Lý Kỳ cười nói: - Người làm ăn nói chuyện làm ăn, hai mươi khu học viện này nhìn từ góc độ buôn bán, chẳng qua chỉ là một miếng mồi. Các ngươi còn có những biện pháp khác dùng thời gian ít nhất để thành lập ra được một tòa thành trì mới sao?
Tất cả mọi người đã trầm mặc.
Lý Kỳ nói: - Muốn dùng học viện để thu được lợi nhuận ấy mà, thật sự là tầm nhìn hạn hẹp, kiếm tiền là từ thành trì, một khi xây dựng xong thành trì này. Vậy thì tòa thành trì mới này sẽ có được cơ hội kinh doanh vô hạn, có tài phú kiếm mãi không hết, đây mới là phần chính. Còn chút ít món lợi cực nhỏ này, các vị cũng chướng mắt a.
Thái Mẫn Đức nghĩ thầm rằng, có nhiều người như vậy, chung quy cũng phải ăn cơm đi, ta ở nơi đấy khai trương hai quán rượu, vậy thì cũng đã kiếm lãi được rồi, lão vỗ bàn nói: - Được, Thái mỗ ta tán thành đề nghị của Xu Mật Sứ.
Hà Thụy cười như không cười nói: - Viên ngoại, nghe nói ngươi vận chuyển từ Lĩnh Nam về không ít gỗ giá rẻ, sao không làm một chút việc thiện, quyên góp hết đám gỗ ấy ra đi, góp sức một phần cho Hàng Châu chúng ta a.
Lời này nói ra khiến cho Thái Mẫn Đức có cả xúc động muốn chửi bậy, lão tử phải làm nhiều chuyện như vậy, cũng chính là vì muốn kiếm được khoản tiền này, ngươi bảo ta ủng hộ ra, đây là chắn con đường kiếm tiền của ta nha, lão ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Lời này không thể nói thế được, làm việc thiện là làm việc thiện, mua bán là mua bán, không thể nói chúng làm một được, nếu như quan phủ cố ý muốn đám gỗ này của ta, ta có thể bán với giá ưu đãi, điều này cũng không có gì trọng đại cả.
Không ít người đều coi thường không thèm để ý, mặc kệ là ưu đãi bao nhiêu, ngươi vẫn là ăn lãi rất lớn thôi, riêng khoản tiền này thôi đã có thể thu hồi vốn gốc, đã hơn chúng ta rồi.
Cáo già! Lý Kỳ thầm mắng một tiếng, vẫn cười nói: - Ta tán thành với lời nói của viên ngoại, quyên góp về quyên góp, mua bán về mua bán, việc này còn phải phân chia rõ ràng ra. Nói tới đây, hắn đột nhiên xoay chuyển lời nói: - Nhưng nếu các vị nghĩ rằng đầu tư học viện chỉ là như thế, vậy thì các vị nghĩ quá đơn giản rồi, kỳ thật học viện chẳng qua chỉ là một tấm ván cầu, để trợ giúp cho các vị nhảy đến một bình đài rộng lớn hơn thôi.
Những lời này khiến cho các thương nhân chấn động tinh thần, bao gồm cả Thái Mẫn Đức ở bên trong, lão hồ nghi hỏi: - Lời này của Xu Mật Sứ là có ý gì?
- Rất đơn giản, Thổ Phiên.
- Thổ Phiên?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Hiện giờ Thổ Phiên đã thuộc về Đại Tống ta, vùng đất kia cực kỳ rộng lớn, hơn nữa đất nhiều lại ít người, có tài phú không thể kể hết đấy, không dối gạt các vị làm gì, triều đình đã bắt tay vào khai thác phát triển Thổ Phiên rồi đấy, rất nhanh sẽ lựa chọn một đám thương nhân đầu tiên tiến đến Thổ Phiên buôn bán. Lúc trước khi khai thác phát triển Giang Nam, nhóm thương nhân đầu tiên xuôi nam hiện giờ đầu đã phát tài rồi, đạo lý giống nhau, bởi vì triều đình sẽ cung cấp cho nhóm thương nhân đầu tiên đến chiếm giữ Thổ Phiên chính sách cực kỳ ưu đãi, đây là điều nhất định có được, còn về tiêu chuẩn lựa chọn sao? Thực lực chỉ là một trong số những tiêu chuẩn thôi, mấu chốt vẫn là phải có cống hiến với Đại Tống a, nếu các ngươi nguyện ý đầu tư vào học viện, ấn tượng của triều đình với các ngươi nhất định sẽ được cộng thêm điểm, đến lúc đó ta lại giúp các ngươi nói mấy câu, miếng thịt béo này chắc chắn sẽ không chạy thoát được đâu.
