Sau khi Ngô Giới đánh bại liên quân Thổ Phiên lại cùng Trấn Nam quân do Ngô Lân thống lĩnh lần lượt tấn công từ hai mặt. Trên con đường này là đánh đâu thắng đó, đặc biệt là Trấn Tây quân của Ngô Giới, khiến cho các bộ lạc Thổ Phiên nhìn mà khiếp sợ, hoặc là đầu hàng, hoặc là lui về phía tây.
Bởi vì Thổ Phiên đã không phải là một quốc gia, căn bản không thể so được với Thổ Phiên của triều Đường, là vì rất nhiều bộ lạc tổ thành. Ở giai đoạn đầu tiên chúng đều hi vọng quân Trấn Tây giúp họ tiêu diệt kẻ địch. Kết quả cuối cùng, mình cũng không thể may mắn thoát khỏi, đấy mới là công phu vài tháng, Ngô Giới đã đánh tới tận vùng Hà Hoàng, hơn nữa còn cướp lại một tòa thành quan trọng.
Đó chính là thành Ước Xương.
Kỳ thực ở thời kỳ Tống Huy Tông nhằm vào cuộc chiến tranh đó phát động với Thổ Phiên. Khi đó quân Tống đã đánh tới đây rồi, hơn nữa còn chiếm lĩnh ở đây. Nhưng do vì thực sự là quá xa, không tiện khống chế, cho nên quân Tống vừa rút quân, thế lực Thanh Đường Khương sống ở đây lại tiếp tục tiến vào, khống chế lại nơi đây.
Lần này Ngô Giới dẫn quân tới đây, sau khi giao chiến một trận quy mô nhỏ, đối phương đã ra thành đầu hàng.
Thành Ước Xương này cũng là yếu đạo của con đường tơ lụa, nhưng không quan trọng như Sơ Lặc, bởi vì Sơ Lặc là cửa khẩu thông với Tây Vực, con đường tơ lụa nam bắc đều chạy qua nơi đây.
Mà sở dĩ thành Ước Xương quan trọng là vì nó ở khúc cuối khu vực Hà Hoàng, lại giáp ranh với Hồi Cốt Cao Xương, Thổ Phiên, vương triều Lạt Hãn Đông Khách. Đây là một điểm vô cùng quan trọng, tiến có thể công, lui có thể thủ. Vì thế Ngô Giới đã giao nhiệm vụ quan trọng tiêu diệt các bộ lạc còn lại của Thổ Phiên cho Ngô Lân.
Còn Ngô Giới thì vẫn là có tầm nhìn chiến lược xa, nhưng phàm thì tầm nhìn vẫn hơi thiển cận chút. Lúc này chắc chắn là tiếp tục chinh phục các bộ lạc Thổ Phiên. Bởi vì các bộ lạc của Thổ Phiên đã là miếng thịt đặt lên thớt, đánh một cái là được, công lao này có thể không ít.
Nhưng Ngô Giới không có làm như vậy, y vẫn có tầm nhìn sâu xa hơn.
Đó chính là Tây Vực.
Thổ Phiên hiện giờ chỉ còn lại một mảnh đất nhỏ, muốn lấy không phải chỉ là chạy một chút thôi, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Chiến trường Tây Vực vô cùng có ý nghĩa, đặc biệt là vương triều Lạt Hãn Đông Khách, thế lực bên trong phức tạp, lợi ích lại lớn. Nếu có thể cướp được nơi đây thì có thể trực tiếp đóng quân ở cửa ngõ Tây Vực. Tầm nhìn của triều Tống đó thoáng chốc đã rộng lớn hơn.
Công lao này không thu kém gì thu phục Nam Ngô và Đại Lý trước đây. Xa thì không nói, con đường tơ lụa cũng đủ để chứng minh tất cả rồi.
Bởi vì ngươi đã khống chế được ở đây rồi, như vậy Tây Hạ còn dám dùng hành lang Hà Tây để uy hiếp Đại Tống sao? Nếu ta không cho người ta qua, cả hành lang Hà Tây của ngươi đều bỏ đi, đối với Kim quốc mà nói cũng tương tự như vậy.
Ngô Giới có dã tâm rất lớn, hoặc là không đánh, muốn đánh thì đánh bảy phần.
Trên cổng thành.
Ngô Giới đã dùng thiên lý nhãn để quan sát vùng đất quý trước mặt đó, trong lòng cũng có rất nhiều suy nghĩ.
Tuy nhiên Trang Tường bên cạnh lại có chút lo lắng rõ rệt, nói: - Tướng quân, trước mặt chính là biên giới của vương triều Lạt Hãn Đông Khách, nhưng vương triều Lạt Hãn Đông Khách này từ trước tới giờ không hề có khúc mắc gì với Đại Tống ta, hơn nữa lại là bạn tốt. Thương nhân nước họ thường xuyên tới Đại Tống chúng ta để buôn bán. Nếu tùy tiện tiến công, chúng ta vô cơ xuất binh à!
