Không thể không nói, tuyên truyền lần này vô cùng thành công, tin chắc sau ngày hôm nay, cà phê nhất định sẽ thanh danh đại chấn, tài phú có thể sẽ tăng lên gấp bội chảy vào túi Lý sư phó. Đương nhiên, lợi ích lớn nhất trong đó vẫn là hai quận. Đó cũng là nguyên nhân Lý Kỳ đích thân ra mặt tạo thế cho cà phê. Nếu không, hắn cũng không thể nhấn mạnh như vậy. Lý Kỳ tin chắc, trong thế giới giao thông đang ở giai đoạn bán kín này, một khi cà phê được phổ cập, việc chấn hưng hai quận sẽ ngày càng phát triển, hơn nữa cũng không thể tính toán được.
Tuy nhiên, dù nói thế nào đi nữa cũng không dễ dàng gì tới Xu Mật Sứ phủ để xin một bữa cơm. Bữa cơm tối này bất luận thế nào cũng phải ăn xong mới về được.
Sau khi màn đêm buông xuống, các khách quan lại di chuyển về đại sảnh, ánh nến chiếu sáng cả đại sảnh, bởi vì buổi trưa đã bận rộn với cà phê rồi, vì vậy Lý Kỳ đã dùng món ăn Quảng Đông thanh đạm là chính. Tuy nhiên, buổi tối thì không cần chú ý tới điểm này, vì vậy mà cơm tối vẫn vô cùng phong phú, chua ngọt cay mặn, các loại khẩu vị đều có. Mọi người ăn uống đều rất vui vẻ.
Duy chỉ có một người là ngoại trừ, người đó chính là Cao Nha Nội. Bình thường là thuộc cao điệu nhất của nhà này, nhưng hôm nay y lại vẻ mặt âu sầu, đũa cũng không muốn động tới, ngồi ở đó uống rượu, hơn nữa.
- Sài Thông, mau ăn đi, mau ăn đi, ở đây ngươi ăn chậm nhất rồi.
Chỉ thấy Cao Nha Nội kéo áo Sài Thông thúc giục.
Nhưng điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc làm màu của Sài Thông, liền tức giận nói:
- Nha Nội, ngươi đừng có giục ta được chứ.
- Tiểu Cửu, ăn mau lên, ăn mau lên.
..!
Lý Kỳ bưng một chén trà tới, đang chuẩn bị kính rượu, thấy Cao Nha Nội giục bọn họ ăn nhanh, liền kinh ngạc nói: - Nha Nội, sao ngươi vội thế?
Cao Nha Nội liếc nhìn, hừ một tiếng, không thèm để ý gì tới hắn.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Làm cái gì thế?
Cao Nha Nội nói: - Lý Kỳ, chiều nay ngươi có phải là trốn ta không?
- Chuyện này Nha Nội, sao ngươi lại nói thế?
Phàn Thiếu Bạch nói: - Chiều nay người này đã thua sạch túi, muốn tìm ngươi để mượn chút tiền, nhưng tìm mãi cũng không thấy ngươi.
Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ trốn mà! Lý Kỳ vẻ mặt đầy kinh ngạc nói: - Thật sao? Chuyện này ta thực sự không biết, ta ở trên lầu mà.
Cao Nha Nội bỗng nhiên quay đầu lại, nói: - Ngươi ở trên lầu?
- Vậy sao?
- Sao không dẫn ta lên?
Cao Nha Nội tức giận nhìn Lý Kỳ.
- Ách!
Lý Kỳ tức giận cười nói: - Ta chỉ là làm chủ nhân phải đi kính trà mà thôi.
- Kính trà, lừa ai chứ.
- Ngươi cũng có thể đi mà, ta cũng không ngăn trở ngươi mà.
- Nếu không phải mẹ ta ở đây, ta sớm đã đi rồi, hại ta còn thua sạch túi. Cao Nha Nội lẩm bẩm một câu.
Lý Kỳ vỗ vai Cao Nha Nội, nói: - Nha Nội, đánh bài vốn có thắng thua, ngươi hà tất phải để bụng. Thua lần này, không có nghĩa là cả đời đều thua, lần sau lấy lại là được rồi.
