Phù dung dưới trướng, đỏ mặt quay cuồng, hết đợt này đến đợt khác, đến bao lâu mới nghỉ?
Canh bốn, Lý Kỳ lặng lẽ xuống giường, điểm này có thể thề với trời, hắn vào triều tuyệt đối không tích cực như vậy.
Hắn vừa mới nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, Lý Sư Sư trên giường liền mở mắt ra, trong mắt lóe ra tia sáng hạnh phúc.
Tuy rằng Lý Kỳ vừa mới đến đây, lại đánh cờ một đêm, nhưng hắn không kịp nghỉ ngơi, lý do chỉ có một, hắn là một phụ thân.
Lý Kiến Tố thức dậy rất sớm, thức dậy liền một mình bập bẹ, con bé rất thích nói chuyện một mình.
Lý Thanh Chiếu đặt bé gái trên nền thảm ngoài tiền sảnh, để Tố Tố ngồi trên tấm thảm học đi, còn nàng thì ngồi một bên, mỉm cười nhìn chăm chú vào Lý Kiến Tố, nghe say mê.
- Tiểu Tố Tố, chơi lâu như vậy chắc chắn đã đói bụng, xem phụ thân làm gì cho con này, ồ, hóa ra là canh thịt băm thơm ngon nha.
Lý Kỳ dậy sớm như vậy, đương nhiên là làm bữa sáng cho con gái, hắn không thể ở lại đây quá lâu, vì vậy, hắn vô cùng quý trọng những ngày được sống cùng mẹ con các nàng, lớn tối hôm qua đã giải quyết, bây giờ chỉ còn lại đứa nhỏ.
Nhưng đứa nhỏ này dường như không công bằng lắm, vừa nhìn thấy Lý Kỳ đến, đã ô a vài tiếng, vội vàng chạy đến bên Lý Thanh Chiếu, bởi vì mới học được cách đi không lâu, nên mới đi được vài bước đã ngã nhào trên mặt đất, đổi lại là bò đi.
- A,mẹ nuôi ôm.
Lý Thanh Chiếu nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lý Kiến Tố, vội vàng thương yêu ôm con bé, hạ giọng nói: - Tố Tố đừng sợ, đây là phụ thân của Tố Tố.
Lý Kỳ buồn bực, đặt khay trên bàn, đi tới trước mặt, bất chợt giơ một tay lên, trên tay hắn cầm một miếng bông nhỏ, màu đỏ rực, quơ quơ trước mặt Lý Kiến Tố, cười nói: - Tố Tố, mau nhìn, đây là cái gì?
Lý Kiến Tố tuổi còn nhỏ, lấy quả bóng nhỏ màu đỏ trong tay Lý Kỳ, đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp vài cái, rồi chôn khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn trên vai Lý Thanh Chiếu, "vụng trộm" nhìn quả cầu đỏ trong tay Lý Kỳ.
- Nhìn đẹp không, đừng nháy mắt.
Lý Kỳ giơ hai tay quơ quơ, bỗng nhiên hai tay đụng một cái, quả cầu đỏ trên tay hắn nhiều thêm một quả.
Lý Kiến Tố mở to hai mắt nhìn.
Lý Kỳ chuyển tay, tay phải lại có thêm một quả cầu đỏ.
Lúc này đừng nói là Lý Kiến Tố, đến ngay cả Lý Thanh Chiếu cũng nhìn không rời mắt.
Một, hai, ba cái, bốn.
Trong nháy mắt, hai tay Lý Kỳ đã cầm mười quả bóng nhỏ màu đỏ.
- Khanh khách----!
Lý Kiến Tố đang nhìn bỗng nhiên bật cười ha hả.
Yes! Xem ra tiểu mĩ nhân cũng không quá khó để dụ dỗ, Lý Kỳ lắc lư vài cái, đột nhiên vỗ hai tay, mười quả cầu đỏ đều không thấy.
Tiếng cười của Lý Kiến Tố vì thế mà dừng lại, đột nhiên giơ hai cánh tay nhỏ bé lên không trung bắt vài cái.
Lý Kỳ cười hì hì cười nói: - Tiểu Tố Tố, có phải muốn nhìn nữa hay không?
Cái đầu nhỏ của Lý Kiến Tố gật vài cái.
- Vậy phải xem Tiểu Tố Tố có ăn cơm ngoan hay không rồi.
