Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1816-1: Cùng ca đi, cam đoan phát tài (1)



- Tướng quốc đến đây.

- Thảo dân tham kiến Tướng quốc.



Lý Kỳ đi vào trong phòng hội nghị, thấy bên trong đứng hơn hai mươi người, mỗi người cũng đều mặc cẩm y hoa phục, vừa nhìn chính là kẻ có tiền, trong đó có vài người hắn cũng biết, Thái Mẫn Đức cũng là một trong số đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay mời: - Đều ngồi đi, lão Điền, ngươi cũng ngồi đi.

- Vâng.

Hơn hai mươi người đều ngồi xuống.

Lý Kỳ ngồi xuống, uống một ngụm trà để nhuận nhuận cổ họng, đưa tầm mắt nhìn qua một lượt, thần sắc thoải mái nói nhỏ: - Chẳng qua là hai mươi khu học viện mà thôi, nó đối với mỗi người các ngươi quan trọng đến thế sao?

Một gã thương nhân buôn bán tơ lụa họ Hách, tên Ấp phản bác: - Lời ấy của Tướng quốc khiến ta thật kinh ngạc, vốn dĩ chúng ta chỉ muốn vì dân chúng Hàng Châu tranh thủ mở nhiều thêm một ít học viện, nhưng hiện giờ Lập Pháp Viện đã hủy bỏ đề nghị này rồi, nguyên nhân cũng chính là bời vì những ngôn luận của Tướng quốc, việc này nếu là lén giải quyết, vậy thì Tướng quốc khẳng định cũng sẽ tìm tới chúng ta, lần này chúng ta đến đây chẳng qua là muốn phân ưu cho triều đình thôi.

Những lời này nói ra cực kỳ hoàn mỹ, khiến cho Lý Kỳ cũng không thể không bội phục người này, rõ ràng chính là muốn đến xem trong chuyện này có gì béo bở để kiếm chác không, còn có thể nói ra công khai như vậy, nhưng hiện tại Lý Kỳ cũng không có công phu để ở trong này vòng vo với bọn họ, hắn gật đầu nói: - Tâm ý của các ngươi, ta vô cùng cảm kích, hôm qua ta đã thương lượng một phen với bọn Âu Dương Tri phủ rồi, chuẩn bị mở một thành học viện.

- Thành học viện?

Một đám thương nhân đều cả kinh.

Này đều dùng thành để hình dung, có thể nghĩ đến quy mô của nó rồi, vậy thì bên trong khẳng định rất béo bở.

Thái Mẫn Đức lại vui vẻ không thôi, số vật liệu gỗ trong tay lão cũng coi như có chỗ dùng, lão vội hỏi:

- Không biết thành học viện này là có ý gì?

Lý Kỳ à một tiếng, hời hợt nói: - Rất đơn giản, chính là tập trung cả hai mươi học viện xây dựng ở cùng một chỗ.

Điều này làm cho mọi người mãnh liệt hít vào một ngụm khí lạnh, như vậy thì phải cần một mảnh đất to đến thế nào a!

Một tên địa chủ tên là Dương Vệ nói: - Nhưng trong nội thành cũng như ngoại thành Hàng Châu rất khó tìm được một mảnh đất lớn như vậy, trừ phi là xây dựng ở trên cánh đồng.

Những người còn lại đều gật đầu, bọn họ biết rất rõ về tình trạng đất đai ở Hàng Châu, tuyệt đối không tìm ra được một mảnh đất lớn như vậy.

Lý Kỳ cười nói: - Có thể sẽ xây dựng khá xa, đọc sách ấy mà, cũng không phải là đi hưởng thụ, ta tin rằng xa một chút cũng không sao cả.

Những người này mỗi người đều tinh ranh như khỉ vậy, mỗi người đều loạn chuyển con mắt, việc này một khi được xác định, vậy thì giá của mảnh đất kia nhất định sẽ không thể bình thường được. Thái Mẫn Đức cười ha ha hỏi: - Vậy không biết triều đình tính toán xây dựng học viện ở nơi nào?

