Chỉ cần thanh âm này, chỉ cần khói mù này, căn bản không cần đả thương địch thủ, chỉ cần một tiếng sấm sét như vậy, chiến mã đối phương nhất định sẽ bị dọa sợ, mặc cho kỵ binh đối phương có kỹ thuật cưỡi ngựa cao bao nhiêu, khẳng định cũng không thể khống chế.
Một tiếng bùng nổ này làm cho Triệu Giai vô cùng thích chí a!
- Tốt!
Đợi sau khi Ô Hữu Hoa từ phía trước chạy về đến, Triệu Giai lập tức cười ha hả nói: - Hữu Hoa, pháo Không lương tâm này của ngươi thật là khiến trẫm mở rộng tầm mắt nha, chỉ uy lực này thôi, chẳng sợ đối phương một trăm ngàn tinh kỵ cũng có thể tan thành tro bụi trong khoảnh khắc.
Càng nói, y càng tràn đầy tự tin.
- Đa tạ Hoàng thượng khích lệ.
Ô Hữu Hoa lại nói: - Nếu là tới chiến trường thật sự, chúng ta còn có có thể thả vào trong đó một ít mảnh sắt và độc dược, như vậy có thể đại quy mô sát thương kẻ thù.
Quả nhiên là không lương tâm a!
Lý Kỳ ha hả nói: - Chỉ uy lực này, cho dù đối phương đang mặc trọng giáp, cũng không thể tránh khỏi bị đâm thủng.
Triệu Giai nghe vậy lại càng vui vẻ không thôi, nói: - Xem ra lúc tâm tình trẫm không tốt, thì phải tới đây nhiều một chút.
- A?
Mấy người Ngu Doãn Văn kinh ngạc nhìn Triệu Giai, tâm tình ngươi không tốt thì tới đây? Vậy ta đây xong rồi a.
Triệu Giai ha hả nói: - Bởi vì mỗi lần trẫm tới nơi này, các ngươi đều cho trẫm niềm vui bất ngờ không tưởng tượng được, lần trước là pháo Chấn hưng, lúc này lại chứng kiến pháo Không lương tâm, khiến tâm tình trẫm rất tốt a.
Ngu Doãn Văn nghe vậy trong lòng thở dài một hơi, chỉ cần ngươi cảm thấy tốt là được.
Lý Kỳ đột nhiên cười nói: - Hoàng thượng, ngươi cho rằng pháo Không lương tâm này có tác dụng lớn đối với kỵ binh, hay là có tác dụng lớn đối với bộ binh?
- Tất nhiên là đối với bộ binh.
Triệu Giai nói xong đột nhiên sửng sốt, nói: - Đúng rồi, loại pháo Không lương tâm này cấu tạo đơn giản như thế, nếu chẳng may quân Kim học để đối phó chúng ta vậy làm thế nào cho phải?
Ô Hữu Hoa vội hỏi:
- Hoàng thượng xin yên tâm, pháo Không lương tâm nhìn như đơn giản, nhưng trong đó vẫn còn có chút bí quyết đấy, nếu tùy ý bắt chước, có thể sẽ nổ chết chính mình.
Lý Kỳ nói: - Còn có điều này nữa Hoàng thượng, Kim quốc mới thành lập bao lâu, hỏa dược của bọn họ là phối phương của chúng ta từ mười năm trước chơi còn dư lại, nào có cái uy lực gì, hơn nữa bọn họ không có bất kỳ công nghiệp cơ sở, cũng khuyết thiếu nguyên liệu hỏa dược, nếu bọn họ thật sự dùng hỏa dược để đối chiến với chúng ta, vậy vi thần dám vỗ ngực cam đoan, bọn họ chết chắc rồi.
Triệu Giai nghe vậy mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại nói: - Vậy trước đó vì sao ngươi hỏi như vậy?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Hoàng thượng, ngươi dường như quên chúng ta kỳ thật còn có một mảnh chiến trường đang chiến đấu kịch liệt rồi.
Triệu Giai nhướn mày, vỗ vỗ trán nói: - Ngươi nói là Nhật Bản a!