Lý Kỳ bưng bát lên, nói: - Đây chính là canh thịt băm phụ thân tự tay làm cho con, phụ thân con là ai, chính là Kim Đao Trù Vương, con thật sự rất có lộc ăn đấy.
Sau đó dùng thìa nhỏ múc một chút canh thịt băm, đặt bên miệng thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng Tiểu Tố Tố, thần sắc có một chút căng thẳng.
Lý Kiến Tố liếc nhìn Lý Kỳ, dù sao vẫn mang trong mình dòng máu của hắn, con bé nhìn một lúc, lúc này mới hơi hé miệng, ngậm lấy thìa.
Lý Kỳ không khỏi mừng rỡ, nói: - Ăn ngon không?
Lý Kiến Tố đột nhiên lại giấu mặt vào trong cổ Lý Thanh Chiếu.
Tình huống gì vậy? Không thể nào, chẳng lẽ tay nghề nấu nướng của lão tử bị bại trước ảo thuật vụng về, đều là Lưu đại sư chết tiệt, bình thường đến lúc ăn chực, nói cái gì mà ngón tay lão tử linh hoạt, rất có thiên phú làm ảo thuật, khiến lão tử thiếu chút nữa bỏ tay nghề làm bếp, đi nghiên cứu ảo thuật.
Lý Kỳ mới đầu khi làm ảo thuật, Lý Kiến Tố vô cùng vui vẻ, nhưng khi ăn canh thịt băm của mình, thì xoay mặt ra chỗ khác, điều này làm hắn rất bi thương.
Đang lúc hắn đang hoang mang khó hiểu thì Lý Kiến Tố đột nhiên quay mặt lại, xấu hổ nhìn Lý Kỳ, canh thịt băm trong miệng đã hoàn toàn nuốt hết.
Lý Kỳ bừng tỉnh, cười ha hả nói: - Hóa ra là Tiểu Tố Tố thẹn thùng, đây chắc chắn là đánh giá cao bộ dạng phụ thân, nhất định phải thưởng thêm một thìa canh thịt băm nữa.
Hắn lại múc một thìa canh thịt băm đưa tới, Lý Kiến Tố rất nhanh ăn hết vào miệng.
Tài nấu nướng của Kim Đao Trù Vương đến già trẻ cũng ăn sạch.
Đến lúc này, Lý Kỳ rất nhanh đã lập giao tình tốt với con gái.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Kỳ thực hiện lời hứa đưa mười quả cầu đỏ nhỏ cho Lý Kiến Tố, Lý Kiến Tố chơi đùa vô cùng hưng trí, đuổi theo quả bóng nhỏ bị mình đá đi xa trên thảm, miệng bập bẹ gì đó.
- Lý Kỳ, ta xem như phục ngươi rồi, nhớ mỗi ngày khi huynh đệ Đại Tiểu Trụ tới đây đưa cơm, thể hiện thiện ý với Tố Tố, nhưng Tố Tố vẫn luôn lạnh lùng, xa cách, nhưng ngươi vừa đến, đã dụ dỗ được con bé cười to thoải mái, ngươi há mồm thật sự là --- thứ cho ta tài học sơ thiển, thật sự không tìm được từ để hình dung
Lý Thanh Chiếu nhìn Lý Kiến Tố, lại cười lắc đầu.
Lý Kỳ kiêu ngạo nói:
- Hai đồ đệ không ra hồn của ta cũng đừng nhắc tới nữa, làm sao có thể so sánh được với sư phụ.
Lý Thanh Chiếu cười lườm hắn một cái, ý bảo, ngơi có cái gì đắc ý.
Lý Kiến Tố nhìn thấy mẹ đến, vội vàng vung chân chạy tới, Lý Sư Sư cũng vội àng bước nhanh đến, ôm lấy con gái, thấy bàn tay nhỏ bé trắng mịn của con gái cầm một quả cầu nhỏ màu đỏ, cười hỏi: - Tố Tố, quả cầu đỏ này thật đẹp nha, là ai cho con vậy?
Lý Kiến Tố vụng trộm liếc nhìn Lý Kỳ, lại vội vàng vùi đầu vào trong lồng ngực Lý Sư Sư, chọc cho ba người cười ha hả.
