cũng chẳng sợ gì ngươi, cổ tay ông ta vừa bị tóm lấy liền lật ngược lại nắm lấy cổ tay của Cao Nha Nội.

Ông ta đã từng luyện qua, chiêu này đều là bản lĩnh thực.

Cao Nha Nội phen này đang đắc ý, tuy y biết đối phương biết võ công, nhưng tưởng rằng đối phương không dám động thủ với mình, ai ngờ đối phương đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn, bị phản đòn chỉ cảm thấy xương cốt truyền đến một trận tê dại, tên đang chết này, ngươi dám động đến Nha Nội ta, y lập tức thẹn quá hóa giận, tung ra một cước.

Bang!

Tên đạo sĩ cùng lúc đá ra 1 cước, tốc độ nhanh nhẹn hơn Cao Nha Nội, vừa hay đá trúng mắt cá chân của y.

- Á!

Cao Nha Nội phát ra tiếng kêu đau đớn, mũi chân giậm xuống đất mấy cái.

Mấy chiêu vừa xong chưa từng luyện tập, đều dựa vào bản lĩnh thực của đối phương, hơn nữa tốc độ cực kì nhanh nhạy, xem vô cùng đã mắt, khán giả không hề nhìn ra chút dấu vết gì của sự cố ý sắp đặt, những tràng vỗ tay ầm ầm vang lên.

- Xuất sắc, xuất sắc.

Lý Kỳ vẫn nhìn ra có một chút chuyện ẩn bên trong, vỗ tay cười xấu xa, lại nói: - Không ngờ kỹ năng diễn xuất của Nha Nội đã đến nước thành thục thế này.

Cao Cầu đâu biết rằng con mình bị đánh, nghe Lý Kỳ nói vậy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Í? Hình như làm gì có chiêu này đâu! Hồng Thiên Cửu ở bên cạnh sững người, lúc bọn họ luyện tập, đâu có nói đến việc phải dùng chân, lại thấy mặt mũi Cao Nha Nội đã thành màu gan lợn, chau mày lại. Y toát mồ hôi như tắm, y biết rõ đây là điềm báo Cao Nha Nội sắp phát tiết, mau chóng tiến đến, nói: - Đạo trưởng mời qua bên này ngồi.

Khâu Giang liếc mắt nhìn Hồng Thiên Cửu, bỗng dưng bừng tỉnh, buông tay, bước nhanh vào bên trong.

Cao Nha Nội vốn muốn ngồi xuống mà xoa mắt cá chân, nhưng vừa trông thấy dưới khán đài còn bao nhiêu khán giả, nói sao cũng phải cố gắng vững vàng. Y đứng thẳng lưng, thở mạnh một hơi đi vào trong.

Tri Cầm thấy Cao Nha Nội đi lại có chút bất thường, liền mau chóng tiến lại, đỡ lấy Cao Nha Nội, trên miệng nói: - Phu quân, ngồi bên này.

Vừa trông thấy Tri Cầm, lửa giận trong lòng Cao Nha Nội nhất thời dịu xuống, ấm ức gì cũng không còn. Y ngồi xuống sát cạnh Tri Cầm, lại trở về với kịch bản.

Tên "Khâu Xử Cơ" này vừa vào nhà liền uống đến mấy bát rượu, nghe "Boong" một tiếng, chỉ thấy một chút nội tạng đầm đìa máu.

- A?

Tri Cầm đóng vai Bao Tích Nhược bị dọa cho sợ đến đứng bật dậy, mặt mày thất thần.

- Đừng sợ, đừng sợ, nương tử đừng sợ.

Cao Nha Nội lập tức đứng dậy, thuận thế ôm Tri Cầm vào lòng.

Thằng ranh này rõ ràng là sớm đã có âm mưu rồi! Sài Thông đứng đằng sau cánh gà thầm mắng Cao Nha Nội vô liêm sỉ, bởi vì lúc luyện tập làm gì có đoạn này.

