Hiện tại thấy Vương Dao đã trở lại, vì thế xuất lời dò xét, dù sao nhất định là những lời này đắc tội nàng, cho nên nhận sai đối với những lời này nhất định là không sai đâu.
Nhưng, hắn dường như là lại sai lầm rồi.
Vương Dao thấy Lý Kỳ chẳng những không có tự trách mình, ngược lại còn nói với mình lời xin lỗi, áy náy không giảm, nhưng lại càng cao hứng, tuy vậy ngoài miệng lại nói: - Vậy --- vậy lời ngươi nói lúc nãy có tính không.
- Nói cái gì?
- Nguyện đợi ta thêm mười năm nữa.
- A?
Lý Kỳ buồn bực nói: - Thật sự phải đợi mười năm?
Vương Dao suýt nữa cười ra tiếng, gật đầu nói: - Đây chính là tự ngươi nói đấy, xem ra ngươi vẫn muốn đổi ý.
- Này --- ta không phải muốn đổi ý, kỳ thật đừng nói mười năm, cho dù là một trăm năm ta cũng nguyện ý chờ, chỉ là---.
- Chỉ là cái gì?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Nếu quả thật cho ta một kỳ hạn, ta hy vọng có thể làm chút chiết khấu, năm năm thì thế nào? Khi nói chuyện, hắn yếu ớt đưa ra năm ngón tay.
Mặc cho Lý Kỳ phía trước đó đã nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, Vương Dao tối đa cũng chỉ động tâm một lát, nhưng một kỳ hạn này, lại làm cho nàng cảm động đến cực điểm, nước mắt rưng rưng, mang đầy ngôn ngữ, nhưng vì vài lần nghẹn ngào, cuối cùng là cũng không nói ra miệng được, chỉ nói: - Mau chút ăn đi.
Lý Kỳ mới vừa rồi nghĩ đến mức trong đầu đều biến thành bột nhão rồi, hoàn toàn không hoạt động được nữa, ồ một tiếng, lại nói: - Vậy nàng nói cho ta biết trước, nàng có còn giận ta nữa hay không, bằng không bữa cơm này ta ăn không yên ổn a!
Vương Dao vừa nghe, nước mắt trào ra, rồi lại nín khóc mỉm cười, nói: - Ngươi thật sự là một tên ngốc.
Tên ngốc?
Xưng hô thế này nhưng thật ra rất khác biệt đấy.
Lý Kỳ cho tới nay đều là một nhân vật cực kỳ tranh luận, người yêu mến hắn, kính trọng hắn rất nhiều, người hận hắn, mắng hắn đồng dạng rất nhiều, nhưng lý do yêu mến hắn và hận hắn cũng đều giống nhau.
Có người mắng hắn gian thương, có người mắng hắn lộng thần, có người mắng hắn là đầu bếp thối, nhưng thật sự là chưa có người nào mắng hắn là đồ ngốc đâu.
Bởi vì Lý Kỳ nổi danh là khôn khéo, nên thuộc về hắn, hắn tất sẽ tranh giành, bất kể là theo phương diện nào mà xem, hắn đều vô duyên với ngốc.
Cho dù là tán gái, hắn cũng gần bằng với tình thánh Cao Nha Nội, thủ đoạn còn nhiều hơn.
Đồ ngốc? Ta hiện giờ đều sắp bị nàng biến thành thiểu năng trí tuệ rồi. Lý Kỳ nhìn Vương Dao vừa khóc vừa cười, cũng không biết nàng là cao hứng, hay là thương tâm, nhưng ta thấy là thương tâm, hắn bắt đầu muốn lau đi nước mắt còn đọng lại trên mặt Vương Dao, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi đi, đầu năm nay người tốt khó làm, nếu chẳng may lại rơi vào cái tội khinh bạc, vậy chẳng phải khóc chết hay sao.