Một lát sau, Lý Kỳ liền giúp Lý Thanh Chiếu, Lý Sư Sư làm bữa sáng, tuy rằng hai người phụ nữ đều bảo hắn đừng làm, cũng đủ mệt, nhưng Lý Kỳ lại không cảm thấy thế, có thể làm bữa sáng cho người phụ nữ mình yêu và thần tượng mình sùng bái nhất, không nghi ngờ gì là một vinh hạnh.
Thật ra khi Lý Kỳ làm canh thịt băm cho con gái, cũng đã nấu cháo, cho nên không cần đến một lúc, bữa sáng đã được đưa lên
Mộc mạc, nhưng vô cùng phong phú.
Cháo trứng muối thịt nạc mặn, thịt lợn xông khói đỏ, trứng luộc, bánh mì khô, Trung Tây kết hợp, mỗi người một phần.
Lý Sư Sư bởi vì con gái nên nàng tùy tiện ăn hai miếng bánh mì và trứng luộc, thịt lợn xông khói, sau đó bưng một ly yến mạch lên uống, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Lý Kỳ nhìn thấy sửng sốt, kinh ngạc nói: - Sư Sư, muội hiểu tay nghề làm bếp đã không tệ rồi, hóa rườm rà thành đơn giản, lợi hại, thật sự rất lợi hại.
Lý Sư Sư quay đầu liếc mắt quyến rũ xem thường Lý Kỳ, Lý Kiến Tố là do nàng và Lý Thanh Chiếu một tay nuôi lớn, nàng cũng không dám để người khác đến giúp đỡ, so với trước kia, nàng hiện tại sao còn có thời gian từ từ thưởng thức trà thơm, thưởng thức cảnh đẹp, nói tóm lại, làm thế nào để nhanh để tiền thì dùng cách đó.
Mà Lý Kỳ và thần tượng Lý Thanh Chiếu ngồi bên cạnh lan can, nhìn toàn bộ cảnh sắc say đắm lòng người của Túy Tiên Sơn Trang, ăn bữa sáng mĩ vị, quả thật là một chuyện lớn trong cả đời.
Cảnh sắc của Túy Tiên Sơn Trang rất nhiều, nhưng Lý Kỳ chỉ yêu thích cảnh này, hắn đặc biệt thích ngồi ở đây ăn gì đó.
Lý Thanh Chiếu cũng như thế, vừa ăn vừa cảm khái nói: - Cháo này, thịt này, Đại Tiểu Trụ cũng thường hay làm, nhưng kém hơn một chút so với ngươi. Kỳ thật mấy thứ này cũng không hẳn là quá khó làm.
Lý Kỳ cười nói: - Cách làm thì không khó, khó ở chỗ làm khéo tay và một vài phương diện chi tiết, mĩ vị cũng cần thời gian lắng đọng lại. Nói xong, hắn cười hì hì, nói: - Nếu Thanh Chiếu tỷ tỷ thích ăn, mỗi ngày ta làm cho tỷ ăn.
Mắt cười Lý Thanh Chiếu thoáng nhìn, nói: - Ngươi cũng đừng vội vàng hứa hẹn, mỗi ngày làm cho ta ăn, vậy mỗi ngày ngươi cũng phải rảnh.
Đúng vậy, ta làm sao có thời giờ. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, ngược lại nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, thời gian này may mắn có tỷ chăm sóc cho mẹ con hai nàng, ta vô cùng cảm tạ.
- Ngươi trước kia giúp ta còn ít sao, bất kể tính thế nào, ta nợ ngươi còn nhiều hơn ngươi nợ ta. Lý Thanh Chiếu lắc đầu, lại nói: - Kỳ thật nói đi cũng phải nói lại, ta vô cùng thích Tố Tố, cũng vô cùng vui vẻ, không nói đến khổ cực, có Tố Tố ở đây, chúng ta mới không cô đơn, nói cho cùng, ta mới phải cảm tạ các ngươi.
Nàng đối với Lý Kiến Tố yêu thương có thừa, thậm chí có thể nói là coi như mình sinh ra, phải biết rằng nàng không có con cái, mà thị thiếp còn lại của Triệu Minh Thành cũng không có con cái, cho nên nàng không chỉ yêu thương đơn thuần Lý Kiến Tố, mà còn đặt hết tình thương của người mẹ lên người Lý Kiến Tố, cũng có thể nói Lý Kiến Tố cho nàng một cơ hội thể hiện tình thương của người mẹ.
