Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1908-1: Đánh tan (1)



Khả năng chiến đấu giáp lá cà của binh lính Nhật Bản này vẫn đáng được khen ngợi, đại quân Tống xông lên, không ngờ đã vỡ tung thế trận của chúng. Ngược lại, chịu sự chống đỡ ngoan cường của họ, nhưng đôi khi cũng quá tin tưởng vào khả năng của mình cũng không phải là chuyện hay. Chỉ thấy một binh lính Nhật Bản giống như cao thủ võ lâm nhảy lên trên chiến xa quân Tống, nhảy rất cao, nhưng thoáng chốc đã bị ma mũi trường thương xuyên vào ngực y, có lẽ cuối cùng y cũng đã hiểu trên thế giới này căn bản không có thiết bố sam.

Tuy nhiên ưu thế vẫn nghiêng về phía quân Tống. Quan trọng là lần xung phong đó toàn quân đều bị diệt, khiến cho binh lực bị yếu đi.

- Giết!

- Giết!

Đúng lúc này, hai phía trước sau bỗng nhiên đồng thời vang lên tiếng giết.

Đằng Nguyên Thụ Điền nhìn trước ngó sau, phát hiện thấy hai cánh kỵ binh xông lên, trong lòng thở dài một tiếng, liền lệnh cho người xông lên ngăn cản hai cánh kỵ binh này. Tuy nhiên, lúc này ai còn đủ sức mà nghe lệnh nữa, khắp nơi đều là kẻ địch.

- Oa nha nha, Ngưu gia gia cũng tới rồi.

Ngưu Cao lắc lư cái mông lớn, vung song giản lên, khỏi phải nói hưng phấn vô cùng.

Y vốn là thống soái. Vị thống soái này đích thân ra trận, sỹ khí quân Tống dâng lên, sức chiến đấu cũng như điên cuồng, ai nấy đều dũng khí ngút trời.

Quân Nhật vốn đầy nguy hiểm, bỗng gặp phải hai cánh kỵ binh tấn công trước sau. Thật đáng buồn là chủ lực của họ vừa rồi khi xung phong toàn bộ đều hi sinh rồi, căn bản không thể ngăn cản lại được.

Hơn nữa Ngưu Cao có lẽ cũng đã quan sát lâu rồi, biết điểm yếu của đối phương, chờ khi kẻ thù đã bị mệt mỏi xông lên, quân địch căn bản không thể cản lại được. Người bên cạnh không biết, còn cho rằng lão quả đúng là thiên tướng hạ phàm.

Đằng Nguyên Thụ Điền chăm chú nhìn Ngưu Cao, hỏi: - Người đó là ai?

Người bên cạnh gã vừa liếc nhìn liền nói: - Hình như là thống soái của quân Tống.

- Hở?

Hai mắt Đằng Nguyên Thụ Điền nhướn lên, chỉ tay về phía Ngưu Cao nói: - Truyền lệnh, nếu ai có thể lấy được đầu của người này, ta sẽ thăng cho người đó lên làm đại tướng, hơn nữa còn ban hàng trăm mẫu ruộng tốt, hai trăm lượng vàng, ba trăm tỳ nữ.

- Hóa ra là như vậy!

Triệu Tinh Yến khẽ thở dài một cái. Lúc này nàng cuối cùng đã hiểu vì sao Ngưu Cao lại xông lên, đó chính là vì Ngưu Cao muốn cánh kỵ binh đó của Trác Phi giáp công hai mặt, đánh cho quân địch một đòn trí mạng.

Trên thực tế, sự lựa chọn của Ngưu Cao vô cùng chính xác, quân Nhật còn chưa kịp thở, lại gặp trước sau hai mặt giáp công của hai cánh kỵ binh, khó mà chống đỡ được dường như đã bại sẵn rồi.

Cũng chính vì như vậy Đằng Nguyên Thụ Điền mới bỏ mặc tất cả, liền hạ lệnh giết chết Ngưu Cao. Đó là gã liều chết đánh cược, cũng chính là gã đang rút củi dưới đáy nồi. Bởi vì thống soái đối với một cánh quân đội nhiều vô cùng, rất nhiều ví dụ chiến tranh đều vì chủ soái chết, khiến cho lòng quân đại loạn, bị người ta chuyển bại thành thắng. Gã biết muốn dựa vào thực lực để phản bại thành thắng có lẽ là điều không thể rồi, cho nên đã đánh cược toàn bộ lên người Ngưu Cao.

Thưởng nặng tay như vậy tất có dũng phu.

Những võ sỹ đó vừa nghe xong liền xông về phía Ngưu Cao.

- Đồ nha!