Tri Cầm cũng ngẩn người, sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Cao Nha Nội ôm Tri Cầm, uy phong lẫy lừng phẫn nộ quát lên: - Tặc đạo nhân, ngươi phải biết ngươi đã dọa đến nương tử ta rồi, ta không thể tha thứ cho ngươi. Câu thoại này không phải là câu ứng biến nhanh nhẹn nhất thời, mà là do y tính toán ra cho động tác ôm ấp khi nãy.

"Khâu Xử Cơ" kia nhìn Cao Nha Nội, lời thoại có phải thế đâu, may mà lời thoại này cũng dễ để tiếp nối, ông ta hừ giọng nói: - Ưng Trảo tử, muốn động thủ rồi sao?

Cao Nha Nội chẳng nói chẳng rằng, tung ngay một cước lên, đây tuyệt đối không phải là cú đá theo kịch bản, hơn nữa là cú đá đặc sắc chỉ Cao Nha Nội mới có, may mà "Khâu Xử Cơ" kia có chút bản lĩnh, tay mắt lanh lẹ, tránh được ngay, trong lòng bực tức, đang muốn trả đòn, thì thấy trong lòng Cao Nha Nội còn đang ôm Tri Cầm lại thu cước về, cái khó ló cái khôn, nói: - Đám Ưng Trảo tử các ngươi thực là càng ngày càng vô sỉ, lại còn lợi dụng nữ nhân làm lá chắn cho mình.

Đây chính là tử tuyệt của Cao Nha Nội, y giận dữ nói: - Hay cho tên tặc đạo nhà ngươi, dám làm nhục ta như thế, đến đây đến đây, chúng ta ra bên ngoài đấu vài hiệp, để ngươi thấy bản lĩnh của Dương gia gia ta.

- Ta cũng có ý này đấy.

Quay vòng 1 hồi đã thần kỳ quay trở lại với kịch bản bình thường.

Hồng Thiên Cửu, Tri Cầm đều ngẩn người.

Vậy mà cũng được à.

Bởi vì theo sắp xếp của kịch bản, đoạn này Dương Thiết Tâm và Khâu Xử Cơ có một trận tỉ thí, chính là vì Dương Thiết Tâm dùng đến Dương gia thương mà hai người mới biến thù thành bạn.

Vừa nãy khi mấy người họ bước vào nhà, tuyết đã ngừng rơi, hiện giờ bọn họ ra khỏi nhà, tuyết lại bắt đầu rơi xuống.

Cuối cùng cũng đến lúc ta hưởng hào quang rồi.

Trận tỷ thí này, dưới sự yêu cầu của Cao Nha Nội, bắt kéo dài đến khoảng thời gian uống hết hơn nửa chén trà, hơn nữa chiêu thức của Dương Thiết Tâm còn được nghiên cứu nhiều hơn Khâu Xử Cơ, tập trung vào sự đẹp mắt.

Tiếng trống vang lên, nhịp điệu trở nên gấp gáp.

Khán giả biết tiếp theo lại có đánh nhau rồi, ai nấy đều nín thở.

Thế nhưng Sài Thông đứng sau hậu trường lại lo sợ không biết Cao Nha Nội sẽ đánh đấm ra sao.

Mà Lý Kỳ ở trên lầu thì mang theo tâm trạng xem trò vui mà nhìn xuống dưới sân khấu, dường như ai cũng biết Nha Nội tên này chắc chắn sẽ có sai sót.

Nhưng mà, sự thực quả là khiến người ta mở mang tầm mắt, chỉ thấy từng chiêu thức đánh ra đều đúng theo bài bản, hai người xuất chiêu rất nhanh, kiếm sắc bay lên, trường thương linh động, dưới sự hỗ trợ của "hoa tuyết" lại càng đặc sắc đến tột độ.

Khán giả dưới khán đài xem rất đã mắt!

Khi Cao Nha Nội dùng đến chiêu Hồi Mã Thương, tiếng vỗ tay vang động, vang đến mức khiến lỗ tai Lý Kỳ vọng toàn tiếng ong ong.