Cao Nha Nội liền gật đầu nói: - Đúng vậy, ta chính là nghĩ như vậy, cho nên ta mới bảo họ ăn nhanh chút, chờ lát nữa về nhà ta tiếp tục. Ta vừa rồi đã suy nghĩ kỹ rồi, cuối cùng cũng đã nghĩ ra vì sao hôm nay ta lại thua nhiều như vậy, chắc chắn là hôm nay ta mang ít tiền, không có gì phải lo lắng, chờ lát nữa tới nhà ta, ta nhất định sẽ đại sát tứ phương.
- Hóa ra là như vậy!
Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh, bỗng phát hiện thấy đóa hoa hồng đó trên mái tóc tên dở hơi này cực kỳ kiều diễm, hắn nhớ rõ, đóa hoa hồng đó trên tóc tên dở hơinày đã héo rồi, sớm đã thất sắc rồi, tàn hoa bại liễu sao lại tươi như vậy, lẽ nào mồ hôi của con người thực sự có thể khiến đóa hoa tươi nhuận, càng quan trọng là đóa hoa này nhìn thì có chút đẹp hơn, liền nói: - Nha Nội, đóa hoa này của ngươi từ đâu tới?
Cao Nha Nội liền nói: - Ồ, sáng nay ta đeo không cẩn thận đã bị ta làm gãy rồi, cho nên ta liền tiện tay ngắt một đóa hoa trong vườn hoa.
Ta nói sao nhìn quen như vậy, hóa ra là Lý Kỳ vẻ mặt không vui nói: - Ta nói này Nha Nội, hoa này có lẽ là loài hoa mà phu nhân ta thích nhất, nha đầu ngươi ngắt như vậy, mẹ kiếp, ngươi có suy nghĩ tới cảm nhận của ta không?
Cao Nha Nội bĩu môi nói: - Ta đã thua ở đây bao nhiêu tiền như vậy, một đóa hoa mà thôi, ngươi đừng có keo kiệt như thế chứ.
Lý Kỳ trừng mắt lườm y nói: - Ta lại không thắng ngươi văn tiền nào.
Cao Nha Nội chơi xấu nói: - Vậy ngươi đang trách sao? Đều đã hái rồi mà.
Vô sỉ!
Lý Kỳ hít thở sâu một hơi, thầm nhủ, nếu không phải nể mặt Cầu Ca, ta nhất định sẽ quăng ngươi ra ngoài, liền thấp giọng nói:
- Được rồi, được rồi, chờ lát nữa khi ngươi ra ngoài phải chú ý chút, đừng để phu nhân ta nhìn thấy đấy.
- Chuyện này ngươi yên tâm đi, chúng ta lát nữa sẽ đi ngay.
Cao Nha Nội phất tay mạnh, lại hì hì hỏi: - Đúng rồi, ngươi nói là vị phu nhân nào.
Lý Kỳ cẩn trọng nói: - Ngươi hỏi cái này làm gì? Không nên nhìn thấy thì hơn.
Cao Nha Nội nói: - Ta chính là muốn hỏi, xem xem vị phu nhân đó có vượng cho ta hay không. Nếu Quái Thập Nương thích, ngươi để ta mang, ta cũng không mang. Nếu là Phong Nương Tử, hì hì.
Lý Kỳ nghiến chặt răng lại cười nói: - Thì sao?
Cao Nha Nội cười khan một tiếng nói: - Không có gì, không có gì.
Lý Kỳ tức giận không thể kiềm chế nổi nói: - Nha đầu ngươi ăn xong thì mau cút đi cho ta.
Cao Nha Nội liền quay sang nói với đám Sài Thông: - Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, chủ nhân đã hạ lệnh đuổi khách rồi, các ngươi còn không ăn mau lên.
Trời ơi!
Lý Kỳ vỗ đầu, đây thật đúng là khắc tinh, tấm lòng tốt đều bị y làm hỏng rồi, ngay cả lòng muốn kính rượu cũng không có, liền cầm chén rượu rời đi.
Đêm đã về khuya, Xu Mật Sứ phủ đệ náo nhiệt một ngày, cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, chìm vào bóng đêm.
Nhưng nhà bếp lại vẫn sáng đèn, chỉ thấy Lý Kỳ một mình đi lại trong nhà bếp, thỉnh thoảng cầm một con dao làm bếp, trước tiên là quan sát hai bên, sau đó dùng ngón tay cái cào cào mũi, tiếp theo lại cầm một chiếc đĩa lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau trên mặt.
