Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1826-1: Miệng chuột rút (1)



Đó thì phải rồi, cách xa như vậy, sao có thể nghe thấy được. Hơn nữa, lão Quái còn có khả năng này sao? Lý Kỳ là tên đang trên cùng không thể không bắn được, liền nói: - Nhưng ở đây rất lạnh, nếu không hoạt động cho nóng người lên, căn bản không thể ngủ được.

Lý sư phó lúc này đã không còn kiềm chế được nữa rồi!

Lưu Vân Hi nói: - Vậy ta đi lấy thêm chăn tới nhé.

- Điều này có thể gây ồn ào tới Quái huynh bọn họ.

Lý Kỳ bỗng nhiên nói nhỏ: - Thập Nương, hay là chúng ta nói nhỏ một chút.

Lưu Vân Hi thấy ánh mắt khát vọng của Lý Kỳ, thực sự là không đành từ chối, suy nghĩ hồi lâu, mới gật đầu, nói: - Vậy. Vậy huynh phải chú ý đấy.

- Nhất định, nhất định, Tiểu Thập Nương, phu quân đến đây.

Sáng sớm hôm sau, Lý Kỳ cùng Lưu Vân Hi, đám người Quái Cửu Lang đi tới phòng thí nghiệm, xem xét tiến trình pê-ni-xi-lin. Ngoài ra hắn còn giảng giải một chút kỹ thuật tiêm, chỉ là một chút, bởi vì cụ thể thì hắn cũng không rõ lắm.

Sau khi ăn cơm trưa xong, hắn liền trở về.

Chuyện đầu tiên trở về, Lý Kỳ đương nhiên là trù bị việc cà phê rồi.

Kỳ thực trong lòng hắn cũng đã rất kỳ vọng tới việc được uống một ly cà phê từ lâu rồi. Nhưng hắn cũng không phải là rất nghiện cà phê, chính là giờ buổi chiều uống trà thì uống một ly, nâng cao tinh thần, hắn thích nhất vẫn là nước suối Đại Tống.

Tuy nhiên, hương vị cà phê quả thực đã khiến cho người ta luôn hướng tới, đó là điều không thể nghi ngờ được.

- Lạp lạp lạp lạp lạp lạp!

Lý Kỳ đang cầm một mẹt hạt cà phê đầy hứng chí đi vào nhà bếp, Trần Đại Nương đi qua nhìn thấy, liền đi tới nói:

- Đại nhân, chuyện này sao dám để người đích thân làm chứ, lão già tới giúp người nhé.

- Không cần, không cần, đây là bảo bối, cần ta đích thân làm.

Lý Kỳ liền bảo vệ cái mẹt, Trần Đại Nương này cái gì cũng tốt, chính là quá nhiệt tình, hơn nữa lại rảnh rỗi quá.

- Phu quân.

Lúc này, Bạch Thiển Dạ bỗng nhiền từ ngoài cửa đi vào.

- Thất Nương, hôm nay sao nàng lại về nhà sớm thế?

- Ồ, ta vừa mới gặp Đoàn Thế Văn, trong cục không có việc gì, liền về nhà xem xem. Bạch Thiển Dạ nói xong bỗng nhiền thấy Lý Kỳ đang bê cái mẹt, do đó hiếu kỳ nói: - Huynh đang bê cái gì thế?

Lý Kỳ thần thần bí bí nói: - Đây là đồ tốt đó, tết năm nay các muội sẽ có lộc ăn. Ồ, gần đây phu quân có lẽ là phải bế quan.

- Bế quan?

Bạch Thiển Dạ chỉ vào cái mẹt nói: - Là vì cái này?

Lý Kỳ cố gắng gật đầu vài cái nói: - Muội đừng có xem thường chuyện này, có thể chấn hưng hai quận hay không hoàn toàn kỳ vọng nào nó.

- Thần kỳ như vậy?

Bạch Thiển Dạ hồ nghi nhìn, thấy cũng chẳng khác gì những loại hạt khác, nhưng cũng không có hỏi nhiều, bỗng nhiên nói: - Phu quân, huynh có phải đã quên mất cái gì không?

Lý Kỳ a lên một tiếng, nói: - Cái gì?

Bạch Thiển Dạ cười dài nói:

- Đêm qua huynh đã qua đêm ở bệnh viện Thái sư có phải không?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng rồi!

Bạch Thiển Dạ nói: - Huynh đã nhớ Thập Nương, nhưng dường như đã quên mất một người. Lần trước khi huynh xuất chinh, cô ấy cũng đã đi tiễn huynh đó.

- Quên mất một người?

Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên nhướn mày nói: - Ây da, Tam Nương.

Bạch Thiển Dạ mỉm cười gật đầu.

Trời ơi, suýt chút nữa đã quên mất Tam Nương rồi. Chuyện này hỏng bét rồi, Vương Di chắc chắn là đã chửi ta một trận rồi. Lý Kỳ vã mồ hôi lạnh, nói: - Thất Nương, đa tạ muộiđã nhắc nhở, nếu không lần này ta bế quan, chuyện đó sẽ to lắm rồi.

