Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1751-2: Lý Sư Phó nghèo lắm (2)



Thực ra hai ngày trước, tuần san Đại Tống thời đại và Nho báo đã viết bài tuyên truyền về lần phát hành tiền tệ này trên quy mô lớn. Nhưng chỉ có một vài chi tiết nhỏ nhặt đến đáng thương được tiết lộ, đó là thời gian địa điểm phát hành, và thông tin liên quan tới tiền giấy, nhưng cụ thể thế nào thì chẳng ai rõ, về mặt này, công tác bảo mật của triều đình làm rất tốt, ngay cả rất nhiều đại thần trong triều cũng không biết.

Bởi việc phát hành tiền tệ ảnh hưởng trực tiếp tới giá cả các kim loại như đồng, sắt, nếu như tiết lộ sớm quá, sẽ có thể tạo ra một đợt biến động giá cả vô cùng lớn.

Địa điểm phát hành vẫn cứ là phố thương nghiệp trong chùa Tướng Quốc. Đến nay, con phố này lại được cải tạo một lần nữa, được mở rộng thêm nhiều, bởi vì thương nhân có tiền, mà con phố thương nghiệp lại là tượng trưng của giới thương nhân, nên bắt buộc phải đàng hoàng chút, dù sao thì triều đình cũng chẳng phải bỏ ra một đồng nào, còn kiếm về được không ít, đương nhiên, chùa Tướng Quốc cũng kiếm về chật túi.

Thời gian phát hành được ấn định vào giờ Tỵ, nhưng từ giờ Thìn đã có người lục tục kéo tới chùa Tướng Quốc, trong đó có không ít thương nhân ngoại tỉnh. Đương nhiên, phía Giang Nam có lẽ không thể tới kịp, đại đa số là đại phú thương khu vực Tứ Kinh.

Mặt khác, bên ngoài cũng có rất nhiều bách tính, tiểu thương, bọn họ mặc dù không có tư cách tham dự trực tiếp lễ phát hành, dù sao thì phố thương nghiệp rộng như vậy, mà việc phát hành tiền tệ liên quan tới kinh tế toàn thiên hạ, chưa nói tới thương nhân, ngay cả đại thần triều đình cũng cơ bản đều tới tham dự, cho nên bọn họ đứng đợi ở ngay bên ngoài để nếu có tin gì thì cũng biết được ngay.

Giờ Thìn ba khắc, số lượng người đã tới độ bảy tám phần, quan viên ngồi ở hai hàng ghế đầu, phía sau cơ bản đều là phú thương.

- Sao vẫn chưa bắt đầu nhỉ? Đến giờ rồi còn gì.

- Đúng thế, nhưng Kinh Tế Sử dường như còn chưa tới.

- Lát nữa Kinh Tế Sử lên phát biểu à?

- Đương nhiên rồi! Ngươi không biết à, lần phát hành tiền này do toàn quyền Thương Vụ Cục phụ trách, không phải Kinh Tế Sử thì còn ai khác, ngươi không thấy thiếu tể Tần Cối cũng chỉ ngồi phía dưới đó à?

- Vậy Xu Mật Sứ thì sao?

- Từ sau khi Lý Sư Phó đảm nhiệm Xu Mật Sứ, đã rất ít lộ mặt quản lí những việc của Thương Vụ Cục, hơn nữa gần đây còn xảy ra chuyện lớn như vậy, tính ra, hôm nay hình như y mới về tới Xu Mật Viện, nên sao có thể là y được.

- Kể cũng đúng.

Thời gian sắp sang giờ Tỵ, nhưng trên bục vẫn chưa thấy một bóng người. Phía dưới thì bàn tán xôn xao, chỉ sợ lần này lại thất bại, đến nay tình hình tiền tệ trên thị trường đã vô cùng căng thẳng, cho nên mọi người đều hi vọng triều đình có thể sớm phát hành tiền mới.

- Đến rồi, đến rồi.

- A! Là Xu Mật Sứ kìa!

Khi bọ họ nhìn thấy Lý Kỳ bước lên bục, đột nhiên không khí trở nên huyên náo.

Thật là ngoài sức tưởng tượng.

Một quan viên vừa chịu tội xong quay về, lại được chủ trì một công việc quan trọng như vậy, điều này khiến người ta có chút khó hiểu.

Bộp Bộp!

Bộp Bộp Bộp Bộp Bộp!

Sau vài giây ngơ ngác ngắn ngủi, lập tức vang lên những tiếng vỗ tay rời rạc, sau đó là tiếng vỗ tay vang rền như sấm dậy. Đám thương nhân trông thấy Lý Kỳ liền vui mừng ra mặt, bởi Lý Kỳ là ông chủ của bọn họ mà.

Lý Kỳ đứng đó, chẳng nói năng gì, điều đó đã chứng minh một vấn đề, đó là hắn không hề thất thế, hắn vẫn là nhân vật số một đương triều.

