Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1751-1: Lý Sư Phó nghèo lắm (1)



Loanh quanh vài năm, từ là đối tác thuần túy lúc ban đầu tới trở thành bạn sống chung một mái nhà, rồi tới nay, quan hệ của bọn họ có thể nói là đã có một bước đột phá mới.

Nhưng có một điểm không được hoàn mĩ đó là lựa chọn về mặt thời gian không được tốt cho lắm. Vốn lúc này là lúc tình yêu của hai người đang độ thắm thiết, nhưng Lý Kỳ lại không có thời gian để yêu đương. Bởi việc phát hành tiền tệ rất gấp gáp, cần biết rằng đây là lần phát hành tiền tệ đầu tiên kể từ khi Triệu Giai kế vị, đồng thời, lần phát hành tiền tệ này sẽ trở thành một lần phát hành mang tính cách mạng, cũng là lần phát hành tiền đầu tiên trong công cuộc kiến thiết kinh tế của Lý Kỳ, nên các con mắt khắp thiên hạ đều đổ dồn vào đây, do đó, không thể để một chút sai sót nào xảy ra.

Kể từ buổi tối hôm đó, Lý Kỳ chưa từng tới tìm Vương Dao, mà luôn bận rộn ở Thương Vụ Cục với Bạch Thiển Dạ.

Việc phát hành tiền thì đang nước sôi lửa bỏng, còn sự đấu tranh giữa một bên là luật pháp, một bên là sĩ đại phu thì cũng đang diễn ra. Triệu Giai trong một buổi triều sớm đã thông qua Lập Pháp Viện quyết định ban bố một điều luật mang tính lịch sử, đó là vĩnh viễn không định tội ngôn luận.

Tống Thái Tổ khuyến khích góp ý, nhưng chỉ là khuyến khích sĩ đại phu góp ý, cho nên ngôn luận vẫn bị khống chế trong tay một số ít người, nhưng việc làm này của Triệu Giai đã hoàn toàn giải phóng dư luận.

Đường Tông Hán Vũ ai có thể làm được điều này?

Đương nhiên, Triệu Giai ban bố điều luật này chắc chắn là ẩn chứa một một đích chính trị nằm trong đó. Bởi bây giờ y đã thâu tóm được lòng dân, bách tính đều hướng tới y, tuy nhiên, sĩ đại phu thì vẫn cứ kiên quyết giữ lấy lợi ích của mình, đã bằng mặt không bằng lòng với hoàng đế, việc làm này của y rõ ràng là đã phân tán quyền lợi của sĩ đại phu cho bách tính, bách tính cũng đã có quyền được phát ngôn, vậy thì y sẽ có được thêm nhiều sự ủng hộ, cho nên y có thể thu lợi từ chính điều luật này.

Từ đây có thể thấy một điều là, bất kể chính sách nào cũng không có đúng hay sai, mà là căn cứ vào hoàn cảnh mà biến đổi.

Đồng thời, Triệu Giai còn quyết định mở thêm 180 học viện trên toàn quốc, trong đó triều đình chiếm lĩnh một nửa, một nửa là của tư nhân. Để phục vụ cho việc này, Triệu Giai còn tuyên bố, phàm những ai mở học viện tư nhân, sẽ được trao phần thưởng danh dự.

Cái phần thưởng danh dự này chính là một chức quan danh dự.

Đám thương nhân kia không thiếu tiền, chỉ thiếu địa vị, thiếu sự tôn trọng, bọn họ vô cùng bức thiết tìm kiếm danh dự, cho dù là nhận được một chức quan danh dự, cũng đã là một việc vô cùng vinh quang rồi. Đây chẳng khác nào một cuộc mua bán, và là cuộc mua bán đôi bên cùng có lợi.

Đương nhiên, Triệu Giai không hề tuyên bố là phế bỏ tổ huấn, mà nhấn mạnh, trước pháp luật, mọi người đều bình đẳng, bất luận ngươi là sĩ đại phu hay là đại quan, chỉ cần vi phạm pháp luật, thì nhất định sẽ bị trừng phạt, Đại Lý Tự chỉ là một cỗ máy, nó không biết nói tiếng người. Những hình phạt của Đại Lý Tự đều căn cứ vào những điều luật do Lập Pháp Viện cung cấp mà chế định. Bất luận là ngươi do ai nâng đỡ, vi phạm pháp luật là nhà giam đang đợi ngươi.

Đây thực ra là đã phế bỏ lời tổ huấn rằng không được giết sĩ đại phu.

Nếu ngươi phạm tội chết, thì nhất định phải xử tử hình.

Đòn đánh này khiến sĩ đại phu đầu óc choáng váng, căn bản là bất lực chống đỡ.

Bởi vì sao năm xưa Tống Thái Tổ lại nói ra câu không giết sĩ đại phu? Đó là bởi Tống Thái Tổ hi vọng có thể mở rộng đường ngôn luận, củng cố hoàng quyền của mình, bởi vì văn nhân thì rất khó tạo phản, mà văn nhân phạm tội thì thường là nói những gì không nên nói.