Ngươi cáo già này, còn muốn đánh chủ ý này nữa, nằm mơ đi thôi. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Trước mắt còn đang trong quá trình thương lượng. Đừng nói chuyện này không về ta quản, ta cũng không biết, cho dù là ta có biết, ta nói cho các ngươi, thì cũng không có việc gì cho các ngươi trong vấn đề đất đai này cả, các ngươi khỏi phải đánh chủ ý vào nó.

Ngụ ý chính là một khi được xác định xuống, mảnh đất này sẽ hoàn toàn thuộc về quy hoạch của triều đình, sẽ không để cho các ngươi tư nhân tham gia vào đâu.

Thất vọng!

Các thương nhân đều phi thường thất vọng, triều đình chơi một mình, quá không công bình.

Lý Kỳ vừa cười vừa nói: - Chuyện về đất đai, triều đình có thể giúp các ngươi giải quyết. Nhưng về tiền, thì còn cần các vị ủng hộ nhiều hơn rồi.

Thái Mẫn Đức lập tức nói: - Đây là việc thuộc bổn phẩn của chúng ta, có năng lực cống hiến cho Hàng Châu, là vinh hạnh của chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không nói hai lời.

Chỉ có không ít người kịp phản ứng, khẩn trương phụ họa, còn rất nhiều người vẫn không hiểu ra sao.

Lý Kỳ đột nhiên bật cười ha ha.

Thái Mẫn Đức chột dạ hỏi: - Xu Mật Sứ ngài cười điều gì?

Lý Kỳ nói: - Các ngươi đừng vội đáp ứng. Hãy nghe ta nói hết trước đã.

Đoàn người đều tò mò nhìn Lý Kỳ.

- Có lẽ các ngươi đã hiểu lầm ý của ta, ý của ta chính là, triều đình xuất đất đai, tiền do các ngươi bỏ ra, nhưng các ngươi xây dựng học viện, không có nghĩa là nó thuộc về các ngươi đâu.

- Này ---.

Vẻ mặt trung tâm của Thái Mẫn Đức tựa như được khắc vào trên mặt, trông vô cùng cứng nhắc. Đầu óc của lão vận chuyển nhanh, lão biết rằng một khi thành khu học viện xây dựng xong, giá của cả miếng đất kia khẳng định sẽ tăng vọt, thậm chí cả vùng đấy đều phát triển thịnh vượng, một khối đất hưng thịnh ở Hàng Châu, chính là tấc đất tấc vàng nha, trước xây dựng học viện, đẩy giá đất lên cao, đến lúc đó lại sử dụng làm việc khác, vậy thì khẳng định sẽ kiếm được một món lớn, hơn nữa còn có thể bán hết số gỗ trong tay mình, điều này quả thật là quá sung sướng.

Nhưng lý tưởng là đầy đặn, thực tế thì thật là nòng cốt đấy.

Lý Kỳ sao có thể để cho bọn họ chiếm tiện nghi lớn vậy mà không mất gì chứ.

Nhưng Thái Mẫn Đức đều đã nói ra miệng rồi, cũng không thể thu hồi lại được, lão khẩn trương liếc mắt ra hiệu cho Hách Ấp.

Hách Ấp ngầm hiểu, vội nói: - Tướng quốc, chúng ta thực sự rất muốn góp một phần công sức cho dân chúng Hàng Châu, nhưng nếu là học viện, cho dù đất đai không cần tiền mua, vậy thì cũng phải đầu nhập quá nhiều, khả năng thua lỗ quá lớn, thu hồi vốn lại chậm, hai mươi khu học viện mà chỉ với mấy người chúng ta, vậy thì thật sự là khó có thể chèo chống được, chúng ta cũng là hữu tâm vô lực a.

Những người còn lại cũng đều tỏ vẻ có lòng mà không đủ lực.