Hóa ra ngươi thực quên mất rồi, Yến Phúc đáng thương của ta a, ở trên muội có một đường ca như vậy, coi như là đủ xui xẻo mà. Lý Kỳ thật tâm vì Yến Phúc cảm thấy không đáng giá, gật đầu nói: - Nhật Bản hơn phân nửa đều bộ binh, hơn nữa bộ binh của bọn họ dù khôi giáp có tốt, nhưng khôi giáp của bọn họ lại có thể ngăn cản được pháo Không lương tâm này sao, vi thần đề nghị lập tức làm ra lượng lớn pháo Không lương tâm để đưa vào chiến trường Nhật Bản, như vậy chúng ta có thể lấy cái giá nhỏ nhất nhanh nhất đã thu hoạch số lượng vàng bạc cực lớn kia của Nhật Bản.
Triệu Giai trầm ngâm một lát, đột nhiên ha hả cười nói: - Ngươi nói rất đúng, trẫm suýt nữa quên mất Nhật Bản rồi. Nói xong y lắc lắc đầu nói: - Nếu không có Bình thị ấy mà, trẫm khả năng còn có thể kiêng kị ba phần, dù sao tiếp tế tiếp viện quá dài quá xa, hơn nữa còn phải đổ bộ, nhưng hôm nay có đại bản doanh Bình thị làm điểm tựa cho chúng ta, trẫm thật không có đem Nhật Bản để ở trong lòng nữa rồi.
Nói tới đây, y gật đầu nói: - Nhật Bản chẳng qua chỉ là một cái đảo quốc, bình định càng sớm càng tốt, nếu càng kéo dài, ngược lại có thể sẽ sinh biến. Y lại nói với Ô Hữu Tài:
- Lập tức sản xuất lượng lớn loại pháo Không lương tâm này.
- Tiểu nhân tuân mệnh.
Kế tiếp, Triệu Giai, Lý Kỳ lại tìm hiểu mỗi một loại hỏa khí của Quân Khí Giám một phen, mặc dù không chế tạo ra loại vũ khí gì mới, nhưng Bạo vũ lê hoa tiễn và hỏa khí đều đã có rất nhiều cải tiến, trở nên càng thêm hoàn thiện.
Sau khi thị sát xong, Lý Kỳ, Triệu Giai liền ra khỏi căn cứ.
Đi tới bên ngoài trụ sở, Triệu Giai duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: - Từ khi trẫm vào chỗ tới nay, dường như lần đầu gặp được một cuối năm nhẹ nhàng như vậy, dĩ vãng phải tiếp kiến thật sự là rất nhiều khách nước ngoài.
Lý Kỳ cũng là thở dài, nói: - Khả năng đây chính là đêm trước bão táp.
Triệu Giai cười nói: - Xem ra ngươi và trẫm nghĩ giống nhau a.
Lý Kỳ kinh ngạc liếc nhìn Triệu Giai, nói: - Nếu Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, tại sao lại có vẻ nhẹ nhàng như vậy.
Triệu Giai đưa mắt nhìn phương xa nói: - Nhớ rõ khi trẫm vừa mới vào chỗ, tình huống còn gay go hơn xa so với hiện tại, khi đó trẫm cùng ngươi chẳng phải cũng đã chống đỡ được rồi sao? Hiện tại là cái gì chứ?
Lý Kỳ cau mày nói: - Nhưng Hoàng thượng ---
Triệu Giai không đợi hắn nói xong, liền cười nói: - Trẫm biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi có phải muốn nhắc nhở trẫm không cần kiêu ngạo tự mãn hay không, nhưng trẫm đây cũng không kiêu ngạo tự mãn, hiện giờ Hoàn Nhan Tông Vọng còn sống, trẫm sao có thể làm cho mình sơ suất, nhưng trẫm có được quyết tâm tất thắng, ồ, trẫm tự tin cũng không phải là đến từ chính bản thân trẫm chính, mà là ngàn vạn con dân của trẫm, trẫm hiện giờ có được bản đồ Đại Tống rộng rãi nhất từ khi kiến quốc tới nay, dân chúng cơm no áo ấm, nhân khẩu hơn vạn vạn, kho lúa tràn đầy, lo gì không diệt được Đại Kim.
Nói xong y lại cười, nói: - Kỳ thật ngươi cũng hiểu được, cứ tiếp tục như thế này, chỉ biết Đại Tống ta càng hùng mạnh hơn, mà Kim quốc họ cũng không có quá nhiều đường để phát triển, đối với Kim quốc mà nói, một trận chiến này nên sớm không nên trễ, cùng với treo ở đây, làm cho ngươi ta mỗi ngày đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than, còn không bằng bắt đầu sớm một chút, trẫm và trăm vạn hùng binh của trẫm cũng đã không chờ được, một trận chiến này trẫm cho dù tiêu hao cũng phải làm cho bọn họ tươi sống tiêu hao mà chết.
Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: - Hoàng thượng nói rất đúng, hiện giờ cấm quân Đại Tống ta cũng không phải ngày xưa có thể sánh bằng, lại có tư bản hùng hậu, không lẽ nào chúng ta lại phải lo lắng.
Triệu Giai gật gật đầu, thở dài: - Chỉ có điều đáng tiếc, không có ngựa làm chúng ta tạm thời cũng không có được thủ đoạn tiến công tốt, chỉ có thể hậu phát chế nhân. Nhưng không sao, chúng ta đã làm vạn toàn chuẩn bị, có câu là trọng kiếm vô phong, không phải chính là ý tứ này sao.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Nghe Hoàng thượng nói như vậy, ngược lại lại có chút làm cho người ta mong đợi.
Triệu Giai nói xong đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, nói: - Trẫm nói biên giới Đại Tống rộng lớn chính là hậu thuẫn kiên cố nhất cho trận chiến này, cho nên chúng ta nhất định phải thống trị tốt Thổ Phiên càng sớm càng tốt.
Lý Kỳ thấy y thoả thuê mãn nguyện, liền hỏi:
- Hoàng thượng chớ không phải là đã có chủ ý gì tốt rồi chứ?
- Chủ ý tốt thì thật ra chưa hẳn.
Triệu Giai lắc đầu, tiếp tục nói: - Nhưng trẫm nghĩ rằng Thổ Phiên có thể tham khảo Yến Sơn Phủ, Yến Sơn Phủ sở dĩ có thể phát triển nhanh như vậy, nói thật, ta và ngươi đều không có công lao gì, mấu chốt vẫn là nhờ có Tông Trạch, bởi vậy có thể thấy được, đối với những chỗ vừa mới thu phục này, dân tâm không xong, cần ở nơi đó tạo một ngọn cờ, do người ở đó tới dựng lên chế độ, như vậy mới có thể chấn hưng Thổ Phiên nhanh nhất.
- Hoàng thượng nói rất đúng.
Nói xong, Lý Kỳ đột nhiên nhướn mày, nói:
- Nhưng nói như vậy, yêu cầu đối với người này cũng vô cùng cao, bởi vì Tây Vực bất cứ lúc nào cũng có khả năng bùng nổ chiến tranh, như vậy Thổ Phiên chính là tuyến đầu, nhưng ở nơi này, tuy rằng Ngô Giới lĩnh quân ở phương diện quân sự thì rất cao, nhưng phương diện chính trị, thì lại không dám khen tặng, không phải một ứng viên tốt, mà Đại Tống ta lại chỉ có một Tông Trạch văn võ song toàn, Hoàng thượng không phải là muốn đem Tông Trạch điều đi Thổ Phiên đó chứ?
- Tông Trạch tuổi tác đã cao, khí hậu Thổ Phiên ông ta chưa chắc đã chịu được.
Triệu Giai nói: - Kỳ thật ban đầu trẫm từng viết thư hỏi Chủng Công, hy vọng ông ta có thể kiên trì một hai năm, nhưng ông ta hồi âm cho trẫm, cho thấy có lòng không đủ lực, nhưng ông ta đề cử với trẫm một người.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Ai?
Triệu Giai nói: - Tây Kinh Triệu Đỉnh.
- Triệu Đỉnh?
Lý Kỳ nghe có chút quen tai, nhưng tạm thời lại nghĩ không ra.
Triệu Giai ừ một tiếng, nói: - Người này xuất thân tiến sĩ, trong năm Tuyên Hòa đảm nhiệm Lạc Dương lệnh, bởi vì lúc trước trong thời gian chiến tranh bảo vệ Khai Phong đã lập nhiều không nhỏ công lao, vì vậy trẫm tiếp tục giữ ông ta ở tại Lạc Dương, nhưng người này cực kỳ khiêm tốn, vì vậy dễ dàng làm cho người ta xem nhẹ, nhưng theo lời của Chủng Công, lúc trước ông ta lãnh binh tiến đến cứu viện, từng dừng lại ở Lạc Dương một đoạn thời gian, lúc ấy Triệu Đỉnh này liền giúp ông ta bày mưu tính kế, giúp ông ta không ít việc, còn có một việc, có lẽ ngươi cũng không biết.
Ta không biết? Nói đùa gì vậy, một hồi tuồng kia chính là ta tự biên tự diễn đấy, lại có gì ta không biết? Lý Kỳ lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Chuyện gì?