Không thể nào, đây tuyệt đối không thể, chắc hẳn vẫn còn tiếp nữa.

Lý Kỳ nhìn mà lắc đầu.

Thế nhưng, những chiêu thức đã được thiết kế sẵn vừa đánh xong, Cao Nha Nội liền lập tức dừng tay, hoàn toàn tuân theo nội dung kịch bản.

Hai mắt Lý Kỳ như muốn lồi ra ngoài, chuyện gì thế này, thằng ranh này lúc nào lại trở nên quy củ như vậy rồi.

Cao Cầu đột nhiên hỏi: - Lý Kỳ, ta trông ngươi cứ lắc đầu, có phải có gì không ổn không?

Không phải là không ổn, mà là quá sức tưởng tượng rồi.

Lý Kỳ vội nói: - Không phải, ta lắc đầu là vì Cao Nha Nội bọn họ đánh thật quá hay, khiến ta vô cùng ngạc nhiên.

Cao Cầu lộ ra một nụ cười, gật gật đầu.

Thái Kinh cũng nói: - Lý Kỳ nói không sai, trận đấu này thực quá xuất sắc, lão phu xem cũng vô cùng kích động, không hề có chút buồn ngủ nào.

Cao Nha Nội nghe thấy tiếng khen ngợi từ dưới khán đài, vui đến mức chỉ muốn cười lên, trận đấu này, y đã tốn biết bao công sức. Có hay hay không, thì hoàn toàn phải xem cảnh này của hắn rồi, y đâu có dám làm bừa, ngươi muốn y học lời thoại, y có thể sẽ nói lung tung, nhưng đây là chiêu thức võ công, y yêu thích vô cùng, nhớ khi đó một chiêu Kháng Long Hữu Hối y đã dành cả tháng trời tập luyện, kể cả ngươi có giết chết y, y cũng tuyệt đối không dám diễn bậy ở đây.

Hiển nhiên, y đã làm được.

Lý Kỳ cứ nói y đần, thực ra y còn tinh khôn hơn so với người khác. Khi người khác nổi bật thì y cứ thích gây rối, còn khi chính y được nổi bật, thì đúng thực là một chuyện trang trọng.

Nếu như không phải lúc trước bị Lý Kỳ lừa cho 1 vố, y nhất định sẽ đòi diễn Quách Tĩnh.

Trải qua trận tỉ thí này, hai bên rốt cục cũng biến thù thành bạn, tiến vào trong nhà, Cao Nha Nội hưng phấn tột độ, dường như lại quên hết, uống liền mấy bát rượu, Tri Cầm nghĩ đủ cách cũng không ngăn được y, trông gương mặt đỏ ửng của Cao Nha Nội, trong lòng không ngừng than khổ.

Đợt sóng này chưa qua, đợt sóng khác lại ập đến.

Đoạn Khâu Xử Cơ được tỏa sáng sắp sửa diễn, theo từng trận la hét, chỉ trông thấy phía bên trái xông ra một toán thích khách bịt mặt.

Toán thích khách vừa xuất hiện, dưới khán đài lập tức rộ lên những tràng cười ầm ĩ.

Đám thích khách này ước chừng có bảy tám tên, cao thấp mập ốm đều có cả, đúng là một đám diễn viên phụ mà.

Trong kịch bản cảnh này cần dúng đến cung tên, nhưng trên sân khấu thì không thể diễn như vậy, thế là mới bớt đi cảnh ám khí, Khâu Xử Cơ này vừa xuất hiện, hai bên liền lao vào sống mái với nhau.

Cảnh một người chống lại ngàn người này, Mã Kiều là người chỉ đạo toàn bộ, trong thiên hạ e rằng chỉ có y là thuần thục nhất, nếu như là Tửu Quỷ, chiêu thức ra quá nhanh, vừa xuất chiêu liền muốn lấy mạng người, trên sân khấu dùng chiêu đó của Tửu Quỷ chắc chắn là vô dụng, Mã Kiều thì khác, Mã Kiều lấy ít đánh nhiều, cũng sẽ tận lực giữ gìn phong thái cao thủ, có thể không giết thì cố gắng không giết, trong lòng luôn tồn tại tâm niệm hướng thiện.