Bạch Thiển Dạ có phòng phạm chủ hậu cung. - Trần Đại Nương, bà đi chuẩn bị chút quà đi, đại nhân sẽ tới Vương phủ một chuyến.

- Vâng.

Điều này nhất định phải đi nhanh thôi, Lý Kỳ liền đi thay quần áo vội vã ra ngoài.

..

Vương phủ.

Lý Kỳ vì thể hiện thành ý của mình, đích thân mang quà lớn nhỏ tới Vương phủ, bên cạnh không có người hầu nào mang quà hết.

- Cô gia tới rồi.

Cánh cửa vừa mở, nhìn thấy là Lý Kỳ, liền khom người hành lễ.

Cô gia? Xưng hô này mình rất thích. Lý Kỳ nghe mà thấy trong lòng như mở cờ, cho dù là hai tay cầm không ít quà, hắn vẫn dùng hết quyền lực lấy một nén bạc duy nhất trong ngực ra, đưa tới, hào khí vạn trượng nói: - Cầm đi mua vài bộ quần áo mới đi.

Môn đồng đó vui mừng khôn xiết, khom người nói: - Đa tạ cô gia, đa tạ cô gia.

- Là ai cho phép ngươi gọi cô gia đấy?

Khi Lý Kỳ chuẩn bị bước nhanh vào, trước cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm, dọa Lý Kỳ sợ đến run người lên, mu bàn chân suýt chút nữa vấp vào ngưỡng cửa.

Vừa nói dứt lời, liền thấy một người phụ nữ dung nhan đoan trang, ung dung cao quý bước ra.

Không phải là Vương di thì là ai?

Lý Kỳ dám thề với trời, Vương di nhất định là sớm đã chờ ở đây ôm cây đợi thỏ rồi, trong lòng thầm cười, Tam Nương đều đã ký rồi, liệu có phải cô gia không phải do bà rồi. Hắn cũng là thấy nam dâm trong nhà, mặt không hề tái đi, tim không đập, bước nhanh lên phía trước cười hì hì nói: - Nha nha nha, lâu ngày không gặp, Vương di thật sự ngày càng trẻ trung xinh đẹp, nếu không nói trước, ta nhất định tưởng rằng người và Tam Nương là tỷ muội.

Điều này ở hậu thế có là gì chứ? Nhưng trong trường hợp này mà nói, e là cũng chính là điều mà Lý sư phó có thể nói được.

Điều này nếu khiến cho lão Vương mập nghe thấy thì còn được, chỉ định cho là Lý Kỳ đang đùa giỡn với mẹ vợ.

Nhưng lời hay ai mà chả muốn nghe chứ. Vương phu nhân nghe thấy thế khóe miệng khẽ động đậy, ngoài miệng vẫn nói: - Ngươi chớ có mơ bước qua cửa, ngươi quay về đã mấy ngày rồi, bây giờ mới tới thăm con gái ta. Ta hỏi ngươi, trong lòng ngươi rốt cuộc là có con gái ta hay không?

- Đương nhiên là có rồi! Lý Kỳ nói: - Vương di, người cũng biết rồi, con đối với Tam Nương là thật lòng trời đất nhật nguyệt đều có thể chứng giám, chỉ là con vừa mới trở về, vẫn có rất nhiều việc phải làm. Nếu không, con có thời gian rảnh liền tới đây ngay.

Vương phu nhân hồ nghi nói: - Thật sao?

- Chính xác 100%.

Vương phu nhân nửa tín nửa ngờ gật đầu. Kỳ thực bà chỉ là muốn phủ đầu Lý Kỳ, tay ngọc khẽ vung lên, nữ tỳ phía sau liền đi lên nhận quà của Lý Kỳ.

Lý Kỳ thả lỏng toàn thân, thở phào một tiếng, dường như là lừa đối đã qua cửa rồi.

Vương phu nhân lại nói: - Đi đi, chúng ta vào nhà nói chuyện.

- Vâng vâng vâng.

Đi vào trong nhà, Lý Kỳ vừa ngồi xuống, trà nước vẫn còn trong miệng, Vương phu nhân liền nói: - Ngươi định khi nào cưới Tam Nương nhà ta về.

Ôi trời! Bà cũng quá là thẳng thắn, Lý Kỳ liền nghẹn cổ lại.

Vương phu nhân nhướn mày nói: - Ngươi không sao chứ?

- Không sao, không sao.

Lý Kỳ vuốt vuốt ngực, chậm rãi, ngượng cười nói:

- Vương di, người thấy đám người Thất Nương cũng không có miễn trừ khâu này sao?

Vương phu nhân nói: - Nói tới chuyện này, lão dù sao cũng rất hiếu kỳ, vì sao ngươi luôn không muốn tổ chức nghi thức hôn lễ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.