Ngô Giới đặt thiên lý nhãn xuống, thở dài nói: - Ta biết, nói cách khác, ta sẽ ở lại chỗ này, nhưng ngươi có lẽ cũng đã nghe tới địa danh Sơ Lặc này rồi chứ?
Trang Tường gật đầu nói: - Điều này ta đương nhiên cũng đã nghe qua, thành này chính là cửa khẩu của con đường tơ lụa. Nếu muốn tới Tây Vực, đây chính là con đường phải đi qua, thế nào? Tướng quân có muốn lấy chỗ đó không?
Trong lòng Ngô Giới thấy ngứa ngáy, nói: - Mảnh đất quý này, nói không muốn thì là giả, ta có thể không tiêu diệt vương triều Lạt Hãn Đông Khách. Nhưng mảnh đất này đối với Đại Tống mà nói, thực sự là quá quan trọng. Nếu có thể cướp được mảnh đất này, có thể bảo vệ Đại Tống ta tránh khỏi những lo lắng về mậu dịch.
Hơn nữa, ngươi cũng đã nghe nói rồi, gần đây vương triều Lạt Hãn Đông Khách đã xảy ra nội loạn, đánh thì rất kịch liệt. Điều này đối với chúng ta mà nói, nhưng một cơ hội tốt, ta không muốn vì vô cớ xuất chính mà bỏ phí cơ hội này.
Trong lòng Trang Tường thực sự cũng hiểu, Ngô Giới tới đây chính là xông tới Sơ Lặc, lại thấy y phóng tầm mắt, biết y đã không còn kiềm chế được nữa, nói: - Nhưng tướng quân, Hoàng thượng để chúng ta tới là vì chinh phục Thổ Phiên, nhưng không để chúng ta khai chiến với vương triều Lạt Hãn Đông Khách. Vương triều Lạt Hãn Đông Khách chính là vương triều của người Đột Quyết. Binh lính của họ cũng là dũng mãnh thiện chiến, không thế so với binh lính Thổ Phiên, vạn nhất chiến bại, bên trên truy cứu, tướng quân sẽ bị không ít người buộc tội.
Ngô Giới buồn bực nói: - Đây cũng là điểm mà ta lo lắng nhất, dù thuận lợi cướp được Sơ Lặc, như vậy cuộc chiến tranh này chắc chắn sẽ được kéo dài rất lâu, cũng không biết phương diện vương triều đã chuẩn bị xong dự tính này chưa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại quân của ta đường dài tới đây, nếu chỉ là chiếm lĩnh thành Ước Xương, ta phải làm thế nào để bố trí với người cấp dưới, không lấy được Sơ Lặc, ta tới đây làm gì?
Trang Tường cũng hiểu sức hấp dẫn của Sơ Lặc quá lớn. Hiện giờ rất khó có người có thể chống lại được sức hấp dẫn của Sơ Lặc này.
Đúng lúc này, Trương Hiến bỗng đi tới, chắp tay nói: - Tướng quân, phía trước có thám báo gửi thư tới.
Ngô Giới ồ lên một tiếng, nói: - Có tin của thám báo về rồi sao?
Trương Hiến gật đầu nói: - Thế cục có thể còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều. Đại Khả Hãn của vương triều Lạt Hãn Đông Khách, bởi vì nội loạn đã thỉnh cầu Da Luật Đại Thạch tới viện trợ. Nghe nói, Da Luật Đại Thạch sớm đã tới đây rồi.
- Da Luật Đại Thạch?
Ngô Giới nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ ưu tư.
Trương Hiến lại nói: - Điều này không chỉ như vậy, vừa có tin về, Cao Xương Hồi Cốt đã quy thuận Kim quốc rồi.
- Cái gì?
Ngô Giới kinh ngạc nói: - Nhanh nhanh như vậy sao?
Trương Hiến ừ một tiếng, nói: - Hai bên không xảy ra chiến tranh, đại quân của Hoàn Nhan Tông Vọng vừa tới, Hồi Cốt Cao Xương đã quy hàng rồi.
Trang Tường nói: - Nếu Hồi Cốt Cao Xương quy hàng Kim quốc rồi, như vậy quân Kim đã trực tiếp uy hiếp tới vùng Hà Hoàng của chúng ta. Thành Ước Xương này đứng mũi chịu sào.
Ngô Giới nói: - Có thể có động hướng của quân Kim rồi.
Trương Hiến lắc đầu nói: - Quân Kim cũng vừa mới tới đóng quân ở Hồi Cốt Cao Xương, trước mắt vẫn chưa biết bước tiếp theo của chúng là tấn công ở đâu?
Ngô Giới trầm ngâm hồi lâu, nói: - Quân Kim tiến đóng ở Hồi Cốt Cao Xương, dù nói đông nam tây bắc chúng đều có thể xuất binh, nhưng ta thấy chúng hoặc là tiến công Tây Hạ, hoặc là xông tới Da Luật Đại Thạch. Hiện giờ chúng có lẽ cũng không thể dùng binh với Đại Tống chúng ta được.