Kỳ thật tâm lý của Vương Dao là khó để đoán nhất đấy, bởi vì bản tính của nàng không phải như bây giờ, mà là vì nhân tố bên ngoài đã xảy ra thay đổi, nhưng giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, có thể nói Vương Dao có được hai tính cách hoàn toàn tương phản.
Nhưng mà, luôn luôn đoan trang nhã nhặn lịch sự, bách độc bất xâm như Vương Dao, hôm nay không ngờ vừa khóc vừa cười, đây tuyệt đối là một kỳ cảnh, Lý Kỳ nhìn vậy cũng có chút sợ hãi, thấp thỏm nói: - Tam nương, nàng có phải bị cái gì kích thích hay không? Nói xong lại dùng ngón tay chỉ đầu của mình.
Tên ngốc này. Vương Dao thầm nhủ một tiếng, hừ nói: - Ngươi mới bị kích thích.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Thật sự là nàng đã kích thích ta, đã nói ta là đồ ngốc rồi, lương tâm phải nhiều muội lắm mới nói ra được những lời như thế này.
Vương Dao nghe vậy là vừa bực mình vừa buồn cười, bình thường thằng nhãi này so với khỉ còn khôn khéo hơn, hôm nay cũng ngây ngây ngốc ngốc cơ đấy, nhưng nàng cũng không có vạch trần, nói: - Chớ nói chuyện nữa, ăn nhanh lên đi.
Lý Kỳ ồ một tiếng, cầm lấy điểm tâm bắt đầu ăn, nhưng tâm tư căn bản cũng không ở đây, thường thường vụng trộm liếc về hướng Vương Dao, muốn tìm ra một chút dấu vết để lại, nhưng Vương Dao trời sinh tính tình nội liễm, nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra một chút sơ suất nào.
Vương Dao đều nhìn tất cả ở trong mắt, làm sao không rõ tâm tư của hắn, e thẹn nói: - Ngươi người này thật sự là kỳ quái, nhiều điểm tâm như vậy để ở chỗ này không ăn, cố tình cầm ngón tay của mình ăn.
Ngón tay?
Lý Kỳ cúi đầu vừa thấy, phát hiện điểm tâm mình mới lấy vừa rồi đã sớm ăn xong, nhưng mình lại hoàn toàn không phát giác, còn đem ngón tay cho vào miệng, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, khẩn trương xoa xoa lên người.
Vương Dao thấy bộ dáng quẫn bách của Lý Kỳ, không khỏi che miệng cười phá lên khanh khách, bộ ngực sữa đầy đặn cũng như đang cười run rẩy, dâng lên từng trận sóng tuyệt vời.
Lý Kỳ nhìn xem hoa cả mắt, nuốt nước miếng ực một cái, ánh mắt đăm đăm.
Vương Dao thấy Lý Kỳ lại lộ ra nguyên hình, mày ngài nhướng lên, tựa như nổi giận, sẵng giọng: - Ngươi nhìn cái gì?
Những lời này nàng đã nói rất nhiều lần, nguyên nhân chính là do Lý Kỳ đang ngây người nhìn như vậy rất nhiều lần, nhưng lúc trước khi nàng nói xong lời này, hai đầu lông mày đều lộ ra một tia chán ghét, là chán ghét từ trong lòng, nhưng hôm nay lại có chứa một tia thẹn thùng, khiến người thần hồn điên đảo.
Nàng mỉm cười nên không sao. Lý Kỳ tuy rằng vẫn không rõ về người này, nhưng giờ đã không trọng yếu nữa, không khỏi tâm tình thật tốt, võ mồm bắt đầu tuôn ra, nói:
- Nghĩ tới Chu U Vương kia vì thu được nụ cười của mỹ nhân, không tiếc đốt khói lửa lừa chư hầu, nhưng Lý Kỳ ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay, liền giành được nụ cười của mỹ nhân, dùng một cái giá nhỏ nhất đổi lấy được hồi báo trân quý nhất, hì hì, ta thật sự là một thương nhân a.