- Thổ Phiên? Thái Mẫn Đức cau mày nói: - Ta nghe nói Thổ Phiên cũng không thể so được với Giang Nam, đất đai của Giang Nam phì nhiêu, địa thế cũng rất tốt. Với lại Thổ Phiên cực kỳ rối loạn, việc này có phải hay không quá nguy hiểm rồi.
Không ít người đều gật đầu.
Hàng Châu là đất lành, tất cả mọi người đều biết, Thổ Phiên kém, mọi người cũng đều biết, không có người nào bằng lòng chạy đến chỗ kia cả.
- Viên ngoại, ta đối với những lời này của ngươi cảm thấy hết sức thất vọng.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thổ Phiên có thể nói là một khối bảo địa a.
Thái Mẫn Đức nói: - Nguyện nghe cao kiến.
Lý Kỳ nói: - Mấu chốt nằm ngay ở vị trí địa lý của Thổ Phiên, về vấn đề phát hành tiền lúc này, mọi người hẳn là hiểu biết rất rõ rồi, cũng có thể nhìn ra được, trong tương lai mười năm, triều đình vẫn sẽ tiến thêm một bước mở rộng ngoại thương, nếu vậy Tây Vực sẽ trở thành thị trường buôn bán bên ngoài đầu tiên, ai cách Tây Vực càng gần, vụ buôn bán này sẽ làm được nhanh hơn người khác một bước, ở địa giới Đại Tống, Thổ Phiên cách Tây Vực gần nhất đấy, nếu khách thương Tây Vực có thể ở trong cảnh nội Thổ Phiên mua được hàng hóa chính mình cần, thì họ còn có thể trèo non lội suối, đi vào Hàng Châu sao? Không chỉ có như thế, Thổ Phiên cách hai quận Đại Lý, Nam Ngô cũng rất gần, hai quận này mới vừa được khai thác, phát triển, cơ hội phát tài thật sự là nhiều lắm.
- Nói như thế, nếu các vị mở rộng việc kinh doanh tới địa khu Thổ Phiên, xây dựng xưởng sản xuất ở cảnh nội Thổ Phiên, trực tiếp từ Thổ Phiên buôn bán hàng hóa, đầu tiên, làm như này tiết kiệm được một số lớn phí đi đường, còn có chính là giá đất Thổ Phiên thực sự là rẻ không tưởng được, nếu như là xây dựng thành khu học viện ở Thổ Phiên, vậy thì e rằng chi phí thấp đến mức các ngươi không tưởng tượng được, so với thương nhân ở trong nước, thương nhân ở Thổ Phiên thì có ưu thế tự nhiên về giá cả, tiếp theo, nhóm thương nhân đầu tiên sẽ đi nhanh hơn người khác một bước, buôn bán nhanh hơn người ta một bước, khoảng cách một bước ấy chỉ sợ là sẽ không thể vượt qua được đấy, cuối cùng, ta lén tiết lộ cho các ngươi biết, Thổ Phiên quá mức cằn cỗi, lạc hậu, hiện giờ Thổ Phiên đã quy thuận với Đại Tống ta, vậy thì triều đình nhất định sẽ khai thác, phát triển địa phương ấy, chắc chắn sẽ có những hạng mục to lớn đấy.
Động tâm!
Không ai không động tâm.