Mấy tên bao vây Khâu Xử Cơ, phát ra âm thanh ha ha hừ hừ, đánh nhau rất tưng bừng, một chọi một thế này, xem thì cũng đã mắt, nhưng không thích bằng cả đám cùng xông vào, bởi như thế mới thể hiện được sự tu hành của một người luyện võ.

Khâu Xử Cơ thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người, thong thả nhẹ nhàng như ở chỗ không người.

Bên dưới khán đài tiếng vỗ tay không dứt.

Thế nhưng, Cao Nha Nội ở trong nhà nhìn ra cũng muốn xông ra gây hấn, thầm nghĩ, những lúc vinh quang thế này, sao có thể không có ta, không đúng, không đúng, căn bản chính là do kịch bản không đúng, Dương Thiết Tâm một nam tử hán đại trượng phu, sao có thể ngồi yên giương mắt nhìn không quan tâm chứ, thế này quá không có nghĩa khí rồi. Cơn say dâng lên, y đập bàn đứng dậy: - Sao lại có cái lý này cơ chứ, ỷ đông hiếp yếu, thật quá vô sỉ rồi, đại ca, làm phiền huynh chăm sóc cho Tích Nhược, nhị đệ ta tới giúp Khâu đạo trưởng một tay.

Ngươi đi giúp ông ta? Vậy---. Hồng Thiên Cửu ngơ ngác nhìn Cao Nha Nội.

Tri Cầm thầm nhủ một tiếng không xong rồi, nàng muốn xông tới can ngăn nhưng đã quá muộn, Cao Nha Nội đã mang trường thương xông ra ngoài.

- Đạo trưởng, ta đến giúp ông một tay đây.

Thân hình mạnh mẽ của Cao Nha Nội rung chuyển, lao về phía trước.

Sài Thông vừa nghe thấy âm thanh này, bị dọa đến tái mét mặt mày, đây là đánh nhau tập thể đấy, ngươi tự dưng thò chân vào, chắc chắn sẽ loạn hết lên đấy!

Lý Kỳ cuối cùng cũng xem đến mức bật cười thành tiếng, hóa ra nãy giờ đều là ảo giác cả!

- Ai ya! Không hay rồi!

Mã Kiều cũng kinh hô một tiếng.

Lỗ Mỹ Mỹ kinh ngạc hỏi: - Có chuyện gì vậy?

Chưa đợi Mã Kiều mở miệng đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, nhìn theo tiếng thét chỉ trông thấy trên sân khấu đã không còn Dương Thiết Tâm nữa.

Lý Kỳ đã nhìn thấy rõ ràng, hóa ra khi Cao Nha Nội xông tới, tình tiết vừa đúng lúc Chu Hoa anh dũng hi sinh, căn cứ theo động tác đã tập luyện, là Khâu Xử Cơ dùng một mũi kiếm đâm chết Chu Hoa, sau đó tung 1 cước, đá bay Chu Hoa đi, Chu Hoa không ngờ rằng Cao Nha Nội sẽ lao đến, vô lo vô nghĩ bay người về phía sau, vừa hay đụng trúng Cao Nha Nội.

Hơn trăm cân đấy nhé!

Y từng đụng ngất Trâu Tử Kiến người có thân hình ngang bằng y, thêm vào lực sinh ra từ động lực, omg, đây là cái chuyện gì đây.

Y trực tiếp đem Cao Nha Nội đè bẹp xuống đất.

Nhìn cũng thấy đau!

Mấy trăm cặp mắt đâu còn quan tâm đến trận đấu ngoạn mục kia nữa, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cái đống kia, có chút mơ hồ, có chút chút bàng hoàng.