Lý Kiến Tố tuy rằng thiếu tình thương của cha, nhưng lại có hai mẫu thân thương yêu, cũng không kém so với người khác.
Lý Kỳ trong lòng hiểu được, cười nói: - Nhưng bất kể nói thế nào, ta làm phụ thân Tố Tố, vẫn phải mời tỷ một li.
Nói xong liền bưng ly nước bên cạnh lên.
Lý Thanh Chiếu không thể bất kính từ chối, vì vậy chạm nhẹ vào cái ly của Lý Kỳ, uống một hơi cạn sạch.
Lý Thanh Chiếu lại hỏi: - Thất Nương và Phong muội muội vẫn khỏe chứ?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đều khỏe cả, a, hiện tại Nghi Nô còn làm tới Hội trưởng Hội phụ nữ.
- Hội phụ nữ?
Lý Thanh Chiếu tò mò nhìn Lý Kỳ.
Đổ mồ hôi! Thiếu chút nữa thì quên nàng vẫn không biết hội phụ nữ. Lý Kỳ vì thế nói ước nguyện thành lập Hội phụ nữ với Lý Thanh Chiếu.
Trong mắt Lý Thanh Chiếu hiện lên niềm vui bất ngờ, liên tục gật đầu: - Hội phụ nữ này thật sự là vô cùng tốt, Đại Tống ta lý ra cũng nên có một Hội phụ nữ, ồ, ta sớm đã được pháp luật pháp bảo vệ phụ nữ, đối với nữ nhân chúng ta mà nói, đây thật sự là một việc rất tốt, làm nữ nhân, ta không thể không mời ngươi một ly.
Nói xong nàng nâng ly rượu lên.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, cũng chỉ có thể tuân theo, lại chạm chén với Lý Thanh Chiếu, uống một ngụm nhỏ, thuận miệng hỏi: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ ở đây quen rồi chứ.
- Nơi này rất tốt, lúc này không ai bảo ta trở về Biện Lương, không chừng ta không thích hợp để về. Lý Thanh Chiếu nói xong, lại nói: - Ngươi biết không, hiện tại toàn bộ Hàng Châu mỗi ngày một kiểu, thay đổi nghiêng trời lệch đất, làm cho người ta thích ứng không kịp.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Vậy thì là tốt hay xấu?
Lý Thanh Chiếu nói: - Đương nhiên là tốt, ta không biết hiện tại Biện Lương như thế nào, nhưng Hàng Châu lúc này còn hơn cả Biện Lương lúc phồn hoa nhất ta đã từng thấy, ngươi có biết hiện giờ Hàng Châu giàu có đến mức nào không?
Lý Kỳ lắc đầu.
Thanh Chiếu cười nói: - Ta nói một chuyện cho ngươi nghe, ngươi sẽ hiểu rõ, ở cuối năm ngoái, các phú thương Hàng Châu khởi xướng một hoạt động, gọi là, tiêu diệt ăn mày.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Tiêu diệt ăn mày? Cái tên này quả thật quá kinh khủng.
Lý Thanh Chiếu gật đầu nói: - Những phú thương này cảm thấy Hàng Châu nếu vẫn còn tồn tại ăn mày, thì chính là nỗi nhục nhã đối với bọn họ, cho nên bọn họ kết hợp lại với nhau cúng một số tiền lớn cho cư dưỡng viện Hàng Châu, hi vọng quan phủ Hàng Châu có thể thu nhận và giúp đỡ toàn bộ ăn mày. Không chỉ như thế, bọn họ còn tặng không ít quần áo lương thực cho ăn mày sống qua mùa đông, hơn nữa, còn sắp xếp việc làm cho bọn họ. Hiện giờ trên đường phố Hàng Châu rất khó nhìn thấy ăn mày.
Nghe vậy khiến Lý Kỳ chấn động, nói: - Chuyện này --- chuyện này cũng quá khoa trương.
- Tuyệt đối không khoa trương, hiện tại Hàng Châu thật sự rất giàu có, là châu phủ giàu có nhất ta đã từng gặp, đến bây giờ ta khó tưởng tượng nổi. Lý Thanh Chiếu nói xong đột nhiên thở dài, nói: - Có lẽ do giàu có quá nhanh, người có tiền quá nhiều, ngược lại khiến Hàng Châu không phải quá thái bình, chỉ là ta không ngờ còn kinh động đến Xu Mật Sứ ngươi.