Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1821-1: Ngủ trần mùa đông (1)



Hai điểm phía trước Triệu Giai thực ra cũng có thể hiểu được, đó là cơ bản, cho dù Lý Kỳ không nói, y cũng có thể làm như vậy, chỉ là đối với kho cao nguyên này, y có chút không hiểu, liền hỏi: - Kho cao nguyên? Đây là ý gì?

Lý Kỳ giải thích: - Môi trường địa lý Thổ Phiên không bằng Giang Nam, cho nên không thể đem Giang Nam hoàn toàn áp dụng vào Thổ Phiên. Tuy nhiên có một điều không thay đổi, sức sản xuất và chế tạo quyết định sự hưng thịnh của quốc gia. Đối với bất kỳ quốc gia nào tương tự cũng là như vậy. Một khi tạo nghiệp được, như vậy vùng này nhất định có thể giàu lên. Khu vực Giang Nam hiện nay khá giàu có, nhân khẩu tập trung cao độ, sức sản xuất lớn. Ngành chế tạo tương đối phồn vinh, đó cũng là nguyên nhân cơ bản Hàng Châu giàu có. Tuy nhiên, đây cũng là nguyên nhân khiến cho giá đất rất đắt, dẫn tới giá thành vật giá tăng cao. Tuy nhiên, xây dựng một nhà xưởng, xây dựng Thổ Phiên còn rẻ hơn Hàng Châu rất nhiều.

Triệu Giai gật đầu nói: - Ngươi nói Trẫm đều hiểu. Nhưng ngươi cũng đã nói rồi, môi trường địa lý Thổ Phiên quá kém, không thể so với Giang Nam được. Như vậy làm thế nào để di chuyển người tới Thổ Phiên?

Lý Kỳ cười nói: - Thổ Phiên có một ưu thế rất lớn, gần Tây Vực. Dựa vào điểm này, có thể thu hút không ít thương nhân tới. Nói như vậy, giả dụ ta quăng một khoản tiền lớn vào Thổ Phiên. Người dân ở đây còn không chen chúc tới, thiên hạ đều rộn ràng tới vì lợi chính là như vậy. Vì vậy vi thần đề nghị, sẽ xây dựng Thổ Phiên thành một khu công nghiệp, di chuyển một phần Tô Hàng tới Thổ Phiên. Bộ phận chuyên môn ngành chế tạo này nhằm vào xuất khẩu Tây Vực, cũng chính là nói Tây Vực phải mua cái gì từ Đại Tống ta. Vậy chúng ta sẽ đưa ngành chế tạo này tới Thổ Phiên, xây dựng nhà xưởng ở đó. Đối với vùng đất Tây Vực rộng lớn như vậy, còn có các nước Byzantine, ta tin chắc vùng đất Thổ Phiên này nhìn thì khác lớn mạnh, cũng không phải lớn như vậy, một khi ngành chế tạo đi rồi, nhân lực như vậy đương nhiên sẽ đi theo, từ đó đã giải quyết được vấn đề sức sản xuất.

Thổ Phiên lúc này đã khác với Thổ Phiên sau này. Bởi vì hậu thế thường thì đều là tuyến đường hàng không biển. Mà lúc này đường bộ luôn là sự lựa chọn tốt nhất. Cho nên Thổ Phiên thực sự có giá trị rất lớn, không phải là mảnh đất hoang, phát triển lên, đối với hậu thế mà nói, còn đơn giản hơn nhiều.

Triệu Giai thoáng chút suy nghĩ, hồi lâu sau, y mới gật đầu nói: - Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng ngươi cũng phải chú ý một chút, thường có câu nói, không phải cùng tổ tiên với ta, tâm tất khác. Về một số kỹ thuật đặc biệt vẫn phải cố gắng giữ lại Trung Nguyên, không được đổ ra ngoài. Đây là gốc rễ của người Hán chúng ta.

Y dù là một vị Hoàng đế vô cùng khai sáng, y cảm thấy tâm tất khác, nói có chút quá võ đoán, vì vậy y mới đổi thành tâm không sáng, cũng chính là nói không rõ ràng, có lẽ nên giữ lại thì vẫn phải giữ lại.

Lý Kỳ giật mình, gật đầu nói: - Vâng, vi thần hiểu rồi.

Về việc thống trị Thổ Phiên, đó thực sự là trách nhiệm nặng nề, tuyệt đối không phải là công của một ngày.

Tuy nhiên, trị lý vùng cao nguyên đó của Thổ Phiên thế nào lại là cực kỳ quan trọng. Bởi vì điều này không thể so với hậu thế, đại quốc siêu cấp hậu thế đều đang tranh cướp quyền lãnh biển. Hiện tại quyền lãnh thổ ngoài đánh bắt cá ra, dường như không có bất kỳ vai trò gì. Mà Thổ Phiên là vùng đất gần Tây Vực và Âu Châu nhất, điều này vô cùng quan trọng.

