Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1834-1: Hoàng thất Cà phê (1)



Nếu Hoàng đế cũng đã nói có thể vui vẻ trải qua một năm, như vậy Lý Kỳ đương nhiên là vui vẻ nhận lời rồi, về đến nhà lại bắt đầu làm việc với cà phê, hắn trước kia vẫn thường nói Thất Nương, Thập Nương rằng lúc nào bắt tay vào công việc là quên ngủ quên ăn, kỳ thật chính hắn không phải cũng như vậy sao.

Lại ba ngày trôi qua.

Buổi chiều một ngày nọ, Lý Kỳ mang theo một cái túi hưng trí bừng bừng đi vào tiền sảnh, vừa vặn gặp được Da Luật Cốt Dục, nàng thấy Lý Kỳ thần thần bí bí đi về hướng cửa chính, vì thế mở miệng hô: - Phu quân, huynh đi đâu đó?

- Là Cốt Dục đó à!

Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói: - Ồ, phu quân đang đi tìm hình tượng người phát ngôn cho cà phê này.

Hình tượng người phát ngôn?

Da Luật Cốt Dục nghi hoặc liếc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ thật cũng không có nói tỉ mỉ, vẫy tay nói: - Tốt lắm, phu quân đi ra ngoài trước, cơm chiều chớ chờ ta. Nói xong hắn liền vội vã đi ra cửa.

....

Tết âm lịch đảo mắt đã đến gần, tuy rằng Triệu Giai ngoài miệng nói tết âm lịch này tương đối nhẹ thoải mái, nhưng kỳ thật đối với y mà nói, cũng không phải thanh nhàn đến không có việc gì, y còn phải xem xét báo cáo các châu phủ đưa tới, lượng công việc cũng vô cùng lớn đấy.

Hôm nay trời còn chưa sáng y liền rời giường bắt đầu phê duyệt tấu chương, mãi cho đến lúc xế chiều, bên cạnh vẫn còn bày một xấp tấu chương thật dày, có lẽ cảm thấy có chút mỏi mệt, y đặt bút xuống, khe khẽ lắc đầu, lại nhéo nhéo hai mắt, thoáng nghỉ ngơi trong chốc lát, khi đang chuẩn bị tiếp tục công việc, một tiểu thái giám đột nhiên tiến vào thông báo: - Khởi bẩm Hoàng thượng, Xu Mật Sứ ở ngoài cửa cầu kiến.

Tiểu tử kia tới làm gì? Triệu Giai sửng sốt, mới nói: - Tuyên.

Rất nhanh, Lý Kỳ liền đi đến, hành lễ nói: - Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.

- Miễn lễ.

Triệu Giai nhấc tay.

Lý Kỳ ngẩng đầu lên, đột nhiên ồ lên một tiếng, nói: - Hoàng thượng nhìn qua có vẻ khá mệt mỏi.

Triệu Giai cười nói: - Còn ngươi nhìn qua lại có vẻ đường làm quan rộng mở nha.

Toát mồ hôi! Có rõ ràng như vậy sao. Lý Kỳ vừa chuyển đôi mắt, ha hả nói:

- Hoàng thượng đã nhìn ra rồi.

Triệu Giai nói: - Vậy không biết Xu Mật Sứ có chuyện gì vui muốn chia xẻ với trẫm.

- Hoàng thượng thật sự là liệu sự như thần, vi thần đối với hoàng thượng là kính trọng và ngưỡng mộ như nước sông cuồn cuộn ---

- Miên đi, miên đi. Ngươi có chuyện gì thì hãy nói đi.

- Ah.

Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, gần đây vi thần phát minh một loại đồ uống, không chỉ có dễ uống, còn có thể nâng cao tinh thần, hôm nay cố ý tiến đến kính hiến cho Hoàng thượng.

- Nâng cao tinh thần?

Triệu Giai hiếu kỳ nói: - Là cái gì?

Lý Kỳ cầm lấy một thùng gỗ rất nhỏ, nói: - Chính là nó, cà phê.

- Cà phê?

Triệu Giai thoáng sửng sốt, cười nói:

- Trẫm nghĩ tới rồi, nhớ rõ trước kia ngươi từng đề cập qua cà phê này, hơn nữa còn là khen không dứt miệng. Như thế nào? Ngươi đã làm ra đến rồi hả?

- Hoàng thượng nói không sai.

- Nếu Kim Đao Trù Vương cũng đều khen cà phê này không dứt miệng, vậy trẫm nhất định phải cẩn thận nếm thử xem sao.

- Hoàng thượng, xin chờ một chút, vi thần hiện tại pha cho Hoàng thượng.

....

Lý Kỳ đầu tiên là cho người xách tới một cái hỏa lò và một cái nồi, sau đó bắt đầu đun nước, sau đó đem bột cà phê trước đó đã được nghiền nhỏ đổ ra.

Triệu Giai nhìn bột cà phê màu nâu đen này, hiếu kỳ nói: - Đây là hạt cà phê?

Lý Kỳ cười giải thích nói: - Hoàng thượng, hiện giờ đây là bột cà phê rồi, vi thần trước đó đem hạt cà phê nghiền chế thành bột. Rất tiện để pha.

