Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1839-2: Yến hội Cà phê (ngũ) (2)



Trịnh Dật nói xong đã đưa miếng cá vào trong miệng, vừa mới cắn nhẹ, chỉ cảm thấy mùi thịt cá mềm mại, nhưng khi ăn vào phần nấm hương và măng mùa đông ở giữa, một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái vờn quanh ở đầu lưỡi, giống như miệng được làm thanh khiết vậy, một chút cảm giác đầy mỡ mới vừa rồi ở trên đầu lưỡi, lập tức tiêu tan mất tăm mất tích, nhẹ nhàng khoan khoái qua đi, lại toát ra vị mặn nhè nhẹ, vị chân giò hun khói nồng hậu phát ra, trong miệng tỏa ra vị tươi, nhẹ nhàng khoan khoái ở giữa, vị mặn tới dạ dày, cực kỳ khai vị, hơn nữa ba loại hương vị tương phản vô cùng lớn, khiến vị của món ăn này trở nên vô cùng đầy đủ, rất đáng giá khiến cho người ta hồi vị vô cùng.

Đẹp!

Thật sự là đẹp.

Trịnh Dật nhấm nuốt quên hết tất cả, chờ khi y mở mắt ra, còn muốn ăn thêm một khối để cẩn thận thưởng thức, phát hiện chén đĩa đã trống không, bởi vì nguyên nhân đồ ăn, phân lượng của món ăn này cũng có hạn chế, đó chính là mười khối, vừa cho mỗi bàn mỗi người một khối.

Điều này làm cho tên sành ăn cũng chuyên nghiệp như Trịnh Dật, hơi cảm thấy tiếc nuối, chỉ có thể uống một ngụm Thiên Hạ Vô Song, dưới sự kích thích lưu lại của mỹ vị, từ từ đợi đạo đồ ăn thứ ba lên bàn.

Bình thường những quan to hiển quý bọn họ khi ăn uống trong yến hội, chỉ sợ ăn xong rồi cũng còn thừa cả bàn đồ ăn, bởi vì bọn họ không thể so với dân chúng bình thường, sói nhai hổ nuốt, bọn họ đều là cẩn thận thưởng thức, thưởng thức ra hương vị là được rồi. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, thì chính là món ăn này không phải do Lý Kỳ làm.

Nhưng phàm là món ăn mà Lý Kỳ tự mình xuống bếp, thì đều là có món nào tiêu diệt món đấy, hiện giờ trên mỗi bàn đều chỉ còn lại có hai cái đĩa trống không, duy chỉ có một món vẫn còn lại, chính là nước sốt tương.

Hồng Thiên Cửu bắt đầu cầm chiếc đũa gõ bát, nói: - Thế nào mà vẫn chưa lên thêm đồ ăn nha, ta sắp chết đói rồi.

Hồng Bát Kim trừng hai mắt, rít gào nói: - Ngươi thằng nhóc này, có phải muốn ăn đòn hay không a!

Thiếu chút nữa thì quên mất phụ thân cũng đang ở đây.

Hồng Thiên Cửu khẩn trương ngồi nghiêm chỉnh. Bát Kim thúc là một người bạo lực cuồng đó a!

Cao Cầu cười nói: - Bát kim, cũng là đừng trách Tiểu Cửu, đồ ăn này trong nháy mắt đã hết sạch, thực là khó đợi nha.

Toát mồ hôi! Điều này có thể trách ta sao, ta là sợ lên một lúc ấy à, sẽ nguội hết, ta cũng thật không ngờ, các ngươi đều là một đám thổ phỉ, lên món nào là tiêu diệt món đấy. Lý Kỳ lúng túng nói: - Thật có lỗi. Thật có lỗi, là tại hạ chiêu đãi không chu toàn.

Thái Kinh ha hả nói: - Không sao, không sao, mỹ vị này đáng giá làm cho người ta chờ đợi. Cũng đúng lúc để cho chúng ta hồi vị một chút.

Không hổ là lão sành ăn, nói ra là có đạo lý. Lý Kỳ cảm động sắp khóc rồi, thật sự là lý giải vạn tuế a!

Đây thật ra không phải là đồ ăn lên chậm, mà là bọn họ ăn quá nhanh.

Mẹ nó chứ, không phải đều là người đói bụng vài ngày rồi chứ. Lý Kỳ nhìn nhiều người cũng đang chờ như vậy, hơn nữa đang bức thiết cần mỹ vị để bỏ thêm vào miệng mình nên bọn họ cũng không rảnh nói chuyện phiếm, không khí vô cùng an tĩnh. Lý Kỳ làm nhiều buổi yến hội rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu gặp phải yến hội xấu hổ như vậy, đang chuẩn bị gọi người đi thúc giục một chút, lại nghe được từng trận tiếng bước chân dồn dập.

Ánh mắt toàn bộ mọi người đều tập trung ra cửa, nhìn qua giống như là một đám người đã vài ngày không ăn cơm vậy.

Chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ nhàng khoan khoái đánh úp lại, ở giữa mùa đông lạnh như thế này, tựa như như gặp được gió xuân, khiến tâm hồn xao động của mọi người dần dần bình tĩnh trở lại.

Mũi của mỗi người không tự giác hấp háy, trong mắt lộ ra tinh quang.

Chỉ thấy một đám thiếu nữ bưng đồ ăn đi đến mỗi bàn, món ăn này vừa mới được bày lên bàn, Hồng Thiên Cửu đã sốt ruột không chịu nổi đem cái chụp bỏ ra, kinh hô: - Thật đẹp a!

Những người còn lại đều quay đầu lại nhìn, mơ hồ nhìn thấy trong mâm đang bầy đặt mấy đóa hoa lê, lại khẩn trương nhấc ra cái chụp, chỉ thấy mười đóa hoa lê đang dập dềnh trôi nổi, thật sự là giống như đúc, hơn nữa mỗi một đóa "hoa lê " đều đang đặt ở bên trong một tầng "Bùn đất" hình tròn giống như bạch ngọc, tựa như thiên thành, rõ ràng, cảnh đẹp ý vui, rất là xinh đẹp.

Món ăn này vừa nhìn vào đã biết rất có chú ý!

Thái Kinh còn cẩn thận quan sát trong chốc lát, mới nói: - Một tầng ngọc bùn phía dưới này hẳn là làm từ đậu hủ đấy, nhưng hoa lê này thì làm từ cái gì vậy?

Lý Kỳ cười nói: - Là làm từ hạt dẻ đấy.

Hạt dẻ còn được gọi là "Tuyết lê dưới lòng đất", tinh khiết hoàn mỹ, dùng để làm hoa lê, vậy thì thật là không còn gì thích hợp hơn rồi.

Trịnh Dật lại hiếu kỳ nói: - Vậy món ăn này tên gọi là gì.

Lý Kỳ nói: - Món ăn này có tên hơi dài, tên là 'Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai' (Chợt một đêm gió xuân đến, ngàn vạn cây lê nở hoa).

Trong mắt Bạch Thì Trung sáng ngời, kích động nói: - Tên này rất hay, món ăn này cực kỳ thơm ngát, làm cho người ta cảm thấy như gặp được gió xuân, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, lại nhìn món ăn này, thật sự là tựa như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây lê nở hoa.

Đám người Thái Kinh cũng đều gật đầu, cảm thấy tên này thật là chuẩn xác.

Thái Kinh vừa cười nói: - Hương, hình, danh đều phối hợp hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, chỉ còn xem mùi vị kia có phải cũng chuẩn xác như thế hay không.

Lão dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gắp lên một đóa hoa lê, bởi vì phía dưới là đậu hủ, cực mềm, giống như đám dở hơi Tiểu Cửu, Nha Nội bực này, thì đã trực tiếp gắp nát rồi, Thái Kinh tuy rằng tuổi già, nhưng dù sao cũng là sành ăn, năng lực dùng đũa vẫn còn đó, gắp đưa đến trước mắt, phát hiện bên trong còn có một chút nụ hoa màu đỏ. Kỳ thật lão cũng biết phương diện này nhất định là có huyền cơ, không có khả năng chỉ là hạt dẻ và đậu hủ, như vậy thì sẽ khiến người ta thất vọng rồi, hoặc là giấu ở bên trong đậu hủ, hoặc là giấu ở bên trong đóa hoa, nhưng lão thật không ngờ, Lý Kỳ lại đem này huyền cơ làm thành nụ hoa, không khỏi hô lên một tiếng diệu, lại nói:

- Nụ hoa này thì dùng cái gì để làm thành vậy?

Lý Kỳ nói: - Đây là dùng thịt nạc, tôm thịt, lòng trắng trứng làm đấy.

Trịnh Dật khen: - Cái nay nghe thì có vẻ như đơn giản, nhưng Xu Mật Sứ độc đáo, đem những nguyên liệu bình thường trở nên ý nghĩa phi phàm.

Khi y nói chuyện, Thái Kinh đã không thể nhẫn được nữa, nhấc cái thìa, sau đó múc một miếng lớn, đậu hủ trơn mượt ở đầu lưỡi lăn một vòng, theo sau mà đến chính là hạt dẻ trong veo, ngon miệng như cam tuyền, nếu như mưa xuân làm dịu đầu lưỡi, làm đậu hủ mềm mượt, khiến đậu hủ trở nên đồng dạng trong veo ngon miệng, dưới mưa xuân, tất nhiên không thể thiếu hương vị thịt tươi, hương tôm thịt, thịt nạc tươi trong nháy mắt này, trở nên vô cùng tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy giờ này khắc này, nên có loại mùi vị này xuất hiện, thật giống như sau khi mưa xuân, măng nên có ngọn.

Một đạo đồ ăn này đã làm cho người ta cảm thấy mùa xuân đang đến đây rồi, hết thảy hết thảy đều là tự nhiên như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.