Nếu đến Thổ Phiên buôn bán, vậy là có thể trực tiếp chặn lại thương nhân Trung Thổ, nếu ở Thổ Phiên thành lập công xưởng, vậy thì hàng hóa vừa ra cửa đã đến được Tây Vực, hơn nữa, theo lời nói của Lý Kỳ, triều đình sẽ cho rất nhiều duy trì, đây là điển hình của đầu nhập nhỏ, hồi báo lớn a.
Hách Ấp đột nhiên nói: - Nhưng từ trước tới nay Thổ Phiên đều rất loạn, ở đấy rất không thích hợp để buôn bán đi.
Lý Kỳ cười nói: - Các vị ở đây cứ yên tâm đi, nếu là triều đình không thể cho các vị một hoàn cảnh, cũng sẽ không khiến cho các vị đi mạo hiểm đâu!
Phải biết rằng Thổ Phiên vẫn luôn chưa từng quy thuận Đại Tống, hơn nữa bởi vì quanh năm suốt tháng có nội chiến, làm cho hàng hóa của Đại Tống cũng không hoàn toàn tiến vào được Thổ Phiên, điều này đã nói lên Thổ Phiên có nhu cầu cao đối với hàng hóa của Đại Tống đấy, đây mới là thương cơ.
Mặt khác, địa khu Hà Hoàng đã giàu có lên, vì sao, cũng bởi vì thương nhân Tây Vực lựa chọn từ địa khu Hà Hoàng đi vào Đại Tống, khiến cho cả địa khu Hà Hoàng đều phát triển thịnh vượng lên, nhưng địa khu Hà Hoàng còn không an toàn bằng Thổ Phiên, vì dù sao địa khu Hà Hoàng cũng là sát với Tây Hạ.
Một đám thương nhân ở đây hơi giãy dụa trong chốc lát, Thái Mẫn Đức vẫn là người đầu tiên đánh nhịp nói: - Xu Mật Sứ xin yên tâm, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao Thái Mẫn Đức ta là nhất định sẽ ủng hộ kế hoạch thành khu học viện của quan phủ rồi.
Những thương nhân còn lại thấy Thái Mẫn Đức đều dùng giọng điệu tán tận lương tâm này đều nói chuyện, sao còn có thể không rõ được nữa, vùng đất Thổ Phiên này đích xác là không tốt lắm, mấu chốt là khí hậu quá kém, lại là cao nguyên, nhưng vấn đề là Tây Vực là thị trường ngoại thương lớn nhất của Đại Tống, Thổ Phiên cách Tây Vực gần, đối với dân chúng, chỉ sợ không có người nào nguyện ý đi Thổ Phiên, nhưng đối với thương nhân, đây là một khối bảo địa, hơn nữa nếu đi từ hiện tại, cái gì cũng rẻ mạt, giống như Giang Nam lúc trước vậy.
Gần như tất cả những thương nhân ở đây đều tỏ vẻ sẵn lòng ủng hộ kế hoạch thành khu học viện của quan phủ.
Lý Kỳ cười ha ha, bưng lên một chén trà, nói: - Tốt lắm, một chén này để chúng chúng ta hợp tác vui vẻ, à, suýt chút nữa thì quên không nói, Túy Tiên Sơn Trang của chúng ta cũng sẽ toàn lực ủng hộ kế hoạch thành khu học viện, và tập đoàn Túy Tiên của chúng ta cũng sẽ đi tới Thổ Phiên trước tiên.
Vị thiên hạ đệ nhất gian thương này đều nói như vậy, vậy thì chuyện này xác định chắc chắn là không sai được rồi.
Những thương nhân đang ngồi ở đây đều cảm thấy may mắn cho quyết định vừa rồi của chính mình, đều nâng chén đáp lễ, lời hay nịnh bợ nói ra nhiều như sóng thần vậy, khen cho mọi người lâng lâng như bay trên không trung, đối với quân tử ấy mà, lời những câu bịnh bợ là cực kỳ quý báy đấy, bởi vì quân tử rất ít nói, nhưng đối với thương nhân, những lời nịnh bợ cũng là giá rẻ nhất định, bởi vì mỗi ngày bọn họ đều nói, mặc kệ đối phương là ai.