Làm thế thì quá không công bình, chúng ta bỏ tiền ra làm cho vùng đất ấy thịnh vượng, nhưng chúng ta đều không được chia phần, tiền đều bị triều đình kiếm hết rồi, vụ mua bán này đích thực là rất không phúc hậu.

Lý Kỳ cười nói: - Các vị cũng đừng vội khóc than, đất đai mặc dù là thuộc về triều đình đấy, nhưng chỉ cần các ngươi bằng lòng tham dự vào, chung quy là không thể thiếu ưu đãi cho các ngươi đâu.

- Ưu đãi gì?

Những thương nhân này cũng là trực tiếp.

Lý Kỳ thích sự trực tiếp của bọn họ, hắn nói: - Ta tin rằng trong lòng các ngươi cũng có một quyển sổ sách, một khi thành lập được thành khu học viện, bất kể là xây dựng ở nơi nào, thì về sau vùng đất ấy đều sẽ thịnh vượng lên, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến bên đó cư trú, vì vậy, trong quy hoạch ban đầu, triều đình có thể ở xung quanh thành lập một khu dân cư, ba con đường, chỉ cần là người nào tham dự đầu tư vào thành khu học viện, đều sẽ căn cứ vào số tiền đầu nhập nhiều hay ít mà đạt được cửa hàng có vị trí cũng như diện tích lớn nhỏ khác nhau, miễn thuê hai mươi năm, trong khoảng thời gian hai mươi năm này, ta tin rằng các ngươi khẳng định sẽ kiếm đủ vốn về, còn sẽ còn được lãi nữa, sau hai mươi năm, những thương nhân tham dự vào vẫn sẽ nhận được ưu đãi về tiền thuê.

Đám người Thái Mẫn Đức cũng bắt đầu tính toán ở trong lòng, hai mươi năm, thời hạn này đã rất quý rồi, vừa vặn không nhiều không ít, Dương Vệ nói: - Tướng quốc, hai mươi năm thì không tránh khỏi quá ít đi, ít nhất cũng phải năm mươi năm a.

- Năm mươi năm?

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Vậy thì ngươi cũng quá tham lam đi, giá trị của một thành khu mới, lớn hơn rất nhiều so với một thành cũ, điểm này hẳn là các ngươi cũng biết, đặc biệt là ở thời kì ban đầu, có thể nói là khoảng thời gian hoàng kim, nếu các ngươi còn ngại ít, vậy thì có cách khác là dùng tiền để thuê đất. Các ngươi vẫn là có được quyền ưu tiên đấy. Mặt khác, học viện thì sao, hai mươi khu học viện cần rất nhiều thứ, văn phòng tứ bảo, ghế dựa băng ghế, hoặc là lương thực chẳng hạn, đối với việc mua bán những thứ này, các ngươi đồng dạng cũng có được quyền ưu tiên hợp tác, khoản tiền này tính ra, nhưng cũng không ít a.

Một thương nhân chuyên môn bán tạp hóa hỏi:

- Vậy lợi nhuận của học viện thì tính sao? Cũng làm như chế độ tuyển chọn nhân tài giống Học Viện Thái Sư sao?

Lý Kỳ nhận thức người này, hơn nữa phi thường quen thuộc, chính là cháu họ của Hà Cửu thúc, Hà Thụy.

- Chế độ tuyển chọn nhân tài là khó có thể bắt chước được, ở thời kỳ đầu tiên cần đầu nhập rất nhiều, một khi thất bại, vậy thì các vị sẽ mất cả chì lẫn chài, vì vậy ta không đề nghị dùng chế độ tuyển chọn nhân tài này. Lý Kỳ lắc đầu, lại nói: - Ta cũng không đề nghị dựa vào học viện kiếm tiền, hiện giờ dân chúng Hàng Châu tuy rằng giàu có, nhưng là bọn họ cũng không có khả năng chi trả cho mức học phí quá đắt đỏ. Ta chỉ cầu mong học viện có thể thu chi cân bằng thôi.

Một người lại nói: - Việc này nếu không kiếm được tiền, thì rất khó để kéo dài a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.