Triệu Giai nói: - Kỳ thật ở lúc ấy, trong lòng Chủng Công đang vô cùng giãy dụa đấy, bởi vì ông còn đang băn khoăn đến tột cùng là nên đứng ở bên phía trẫm, hay là ở bên phía Thái thượng hoàng, nhưng khi này Triệu Đỉnh lại nhìn xuyên được kế sách của chúng ta, vì thế ông ta liền khuyên bảo Chủng Công, đứng ở bên nào không trọng yếu, không nên đứng ở phương diện nội chính mà suy nghĩ, mà nên lựa chọn một bên, cùng lắm thì chính là chết, nhưng nếu bởi vì như thế, mà làm trễ nải đại sự, nếu chẳng may phủ Khai Phong bị phá, vậy Chủng Công ngươi chính là tội nhân thiên cổ, là những lời nói này của Triệu Đỉnh đả động Chủng Công, mới khiến cho Chủng Công dứt khoát quyết định lựa chọn đứng ở chúng ta bên này, nên chúng ta mới có phản kích lớn ở phía sau, nhưng Triệu Đỉnh cũng biết việc này có thể lớn có thể nhỏ, vì vậy thỉnh cầu Chủng Công không cần đem việc này nói ra, mãi đến lúc này đây Chủng Công mới thẳng thắn với trẫm.
Lý Kỳ như thoáng chút suy nghĩ gật đầu nói: - Nếu là như vậy mà nói, người này ngược lại cũng có chút bản lãnh, coi như khi đó, ngay cả đám người Thái sư, Đồng Quán cũng bị chúng ta giấu diếm được, mà ông ta lại có thể hiểu rõ trước đó, có thể thấy được đây là một lớp kỳ tài trí. Nói tới đây, đột nhiên hai hàng lông mày hắn vừa nhấc, ai ôi!!!, ta nghĩ ra người kia là ai rồi, Triệu Đỉnh này không phải là người cùng Lý Cương nổi danh là Nam Tống danh tướng sao, ừ, nếu là lời của ông ta, thế thì vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt.
Triệu Giai cười nói: - Người này nhìn xa hiểu rộng, có năng lực phán đoán sáng suốt thị phi, hơn nữa Chủng Công còn đặc biệt nhắc tới, Triệu Đỉnh ở phương diện quân sự cũng cho ông ta rất nhiều đề nghị hữu ích, là một ứng viên vô cùng tốt, trẫm cũng hiểu được như thế, cho nên trẫm muốn Thổ Phiên phân thành hai châu, Ngự Tây châu và Đông Nữ châu, lại thành lập một phủ, tiếp tục sử dụng An Tây Đô Hộ Phủ tiền triều, quản lý hai châu, phái Triệu Đỉnh tiến đến Thổ Phiên đảm nhiệm An Tây Đô Hộ Phủ Tri phủ.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Như thế rất tốt, nếu chỉ là thành lập một phủ, khó tránh khỏi ngày sau sẽ sinh ra mầm tai vạ, phân ra mà quản lý, làm cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, như vậy cũng có thể giảm bớt không ít áp lực cho triều đình, lại xây dựng một phủ, ở phương diện thống trị lại cũng cung cấp rất nhiều tiện lợi.
Triệu Giai cười nói: - Trẫm cũng là nghĩ như vậy đấy, trẫm đã cùng Tần Cối thương lượng qua, y tỏ vẻ không có ý kiến, nếu ngươi cảm thấy khả thi, vậy chuyện này quyết định như vậy đi.
Lý Kỳ nói: - Vi thần không có bất kỳ ý kiến gì.
Triệu Giai nói:
- Tốt lắm, năm sau, trẫm sẽ an bài Triệu Đỉnh lập tức vào kinh thành, ngươi cùng ông ta gặp mặt trước một lần, đem kế hoạch kho hàng cao nguyên của ngươi nói cho ông ta biết.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Vâng, vi thần đã biết.
Triệu Giai cười cười, nói: - Tốt lắm, cuối năm thanh nhàn này đối với ngươi mà nói, thực đáng quý, trẫm liền cho ngươi nghỉ dài hạn, ở nhà làm bạn với vợ của ngươi, vui vẻ trải qua một năm.
Lý Kỳ mừng rỡ, vội nói: - Hoàng thượng thánh minh.
- Bốn chữ này trẫm đã nghe từ trong miệng ngươi không ít rồi, nhưng vì sao trẫm cảm thấy lần này là ngươi có thành ý nhất nhỉ.