Cao Cầu bỗng đứng dậy, tiến đến phía trước, lo lắng nhìn lên sân khấu, lúc còn ở hồi 1, Lý Kỳ đã tìm mọi cách gạt Cầu ca, nhưng hồi này, hoàn toàn không cần thiết, bởi tổng đạo diễn là cái danh treo trên người Cao Nha Nội, hắn che mặt, không đành lòng nhìn, cảm khái nói: - Cao Nha Nội quả là một diễn viên chuyên nghiệp!

Cao Nha Nội bị đụng đến thất điên bát đảo, xem y lại muốn ngất đi, nhưng hồi này, y vì giữ lấy sĩ diện, nhưng làm sao để lấy lại mặt mũi đây, y tùy cơ ứng biến, thấp giọng nói: - Tam Lang, lát nữa ta hét lớn 1 tiếng, ngươi lập tức dẹp qua một bên cho ta, rõ chưa.

Chu Hoa này đụng trúng Cao Nha Nội, vốn cũng rất hoảng loạn, sợ đụng phải sẽ gây ra họa gì, y hiểu rõ cân nặng của mình nhất, bỗng nghe thấy Cao Nha Nội vẫn có thể nói chuyện, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: - Nha Nội, ngươi đừng làm loạn nữa.

- Nếu ngươi không làm như vậy, thì không có huynh đệ gì nữa.

Cao Nha Nội bị Chu Hoa đè đến sắp đứt hơi, trong lòng nín giận.

Chu Hoa vẫn có chút sợ Cao Nha Nội, liền nói: - Vậy---vậy được rồi.

Cao Nha Nội hít sâu 1 hơi, hét lớn 1 tiếng, trước ngực dội đến một cơn đâu, thiếu chút nữa là vỡ thanh.

Chu Hoa dù rất béo, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, hai tay y chống lên mặt đất, mạnh mẽ dồn lực, lăn một vòng từ trên không trung xuống đất, Cao Nha Nội thuận thế cũng đứng ngay dậy.

Cảnh này nhìn giống như Cao Nha Nội dùng nội lực đánh bay Chu Hoa, quả là rất lợi hại.

Dương Thiết Tâm vốn đã bị đánh ngã, đã là sơ hở khó mà tha thứ được, nhưng cảnh này xảy ra, khán giả không hay biết còn tưởng đây là sự cố ý sắp xếp, cố ý dùng cảnh này để biểu thị ra nội lực trong võ học, không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Cao Nha Nội đột ngột nhảy mạnh lên, đầu óc choáng váng, mắt nhìn sắp ngã đến nơi rồi, nhưng nghe thấy những tiếng khen ngợi từ dưới khán đài, cả người rung động, hét lớn một tiếng, lại lao lên.

Khâu Xử Cơ muốn chết luôn cho xong rồi, tuy rằng trước đó Cao Nha Nội lao ra, nhưng lại bị Chu Hoa đè ngã, ông ta lại không ngăn bọn họ đánh nhau, nhưng lần này y xông lên, chắc chắn là sẽ đại loạn.

Đột nhiên, vừa hay có một người xông ra.

Cao Nha Nội nóng lòng lấy lại sĩ diện, không hề nghĩ ngợi, y nhảy lên, một cước bay ra, y là kiện tướng đá cầu đấy nhé, cước này thế lớn lực chìm, hơn nữa hoàn toàn không nằm trong nội dung luyện tập.

"Bang" một tiếng, chỉ thấy người nọ bay ra, ngã thật mạnh xuống đất.

Đám người Từ Phi còn sống thấy Cao Nha Nội phát điên rồi, trong lòng sợ hãi, nếu bị y đá trúng, thì thực quá sức quá, bọn họ chỉ tới làm diễn viên phụ, chứ không phải tới làm bao cát cho người ta đánh.

Chỉ nghe thấy một tràng " A a a "

Đợi Cao Nha Nội hồi tỉnh lại, bỗng dưng phát hiện ra mọi người đều đã nằm rạp trên mặt đất, trong lòng không khỏi cả kinh, đây là chuyện gì vậy, lúc luyện tập có nhanh như thế này đâu.

Lý Kỳ ngồi trên lầu trông thất tất cả, thực không nhịn nổi nữa, ôm bụng bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.