- Đức hạnh.
Vương Dao lườm hắn một cái, nhưng tâm tình cũng trở nên tốt, không khỏi cũng cảm thấy đói bụng, liền cầm lấy một khối điểm tâm bắt đầu ăn.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Nàng cũng chưa ăn sao?
Vương Dao nói:
- Bị ngươi chọc giận đến no rồi.
Lý Kỳ trầm ngâm nói: - Nàng mới vừa rồi bị ta chọc giận no rồi, vì vậy không muốn ăn, nhưng hiện tại nàng muốn ăn rồi, có phải đã bớt giận rồi hay không?
Vương Dao thấy hắn vắt hết óc, chỉ muốn biết là mình có còn đang tức giận hắn hay không, thầm nghĩ, ta không phải giận dữ với ngươi, ta là giận dữ với chính mình a! Mỉm cười nói: - Ngươi đã biết rồi, còn hỏi thêm lời này làm gì.
Lý Kỳ thở dài một hơi, cười ha hả, dịch chuyển cái mông, ngồi vào bên cạnh Vương Dao, đem toàn bộ điểm tâm đặt đến trước mặt nàng, nói: - Nàng ăn nhiều một chút, nàng ăn nhiều một chút.
Vương Dao khẽ ừ, nói: - Ngươi cũng ăn đi.
- Dạ dạ dạ. Chúng ta cùng nhau ăn.
Hiện giờ Lý Kỳ tâm tình tốt lắm, ăn uống tăng nhiều, cắn từng miếng từng miếng điểm tâm, ăn vô cùng vui vẻ. Lại nói: - Đúng rồi, Đại đệ bọn họ đã ăn chưa?
Vương Dao ừ một tiếng, nói: - Đã ăn rồi, hiện tại đang ở bên kia chơi đá cầu rồi.
Lý Kỳ cười nói: - Nàng hình như rất thích đám người Đại đệ?
Vương Dao sửng sốt, gật đầu nói: - Đại đệ bọn họ đều rất thuần phác thiện lương, ta xác thực vô cùng thích bọn họ, hơn nữa trẻ nhỏ có ai lại không làm cho người khác thích.
Lý Kỳ lẩm bẩm: - Nếu là đứa bé của mình, khả năng sẽ càng thêm được người thích.
Vương Dao sao không rõ tâm tư của hắn, trên gương mặt bay tới hai đóa mây đỏ, không đáp lời này.
Lý Kỳ vụng trộm liếc mắt Vương Dao, xoa xoa tay, ngại ngùng nói: - Nếu là nàng có ý, tiểu đệ ngược lại có thể cống hiến sức lực. Ha hả ---
Thằng nhãi này kỳ thật đã sớm biết, Vương Dao vô cùng thích trẻ nhỏ, hơn nữa cũng vẫn ảo tưởng chính mình một ngày kia có thể làm mẫu thân, nhưng trước đây, chỉ là ảo tưởng, vì vậy mới thả mồi câu xuống, đã dẫn đến nàng mắc câu.
Vương Dao chỉ cảm thấy hai má nóng lên, lúm đồng tiền xinh đẹp nở ra nhiều đóa hoa đào kiều diễm, giống như màu mây. Xì nói: - Ngươi người này mới thành thật một hồi, lại bắt đầu động tâm tư xấu rồi, vừa nãy còn nói có thể đợi năm năm đấy, ta mới không bị ngươi lừa đâu, ngươi tự mình ăn đi. Nói xong nàng liền vội vàng đứng dậy rời khỏi.
Lý Kỳ vội vàng hét lên: - Này này này, thí chủ, nàng đã sai lầm rồi, việc sinh con này là vô cùng thần thánh đấy, không thể chứa một chút bụi bẩn đâu, lão nạp cũng có thể chờ nàng năm năm, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chưa kết hôn mà có con mà.