Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1823-1: Cuối cùng đã chờ được rồi (1)



Phong Nghi Nô thầm thở dài, nói: - Bởi vì ta biết tình hình khi đó, ta hỏi huynh, chỉ có thể khiến cho huynh và tỷ tỷ càng thêm khó xử. Ta hà tất phải khiến mình không vui, huống hồ ta cũng đã thấy tỷ tỷ rất thích huynh, điều này cũng đủ rồi.

Lý Kỳ bất an nói: - Nhưng sau đó muội thấy ta gặp gặp Sư Sư bị người đời nhục mạ lại không đứng ra nói giúp cô ấy, liệu có phải là cảm thấy rất thất vọng không?

Phong Nghi Nô mím môi cười, nói: - Phu quân, sao ta không hiểu huynh chứ, nếu huynh có khả năng, huynh nhất định sẽ giúp. Kỳ thực chuyện này dù phu quân huynh muốn giúp, cũng không giúp được. Hơn nữa, sau này huynh đã khiến Lập pháp viện đưa ra luật bảo vệ phụ nữ, không phải chính là giúp tỷ tỷ sao. Ta cảm kích huynh còn không kịp, sao lại thất vọng chứ.

Trong lòng Lý Kỳ thầm thở phảo, nói: - Vậy ta và Sư Sư.

Phong Nghi Nô trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: - Con người này thật đúng là chiếm tiện nghi còn khoe mã. Hai người đều là người chí thân của ta, cho dù ta muốn trách huynh, ta cũng không làm được. Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, tỷ tỷ ngay cả con cũng đã sinh cho huynh rồi, ta còn có thể thế nào chứ. Nếu ta còn so đo tính toán, chỉ có thể khiến cho ba người chúng ta không vui. Nếu ta có thể khiến cho tỷ tỷ vui, ta vui còn không kịp ấy chứ.

Nàng một lòng đều vì ta và Sư Sư mà nghĩ, thật đúng là khiến cho ta xấu hổ. Lý Kỳ thật sự rất xúc động, đưa tay ra ôm Phong Nghi Nô vào lòng, nói: - Cảm ơn sự khoan dung của muội.

Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Phu quân, huynh không phải cảm thấy càng ngày càng yêu ta đấy chứ.

Lý Kỳ giật mình, nhẹ nhàng nói: - Ta sớm đã yêu muội vô hạn rồi, không có không gian để nâng lên nữa. Nhưng cũng không thể hạ xuống được nữa, nó sớm đã ở trạng thái cố định rồi, vĩnh viễn như vậy.

Trong mắt Phong Nghi Nô phủ lên từng lớp sương mù, ngoài miệng lại cười nói: - Nhưng có một điểm, ta rất bất mãn.

Lý Kỳ lại căng thẳng nói: - Cái gì?

Phong Nghi Nô thẹn thùng liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Ta cũng muốn có con, ta không thể lạc hậu sau tỷ tỷ quá nhiều.

Lý Kỳ ừ một tiếng, sắc mặt biến sắc, nói: - Bây giờ vẫn còn sớm, nếu không, chúng ta cố gắng hơn nữa.

Phong Nghi Nô gật đầu khẳng định. - Ừ.

- Chính Hi, đá rất hay, mau đá cho cha nào.

- Được ạ! Cha, nhận này.

- Không cần đâu!

- Phanh!

- Khanh khách, phu quân, huynh thua rồi.

..

Buổi sáng, mấy người nhà Lý Kỳ tới khu đất trống trước sân chơi đá cầu. Đương nhiên, điều này tuyệt đối không thể là Lý Kỳ khởi xướng, mà là Lý Chính Hi.

Còn là lệnh của Lý sư phó, họ chơi đá cầu hoa thức, cầu này không được rơi xuống đất.

Người thua phải chống đẩy 10 cái.

Không thể ngờ, Lý sư phó tuyệt đối kém nhất trong đó, nếu không hắn cũng không thể mang những chiêu số lưu manh đó tới đây.

- Hô hô!

Lý Kỳ một mạch làm xong 10 cái chống đẩy, liền nói: - Đừng tới, đừng tới, các người ức hiếp người ta.

Lý Chính Hi đứng ở đó cười khanh khách.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Lý Chính Hi, ngoắc tay nói: - Con trai, lại đây.

Lý Chính Hi ngoan ngoãn bước tới, nói: - Cha, có chuyện gì thế?

Lý Kỳ hừ một tiếng nói: - Thành thật khai báo, công phu cước này là ai dạy con?

Lý Chính Hi nói: - Là Cao thúc thúc dạy con.

Quý Hồng Nô bước tới, che miệng mỉm cười nói: - Đại ca, huynh còn không biết, đám con Cao Nha Nội đứa nào cũng đều là cao thủ đá cầu. Chính Hi lại thường xuyên chơi với bọn chúng, cũng học được một số kỹ thuật đá cầu.