Bỗng nhiên, một bóng người dài đi vào trong bếp, Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đại mỹ nhân từ bên ngoài đi vào, chính là Vương Dao.
- Sao nàng lại tới đây?
Vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lý Kỳ nhìn Vương Dao.
Vương Dao mỉm cười nói: - Đám người Thất Nương đang chơi mạt chược, ta rảnh không có việc gì, liền tới xem xem, không ngờ chàngi quả nhiên là ở đây.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Nói ra nàng hình như đã biết ta đang ở đây rồi.
- Thật ra cũng có thể nói như vậy. Vương Dao khẽ mỉm cười nói: - Trước đây sau mỗi lần chàng nấu ăn xong, đều tới nhà bếp hàng nửa giở, không ngờ thói quen này đến giờ vẫn chưa thay đổi.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Không ngờ thói quen này của ta cũng bị nàng phát hiện.
- Điều này dường như là không khó phát hiện.
Vì sao mỉm cười nói:
- Chỉ là ta không ngờ, bây giờ chàng đã là Xu Mật Sứ mà vẫn lưu luyến cái bếp này như vậy.
Lý Kỳ khẽ thở dài, lắc đầu nói: - Chưa nói tới lưu luyến, chỉ là từ nhỏ đã tạo thành một thói quen rồi, không tới xem thì cảm thấy có những chuyện chưa làm xong.
Vương Dao có chút hiếu kỳ nói: - Từ nhỏ đã có một thói quen?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Từ nhỏ phụ thân dạy ta nấu nướng, hầu như dùng vũ lực ép ta vệ sinh nhà bếp sạch sẽ, sợ nhất là ông có thể tới kiểm tra bất ngờ, nếu không quét dọn sạch sẽ, hậu quả thực sự là vô cùng nghiêm trọng.
Sắc mặt Vương Dao có chút cổ quái, nói: - Vũ lực ép? Ta còn tưởng là từ nhỏ chàng đã thích nấu bếp rồi. Chàng tới đây, nhưng cũng là tìm lấy sự yên tĩnh, dù sao thế giới bên ngoài cũng có quá nhiều phiền nhiễu, giống như đám Tô đại học sỹ đều chọn đi du sơn ngoạn thủy, thư giãn.
Lý Kỳ cười nói: - Cho nên nàng nghĩ là ta chẳng qua chỉ là muốn biến núi đẹp sông đẹp làm nhà bếp sao?
Vương Dao gật đầu.
- Lời này nàng chỉ nói đúng có một nửa.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Ta không phải từ nhỏ đã thích nấu ăn, nói ra cũng rất buồn cười, kỳ thực từ nhỏ ta đã rất ghét nấu ăn, thậm chí còn hận là không thể đốt cháy nhà bếp.
Điều này đã khiến Vương Dao kinh ngạc. Nàng cho rằng Lý Kỳ rất thích nấu nướng, kinh ngạc nói: - Đó là vì sao?
Lý Kỳ nói: - Nàng có từng nghe qua một câu nói, gọi là ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh.
Vương Dao lắc đầu.
Lý Kỳ nói: - Bắt đầu từ năm ta 4 tuổi đã học nấu nướng rồi. Năm đó tuổi tác còn nhỏ thì hiểu cái gì chứ, chắc chắn là phụ mẫu yêu cầu, cũng giống như Tiểu Lục Tử vậy, việc đầu tiên ta học chính là quét dọn nhà bếp, bao gồm cả rửa bát. Cho nên, mỗi lần ta thấy phụ thân vắt chân lên ngồi trên sô pha ngủ gật, còn ta lại phải đối mặt với đống bát đũa, ta luôn muốn lấy lửa đốt cháy nhà bếp đi.
- Bốn năm tuổi?
Vương Dao nói yêu: - Như vậy thì cũng còn quá nhỏ.
- Ai nói không khải chứ. Lý Kỳ nói: - Ta cũng đã phản kháng lại, cố ý đập vỡ bát trong nhà.
Vương Dao cười nói: - Vậy chàng cũng quá là nghịch ngợm.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Còn nhớ khi đó phụ thân ta không có dùng lời lẽ ấm áp như vậy để hình dung. Người mắng ta là bất hiếu.
Vương Dao tò mò nói: - Điều này chẳng liên quan gì nhiều tới bất hiếu.