Hành động này của Triệu Giai xét từ bên ngoài thì đã làm tổn hại đến lợi ích của chính y, bởi cái điều luật này vô cùng tinh tế, là một con dao hai lưỡi, có thể tưởng tượng ra rằng, một khi kẻ thống trị là ngươi mà có sai lầm gì, thì nhất định sẽ bị người trong thiên hạ thảo phạt, ai cũng sẽ chửi ngươi là hôn quân.

Nhưng Triệu Giai lại có một niềm tin rằng, ngươi không thể nói ra ý kiến của mình với hoàng đế, nếu hoàng đế của ngươi mà vẫn cứ làm, ngộ nhỡ mắc phải sai lầm, vậy thì đại sự hỏng mất, ngươi không nói thì chẳng phải là đang rủa thầm rằng hoàng đế nhất định sẽ làm sai sao?

Đương nhiên là không thể như vậy rồi.

Cũng như vậy, ta mở rộng đường ngôn luận, sĩ đại phu các ngươi cũng có thể nêu ý kiến thỏa thích, vậy mà ngươi còn định ngăn cản ta, ngươi có ý đồ gì chăng?

Mặc dù tập đoàn sĩ đại phu đều biết, động thái này của Hoàng đế là nhằm vào bọn họ, làm suy yếu thế lực của bọn họ, chẳng khác nào san bằng địa vị của bọn họ với những người khác. Tuy nhiên, bọn họ cũng chẳng thể làm gì được, hơn nữa, Triệu Giai còn khuyến khích người trong thiên hạ đọc sách, mở mới rất nhiều học viện, đừng nói tới bách tính, mà sĩ tử khắp thiên hạ cũng vô cùng ủng hộ chính sách này. Như thế thì đội ngũ người có học sẽ ngày một lớn mạnh, mai này người nắm quyền vẫn cứ là văn nhân.

Nếu như sĩ đại phu phản đối, thì có thể sẽ đắc tội cả sĩ tử trong thiên hạ, thế khác nào tự mình làm hại mình, thậm chí còn có thể tự ép mình vào con đường cùng.

Cho nên, mặc dù những tiếng bàn tàn ngoài dân gian là rất lớn, nhưng mọi người đều vẫn vô cùng ủng hộ điều luật này của Lập Pháp Viện, chẳng có chút trở ngại nào cả. Cho dù là trong triều đã từng có không ít đại thần phản đối, nhưng Triệu Giai đã làm việc trước với Tần Cối, Trịnh Dật, Lý Kỳ, ba người bọn họ mà gật đầu thì e rằng những người phản đối trở nên thân cô thế cô rồi.

Tóm lại, điều luật này đã được ban bố khắp thiên hạ.

Thanh danh của Lập Pháp Viện cũng nhờ vậy mà tăng đến cực độ, đến nay không ai còn dám coi thường Lập Pháp Viện nữa.

Cùng với sự xuất hiện của điều luật này, thì việc tuần tra toàn quốc của Trần Đông cũng thuận lợi hơn nhiều. Trước điều luật này, mọi người đều bình đẳng, vậy thì y có thể chấp pháp quyết đoán hơn rồi.

Bên này còn đang tranh cãi sôi nổi, thì bên kia, tiền tệ như mũi tên đã được lên dây.

Ánh mắt mọi người vội vã quay sang phía Thương Vụ Cục.

Cuối cùng, cái ngày này, dưới sự mong ngóng ngày đêm của bách tính, cũng đã chậm rãi tới.

Việc phát hành tiền tệ đã bị hoãn hết lần này tới lần khác, đã tạo ra những ảnh hưởng xấu cho kinh tế đất nước, dùng ngôn ngữ của hậu thế thì đó là hiện tượng giảm phát.

Bởi triều đình dồn sức đẩy mạnh sản xuất, số lượng hàng hóa tăng lên từng ngày, tăng trưởng vô cùng nhanh, tuy nhiên tiền tệ trên thị trường thì lại ngày một giảm đi, do mãi không có tiền tệ mới xuất hiện, nên giá trị của tiền tệ cũng theo đó mà leo thang.

Vẫn cứ là câu cũ, bỏ lỡ tức là sai lầm.

Bởi tiền tệ bây giờ đúc bằng đồng, nếu như giá trị của tiền tệ vượt quá xa đồng, thì sẽ tạo ra bong bóng tiền tệ, chỉ cần một cơn gió thổi, thì cả hệ thống tiền tệ có thể sẽ sụp đổ, từ đó sẽ xảy ra khủng hoảng kinh tế.

Cho nên Lý Kỳ cũng vô cùng sốt ruột, nếu như mọi việc không nước sôi lửa bỏng, thì hắn không thể bỏ rơi Vương Dao yêu kiều kia như vậy.

Lần phát hành tiền tệ này do Thương Vụ Cục nắm thế chủ đạo, tuy nhiên cơ quan phát hành lại do cấp dưới của Thương Vụ Cục là Phi Tiền Cục và Nông Vụ Cục đảm nhiệm, như thế có thể bao quát cả hai thực thể kinh tế lớn nhất là nông, thương, có thể bao trùm cả nước, còn về công nghiệp thì thực ra cũng đã nằm trong thương nghiệp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.