Dạy đá cầu còn được, nhưng đừng dạy hư con trai ta, Lý Kỳ vẻ mặt sầu muộn, dù sao hắn cũng quá hiểu đám Cao dở hơi rồi, thấp giọng hỏi: - Con trai, Cao thúc thúc con không dẫn con tới Nghênh Xuân Lầu chứ?

Quý Hồng Nô nghe thấy thế liền dậm chân, bước tới, ghé sát tai Lý Chính Hi nói: - Đại ca, huynh nói cái gì thế, sao ta lại để cho họ dẫn đi linh tinh thế.

- Điều này cũng đúng, ta chỉ sợ Nha Nội làm hỏng Chính Hi. Lý Kỳ ngượng cười nói.

Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục bên cạnh cũng lườm Lý Kỳ.

Lý Chính Hi tò mò nói: - Cha, các người đang nói cái gì thế?

- Không có gì, không có gì.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Đi thôi, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi chút.

Mấy người đi rửa tay, tới ngồi trong nhà, Lý Chính Hi bỗng nhiên cười hì hì nói: - Cha, sắp tới tết rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Tết năm nay cha rất rảnh, con muốn chơi gì?

- Hài nhi muốn chơi pháo. Lý Chính Hi liền nói.

- Pháo?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Pháo không phải là năm nào cũng chơi sao? Năm nay lẽ nào cha rảnh, con lại chỉ muốn chơi pháo thôi sao?

Lý Chính Hi chu cái mỏ lên nói: - Nhưng mẹ nói chơi pháo nguy hiểm, lại nói nhìn người khác chơi mình chơi cũng không có gì khác biệt. Hài nhi lớn thế này mà chỉ đứng từ xa nhìn đám người tam tỷ chơi pháo.

Quý Hồng Nô nhíu mày nói: - Chính Hi, con còn nhỏ, ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào? Mẹ cũng là muốn tốt cho con.

Quý Hồng Nô nhìn thẳng vào mặt con trai, thật sự là một người mẹ rất nghiêm.

Lý Chính Hi móp méo miệng, mắt lén nhìn Lý Kỳ. Nó không dám cãi lại mẹ.

Mặc dù một nhà phải có một người mặt đỏ, một người mặt trắng, nhưng Lý Kỳ cũng không thể làm tổn thương sự uy nghiêm của Quý Hồng Nô trước mặt Lý Chính Hi, liền nói: - Mẹ con nói rất đúng, con còn nhỏ, chơi pháo quá nguy hiểm.

Tiểu Chính Hi vừa nghe thấy thế, khuôn mặt liền xụ xuống, năm nay lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn đám tam tỷ chơi pháo rồi.

Nào ngờ Lý Kỳ lại chuyển hướng nói: - Nhưng nếu có người lớn chơi cùng, thì vẫn được chơi.

Mắt Lý Chính Hi liền sáng lên, nói: - Ý của cha là cùng con chơi pháo sao?

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu nói: - Không chỉ như vậy, cha sẽ giúp con chuẩn bị một số loại pháo hoa rất đẹp nữa.

Lý Chính Hi vui mừng, liền nói: - Cảm ơn cha.

Quý Hồng Nô nhìn con trai, lại nhìn Lý Kỳ, nói: - Huynh như vậy sẽ làm hư con đấy.

Lý Kỳ cười nói: - Ham chơi tò mò là bản tính của trẻ con rồi. Chúng là là cha mẹ vẫn nên cố gắng đừng để mất đi bản tính của trẻ nhỏ.

Lúc này, Trần Đại Nương bỗng nhiên đi vào, nói: - Đại nhân, đặc phái viên Đoàn của Đại Lý ở ngoài cửa cầu kiến.

Đặc phái viên Đoàn?

Lý Kỳ hơi giật mình, nói: - Đoàn Thế Văn?

Trần Đại Nương gật đầu đáp lại.

Phong Nghi Nô cười nói: - Đại nương, bây giờ không thể gọi là đặc phái viên Đoàn nữa, nên gọi là Đoàn đại nhân.

- Hả?

Trần Đại Nương hiện giờ là đại tổng quản của Xu Mật Sứ, đương nhiên là không như trước nữa, thoáng giật mình, liền tỉnh ngộ, nói: - Xin lỗi, là lão thân nhất thời quen rồi, không sửa kịp.

- Không sao, không sao, bà mau đi mời Đoàn đại nhân vào đi.

Lý Kỳ lại quay sang Lý Chính Hi nói: - Con trai, con theo mẹ đi ra sau vườn chơi đi, lát nữa cha sẽ chơi cùng con.

- Ồ, hài nhi cáo từ.

Lý Chính Hi cũng rất hiểu chuyện, liền đứng dậy thở dài thi lễ với Lý Kỳ, theo đám người Quý Hồng Nô rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.