Triệu Giai gật gật đầu nói: - Thì ra là thế, cách pha cà phê này có phải cũng giống pha trà hay không.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Tuy rằng đều là ngâm, nhưng cũng không đồng dạng như vậy, dù sao đối tượng cũng không giống nhau, cách áp dụng cũng không giống nhau mà.

Triệu Giai ồ một tiếng, kiên nhẫn nhìn lại.

Nói trở lại, cà phê này cũng thật là khác biệt, quy củ thật nhiều. Cùng là một đạo lý như pha trà, lại có các loại yêu cầu, nếu không, cho dù hạt cà phê có tốt đi nữa, cách pha không đúng, thì hương vị vẫn sẽ không ổn.

Đồng thời với đun nước, Lý Kỳ cũng không nhàn rỗi, hắn đầu tiên là lấy ra một cái phễu làm bằng gỗ, lại lấy ra một miếng vải bong hình tròn bỏ vào bên trong cái phễu, tạo thành một cái màng lọc.

Triệu Giai hỏi: - Miếng vải bông kia dùng để làm gì thế?

Lý Kỳ nói:

- Hoàng thượng, ngươi chớ xem thường miếng vải bông này, đây là phát minh gần đây nhất của vi thần đấy, tên là màng lọc, danh như ý nghĩa, chính là dùng để lọc đấy. Đầu năm nay cũng không có giấy lọc, chỉ có thể dùng vải bông để thay thế, nhưng Lý Kỳ càng có khuynh hướng dùng vải bông để lọc, kỳ thật ở hậu thế vẫn có rất nhiều quán cà phê cổ điển dùng loại màng lọc bông này để lọc cà phê đấy, bởi vì trên thị trương có rất nhiều giấy lọc đều có chứa vật chất hóa học, như vậy chẳng những sẽ ảnh hưởng tới vị cà phê, còn có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với thân thể.

Triệu Giai thoáng gật đầu, nói: - Không thể tưởng được để pha được cà phê lại có nhiều quy củ như vậy.

Lý Kỳ cười cười, cũng không trả lời, đem cái phễu đặt vào một dụng cụ rửa ấm trà chuyên dụng của hoàng gia, lại múc lên một tí bột cà phê rải lên mặt trên màng lọc bông, sau đó lấy ra một chút nước ấm, đảo lên một chút, làm cho bột cà phê bị thấm ướt, đợi một lát lại đun nước sôi, sau khi thoáng làm lạnh, hắn còn dùng tay thử một chút nhiệt độ, bởi vì nước quá nóng sẽ phá hư vị cà phê, thấy nhiệt độ cũng được rồi, hắn mới nhấc lấy cái ấm đun, chậm rãi rót vào trong cái phễu, chỉ thấy động tác của hắn nhẹ vô cùng, dòng nước vô cùng thong thả, mềm nhẹ, như vậy là tránh cho xung lượng quá lớn, làm cho bột cà phê rơi vào trong bình, một ly cà phê thành công, bên trong tuyệt đối không thể mang theo nửa điểm tạp chất, đây là yêu cầu pha cà phê cơ bản, nếu tới những quán cà phê nổi danh kia, sau khi uống xong, ngươi phát hiện đáy chén còn có bột nhão có hình dáng bột cà phê, vậy tuyệt đối có thể không trả tiền.

Pha trà từ trước đến nay phải qua ngâm vài lượt, mới có thể ngâm ra vị ngon nhất của trà, nhưng cà phê và trà lại hoàn toàn tương phản đấy, cà phê chỉ có thể pha một lần, tiêu chuẩn pha duy nhất, lúc này mới có thể cho ra được mỹ vị của cà phê, quyết không thể ngâm lần thứ hai, điều này cũng yêu cầu nhất định phải thành công duy nhất một lần, nhưng chuyện này đối với Lý Kỳ mà nói, không coi là cái gì cả.

Cà phê vừa được ngâm, một cỗ hương thơm nồng đậm liền tán phát ra rồi.

Triệu Giai chưa bao giờ được ngửi qua mùi thơm mang theo mùi khen khét này, mới đầu y còn thoáng nhíu mày, nhưng ngửi kỹ một chút, không khỏi cảm thấy cà phê này đặc biệt thơm, còn đưa đầu tới, cẩn thận ngửi ngửi, ngoài miệng còn nói: - Mùi vị cà phê này thật đúng là vô cùng đặc biệt a!

Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng nói không sai, đây chính là một trong những ưu điểm của cà phê, chính là mùi độc nhất vô nhị của nó, bất luận là loại thực vật nào cũng đều không có.

Triệu Giai gật đầu nói: - Trẫm đích xác là lần đầu tiên được ngửi thấy loại mùi này, vừa mới bắt đầu, còn cảm thấy có chút quái dị, nhưng càng ngửi lại càng cảm thấy thơm, tựa như rượu được ủ lâu năm vậy.

Lý Kỳ nói: - Hương cà phê cũng giống như vị của nó, cũng càng uống càng thơm. Dễ dàng làm cho người ta mê muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.