Tần Cối và đám sĩ đại phu ngồi hàng ghế đầu nghe thấy tiếng vỗ tay rền vang như sấm, trong lòng đan xen nhiều cảm giác lẫn lộn. Mười năm tới, e rằng cũng chẳng có ai thay thế được địa vị của Lý Kỳ trong lòng đám thương nhân kia.

Thực ra, việc Lý Kỳ tới chủ trì buổi lễ phát hành là tính toán từ trước của Triệu Giai, chẳng liên quan gì tới việc Lý Kỳ ngồi tù cả, chỉ là buổi lễ phát hành tiền tệ này thực sự là quá quan trọng, ngoài Lý Kỳ ra, cho dù là Tần Cối, Triệu Giai cũng không thể yên tâm, dù sao thì về lĩnh vực kinh tế, Tần Cối không thể so sánh với Lý Kỳ được.

Lý Kỳ hôm nay khoác trên mình bộ quan phục, chẳng còn cách nào khác, hắn bây giờ đại diện cho triều đình, nhưng Triệu Giai cũng không để hắn thiệt, đã may một bộ trang phục cấp vương gia cho hắn, đừng quên rằng, hắn chính là Yên Vân Vương, hắn không thể mặc quan phục Xu Mật Sứ để chủ trì hội nghị của Thương Vụ Cục, cho nên sau khi suy nghĩ kĩ càng, Triệu Giai đã quyết định để Lý Kỳ lấy thân phận Yên Vân Vương tham dự buổi lễ phát hành này, điều đó cũng có thể tránh được người ta nói ra nói vào.

Lý Kỳ bước tới bục, cũng chẳng chào hỏi gì, chỉ phát ra một tiếng thở dài.

Phía dưới lập tức yên lặng, tiếng thở dài đó khiến cho tim gan mọi người như trực nhảy ra khỏi cơ thể, chỉ sợ Lý Kỳ tiếp theo sẽ nói rằng "xin lỗi, để các vị phí công một chuyến rồi."

Quan sát thần thái của Lý Kỳ, thì điều đó là hoàn toàn có thể xảy ra.

Ai ngờ câu nói đầu tiên của Lý Kỳ lại là: - Gần đây tại hạ thật sự là nghèo lắm!

Phía dưới ban đầu là một vẻ tĩnh mịch, nhưng ngay sau đó là một trận cười ầm ĩ.

Hồng Bát Kim nói lớn: - Xu Mật Sứ, ngươi mà còn nghèo thì chỉ e bọn ta phải đi ăn xin rồi.

Tiếng cười càng lớn hơn.

Đợi cho tới khi phía dưới trật tự, Lý Kỳ mới nói: - Bát Kim thúc nói vậy sai rồi, ta giờ đây dám vỗ ngực mà thề với trời rằng, ta thực sự rất nghèo, các ngươi cũng biết đó, ta bị cắt nửa năm bổng lộc, số tiền này không hề ít, cũng như vậy, các ngươi cũng không chắc có giàu không đâu.

Lời vừa nói ra, phía dưới lập tức im phăng phắc.

Lý Kỳ nói tiếp: - Vì sao ta lại nói như vậy, dù gì thì các ngươi ai nấy cũng bạc dắt đầy thắt lưng, nhưng điều ta nói đúng là sự thật, việc định đoạt giàu nghèo, đối với bách tính thông thường thì là xem trong nhà có bao nhiêu tiền, nhưng đối với thương nhân mà nói, thì phải xem sự tăng trưởng của tài sản và khả năng lưu thông của tiền bạc. Nếu như mức độ tăng trưởng liên tục đi xuống, thì cho dù là tiền vẫn cứ tăng lên, nhưng là thương nhân thì phải cẩn thận. Cũng như vậy, nếu như cất giữ toàn bộ tiền bạc ở nhà, không thể lưu thông, điều đó thể hiện rằng khó khăn đã tới. Khi thương nhân gặp phải tình huống đó, ngươi tới hỏi hắn rằng tình hình dạo này thế nào, hắn nhất định sẽ nói rằng hắn rất nghèo, đó không phải là giả dối, mà là sự thật, bởi cạnh tranh trong buôn bán là vô cùng tàn khốc, không tiến thì phải lùi, chỉ lơ là một chút là có thể khuynh gia bại sản.

Giờ đây tình hình tiền tệ trên thị trường khan hiếm, có thể trong nhà các ngươi cất giữ rất nhiều tiền, nhưng giá trị của đồng tiền thể hiện trong cả hệ thống kinh tế. Nếu như cả thế gian này chỉ còn các ngươi nắm giữ tiền tệ, thì những thứ trong tay các ngươi không còn là tiền tệ nữa, mà chỉ là một đống đồng nát sắt vụn thôi. Bởi cả hệ thống kinh tế đã sụp đổ, tiền tệ đã mất đi giá trị của nó, chỉ còn là những cục đồng thôi, chẳng có chức năng nào của tiền tệ cả. Cho nên, thị trường nghèo, thì mọi người trong thiên hạ đều nghèo. Từ đó có thể thấy tiền tệ quan trọng đến thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.