Lúc này Ngưu Cao hào hứng xông lên, từ trận chiến bảo vệ Khai Phong, y đã dường như trở thành động vật được bảo vệ, rất ít đấu tranh anh dũng. Tuy nhiên y là xuất thân võ tướng, hơn nữa bản tính thích võ, trước đây có Lý Kỳ, y đương nhiên là không dám vi phạm quân lệnh rồi. Nhưng, bây giờ không có Lý Kỳ nữa, y thực sự không thể chịu nổi, nói gì cũng phải xông lên để hoạt động gân cốt, chỉ thấy y tương tự như mặc giáp đen. Thân giáp đen này cũng là nguyên nhân chính mà y xông lên, mặc trang phục mới muốn bước ra ngoài ánh sáng. Đó là thường tình của con người, song giản vung lên, thoáng chốc giáp đen đã biến thành đỏ.

Y có lẽ đã trải qua cuộc sống toàn quân chém giết, sát tính cũng nặng vô cùng. Nhưng chém giết hồi lâu, cũng không động tới một người có thể vượt qua chiêu. Điều này khiến cho Ngưu Cao có chút sầu muộn, quả là tĩnh mịch.

Bỗng nghe thấy phía trước vang lên tiếng hét lớn, Ngưu Cao liền đưa mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy một người mặc giáp đầu trọc tay cầm thiết côn xông về phía y, cái đầu trọc đó thật sự là bóng loáng, tròn trịa.

Người này vẫn chính là một hòa thượng, kỳ thực Nhật Bản rất sùng bái Phật giáo. Nhưng tăng lữ của họ khác với hòa thượng Trung Nguyên. Tăng lữ của Nhật Bản thì vô cùng có thế lực, hơn nữa từ sau khi Bạch hà pháp hoàng sáng lập lên chế độ nhị viện của Nhật Bản, tăng lữ còn cai quản triều chính, cái gì là uống rượu, đây đều không cần quan tâm, như vậy nhập ngũ cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng Ngưu Cao đã đánh trận cả đời, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tên đầu trọc. Điều này thực sự là quá mới lạ, trong lòng cũng cực kỳ hưng phấn. Cái mông đó đã nhấp nhổm rồi, liền quát lớn: - Tất cả đều tránh ra cho ta, ta muốn chiến đấu với tên đầu trọc này.

Quân lệnh như sơn!

Tướng sỹ xung quanh chỉ còn biết tránh ra nhường lối.

Tên đầu trọc đó thấy ở giữa đã nhường đường, không khỏi vui mừng vô cùng, vung cây gậy sắt lên xông tới.

- Đầu trọc, chịu chết đi.

Ngưu Cao thúc chiến mã lên nghênh đón. Thấy hai bên đều sắp gặp nhau, Ngưu Cao bỗng nhiên vung tay phải lên, đồng giản bay lên.

Quá gần!

Khoảng cách này quá gần, hơn nữa hai bên đều nhanh như vậy, căn bản không phải là tránh né.

Tên đầu trọc đó xem như có mọc tóc ra, cũng không nghĩ Ngưu Cao sẽ tung vũ khí ra, không, ném ra, nghe thấy tiếng phịch một cái, đồng giản đánh mạnh vào đầu tên đầu trọc. Cái đầu trọc thiếu mất sự bảo vệ của tóc, thoáng chốc, não đã phọt ra. Tên đầu trọc đó ngay cả tiếng kêu cũng không có thốt lên lời đã bị một giản của Ngưu Cao đánh cho ngã ngựa.

Ngươi tránh ra cho chúng ta, chỉ là vì phóng ám khí ra!

Tướng sỹ bên cạnh đều sửng sốt.

Một binh lính thông minh liền bước tới, nhặt đồng giản lên chạy về, hai tay dâng lên. - Tướng quân, giản của người.

Ngưu Cao tán dương liếc nhìn tên lính đó, có tiền đồ! Nhận lấy đồng giản, thở dài một tiếng. - Không ngờ tên đầu trọc này thật sự là nhìn thì ngon mà không dùng được. Ta còn định nhường gã một tay, nào ngờ còn chưa kịp nói gì, gã ta đã chết rồi, thật sự khiến ta thất vọng quá.

!

Chúng tướng sỹ im lặng không nói gì.

- Giết!

Bỗng nghe thấy xung quanh vang lên tiếng giết, mọi người vừa nhìn lại, chỉ thấy quân địch mờ mịt chạy về phía Ngưu Cao.

- Mau bảo vệ tướng quân.

Rất nhanh, quân Tống đã nhận ra hành động liều chết này của Nhật Bản, liền bao quanh lấy Ngưu Cao, thoáng chốc Ngưu Cao đã bước vây quanh chặt như nêm cối.

Không gian liên tiếp ép xuống Ngưu Cao, buồn bực vô cùng, ta là tới giết giặc, các ngươi sao lại vây lấy ta? Như vậy ta làm sao có thể giết giặc được? Nhưng lúc này cho dù y có hạ lệnh cũng không ai dám tránh ra, đùa cái trò gì thế? Một mình thống soái ngươi ra trận căn bản chính là một hành động mạo hiểm rồi, ngộ nhỡ có gì bất trắc, vậy ai có thể trả giá được cho hành động này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.