Mà kế hoạch ba bước của Lý Kỳ, dùng phương thức khác mà nói, thứ nhất chinh phục, thứ hai đồng hóa, thứ ba cướp đoạt, lợi ích hóa.

Điều này cũng là tư tưởng trung tâm của Lý Kỳ.

Nhưng điều này nói đơn giản, làm lên có thể không đơn giản, trong vòng ba năm tới, sẽ luôn gây phiền phức cho vương triều Đại Tống, cũng có thể luôn gây phức tạp cho Triệu Giai, Lý Kỳ.

Vì vậy có thể thấy, minh quân thực sự không dễ làm, mà một minh quân có dã tâm xem ra lại càng giống như tự tìm khổ não.

Nhưng Lý Thanh Chiếu có câu nói rất hay, không có vạn bang tới triều, nói gì tới đại quốc Trung Nguyên.

Hơn nữa, trên thế giới này chính là tàn khốc, cũng giống như chiếc thuyền bơi ngược dòng nước, không tiến thì lui.

Ra khỏi hoàng cung, Lý Kỳ không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, lên xe ngựa, vén rèm xe lên, hắn liền cười hì hì với người ngồi trong xe: - Tiểu Thất Nương, biết ngay là muội se chờ ta mà.

Bạch Thiển Dạ chân bó nhẹ, gắt gọng nói:

- Vậy sao huynh còn để ta chờ lâu như vậy.

- Điều này cũng không thể trách ta được, là Hoàng thượng tính đàn bà, một mình lải nhải dông dài, ta đã mấy lần ra hiệu, muội đều không thèm chú ý tới. Phụ nữ cũng không có như vậy. Lý Kỳ đi vào trong, càu nhàu đổ hết tội lên đầu Hoàng thượng.

Bạch Thiển Dạ sợ hãi liếc ra ngoài cửa sổ, lại oán trách nói: - Phu quân, đây là ở trước cửa hoàng cung, nếu để người khác nghe thấy, lại gặp không ít phiền phức.

- Đúng đúng đúng, phu quân biết sai rồi.

Nói như vậy, nhưng Lý Kỳ đâu có phải thái độ nhận sai, một tay ôm Bạch Thiển Dạ vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Bạch Thiển Dạ, cười hì hì: - Thất Nương, muội thật sự ngày càng mặn mà, ồ, cơ thể cũng vậy. Bàn tay lại xoa xoa bờ eo thon thả đó của Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt lên, liền ngăn hai tay Lý Kỳ lại, vừa cười vừa trách: - Phu quân, ta còn đang mặc quan phục.

Vẫn là Thất Nương hiểu ta. Lý Kỳ hứng trí nói: - Đồng phục hấp dẫn, được thôi. Nếu lại cộng thêm trên xe chấn động, há chẳng phải càng kích thích sao. Nói xong hai mắt hắn lại không quên phóng ra hai luồng điện.

Bạch Thiển Dạ trên trán nổi ba đường vân đen, xì một tiếng nói: - Đi, nếu huynh vẫn như vậy, vậy ta sẽ xuống xe, huynh tự về nhà một mình đi.

Lý Kỳ cũng chỉ nói ngoài miệng, chiếc xe ngựa này không an toàn, không thể sánh được với BMW của hắn, rộng rãi, thoải mái, còn có thể dựa vào các loại địa hình có lợi, biến hóa thành những tư thế khác nhau, liền bật cười ha hả nói: - Phu quân chỉ đùa thôi, nhưng Thất Nương, lời nói trên đại điện của muội hồi nãy, thật sự khiến ta bất ngờ, nghĩ lại muội thật đúng là bỏ ra không ít công phu đâu đấy.

Bạch Thiển Dạ có vẻ bất đắc dĩ nói: - Ta là phụ nữ, nếu không bỏ thêm chút công phu, có một số người lại lấy điểm này nói chuyện. Dừng lại một lúc, nàng lại nói tiếp: - Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta thật sự là rất thích chế độ tuyển cử này, cũng cảm thấy chế độ tuyển cử này rất có triển vọng, là một chế độ vô cùng tiên tiến, bởi vì ta cảm thấy chỉ có chế độ tuyển cứ mới có thể thực hiện dân là quý, xã tắc là thứ yếu, quân là tư tưởng nhẹ. Cho nên, ta vẫn luôn nghiên cứu chế độ tuyển cử này, hy vọng một ngày nào đó có thể phổ cập toàn diện chế độ tuyển cử.

Lý Kỳ mỉm cười lắc đầu.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Ta nói không đúng sao?

Lý Kỳ thở dài nói: - Muội nên hiểu một điều, con người đều có tư lợi. Trên thế giới này cũng không có sự công bằng tuyệt đối, lý tưởng và hiện thực đường như là có một khe hở không thể vượt qua được. E là phổ cập chế độ tuyển cử, quyền lực sẽ rơi vào tay của số ít người, dần dần, chúng ta phải cố gắng tận dụng, về phần có thể làm được bao nhiêu, đó cũng là điều không thể cưỡng cầu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.