Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1912: Đột phá Quỷ Môn quan



Mắt có thể nhìn thấy thành Túc Châu ở ngay bờ sông bên kia nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ đành bất đắc dĩ rút binh. Nhưng gã không lui binh thẳng một ngàn dặm mà chỉ đem người Nữ Chân thu quân về Cao Xương Hồi Cốt và để lại Lưu Ngạn Tông thống lĩnh một vạn binh Cao Xương Hồi Cốt và năm nghìn hàng binh Tây Hạ trấn thủ ở sông Hắc Thủy.

Người Nữ Chân không chịu được thời tiết nóng bức nhưng binh lính Cao Xương Hồi Cốt và binh sĩ Tây Hạ ở địa phương đã quen với khí hậu nơi đây cho nên sẽ không e ngại sự nóng bức này.

Hoàn Nhan Tông Vọng làm như vậy chủ yếu vẫn là sợ người Đảng Hạng lợi dụng thời tiết nóng bức này mà ồ ạt đem binh phản công. Khi bọn không muốn thu binh lại một lần nữa đánh tới Nếu như gã chỉ mới hai mươi tuổi thì gã khá tùy tiện và sẽ không lưu lại nhiều người như thế. Nhưng gã ta bây giờ thật không có bản lĩnh để ở lại Tây Hạ, mù quáng gây sức ép. Đối thủ quan trọng của gã vẫn là Đại Tống ở hướng đông xa xôi kia.

Tuy nhiên, Cao Xương Hồi Cốt xuất binh xuất lương, gã dù sao cũng phải báo đáp cho người khác. Bằng không Cao Xương Hồi Cốt bỏ ra sức lao động nhiều nhất cho nên Hoàn Nhan TôngVọng đồng ý với Cao Xương Hồi Cốt, đem toàn bộ khu vực phía tây sông Hắc Thủy giao cho Cao Xương Hồi Cốt, cũng chính là một dải tây nam của Tây Hạ. Thành Hắc Thủy không nằm trong số đó cũng không phải là do Hoàn Nhan Tông Vọng đánh chiếm được.

Nhưng mà như thế cũng là đủ lắm rồi. Cao Xương Hồi Cốt cười không khép nổi miệng. Không cần Hoàn Nhan Tông Vọng yêu cầu cũng rất tự giác phái binh mã chiếm đóng Sa Châu, Qua Châu một dải chạy thẳng đến bờ tây sông Hắc Thủy. Hành động báo đáp chính là cung cấp quân lương cho quân Kim trong ba bốn tháng này. Thật ra lúc Hoàn Nhan Tông Vọng hạ được Sa Châu, Qua Châu đã đoạt được không ít lương thực. Nhưng mớ lương này gã đóng vào kho để chuẩn bị cho trận chiến đấu sang năm.

Đôi bên hết sức vui mừng vì đã đạt thành hiệp nghị.

Tuy tin tức chiến sự Tây Hạ tạm hoãn chưa truyền đến Biện Lương, Đông Kinh nhưng bên phía Biện Lương cũng đã đoán được. Bởi vì mùa hạ này đến, quân Kim nên rút binh thôi. Hơn nữa bây giờ Biện Lương cũng không có bản lĩnh gì để đi chú ý đến chiến sự ở Tây Hạ. Lúc này, bọn họ đều tập trung mọi ánh nhìn dồn vào bệnh viện Thái Sư.

Lúc này, ở bốn phía viện Ngoại khoa bệnh viện Thái Sư đều bố trí cấm vệ quân rất nghiêm ngặt. Một đám cấm binh đứng cầm trường thương ở bốn phía đến một con ruồi ra vào cũng phải gặng hỏi đến trăm tám mươi lần.

Mà trong đại sảnh viện Ngoại khoa người cũng ngồi kín mít. Thoạt nhìn còn cho là mình đã đến đại điện hoàng cung rồi.

Người ngồi giữa chính là hoàng đế Triệu Giai, ngoài ra còn có Lý Kỳ, Tần Cối, Trịnh Dật, Viện trưởng nhị viện, các vị đại thần trung tâm triều đình cũng ngồi một lượt ở đó. Tất nhiên, người làm chủ, Thái Kinh, khẳng định cũng ở trong đó rồi.

Không chỉ có như thế, bốn phía bệnh viện Thái Sư đều đứng đầy người. Có tài tử giai nhân, có người buôn bán nhỏ còn có cả thương nhân, nông phu.

Bọn họ đều đang đợi một kết quả.

Kết quả này chính là pê-ni-xi-lin có thể phát huy tác dụng hay không?

Mặc dù Lưu Vân Hi đã bắt đầu đem pê-ni-xi-lin thực nghiệm trên cơ thể người nhưng đó đều là những thử nghiệm vụn vặt lẻ tẻ, hơn nữa lại không mang tính hệ thống, có thành công, cũng có thất bại. Mà có thất bại thì điều không thể phủ nhận chính là có người vẫn vì vậy mà chết. Nhưng những người này phần lớn đều là ăn mày. Trong người mắc bệnh đã lâu, không chữa trị thì cũng trong tình trạng nằm chờ chết, không bằng cứ thử nghiệm một lần. Hơn nữa vào bệnh viện Thái Sư, ít nhất được ăn ngon, nơi ở cũng tốt, ngoài ra còn được cấp cho một ít tiền tài. Cho nên những người nghèo và ăn mày có bệnh trong người cũng đều vui vẻ làm chuột bạch thử nghiệm pê-ni-xi-lin.

Nhiều ngày nghiên cứu, trải qua những thực nghiệm lặp đi lặp lại, nhiều lần chữa trị thành công, Quái Cửu Lang và Lưu Vân Hi rốt cục đã hết sức nắm rõ để có thể thử nghiệm lâm sàng.

Hôm nay chính là ngày thứ hai bọn họ thử nghiệm lâm sàng. Vì vậy mà bệnh viện Thái Sư còn tìm tới hai mươi người bệnh có bệnh tình không giống nhau. Có người viêm phổi, có người bị ngoại thương, có người bị phong hàn, có người già, trẻ nhỏ, lại có cả nữ nhân. Những người bệnh này đều tự nguyện cả. Dù sao cũng chết, chi bằng vật lộn đọ sức một lần. Trước kia thì trực tiếp dâng thẳng lên, nhưng hiện tại pháp chế đã rõ ràng. Vì thế để cẩn thận hơn, Thái Kinh vẫn là theo chân cho bọn họ ký một bức thư sinh tử. Nếu như không thể cứu sống, ngươi cũng không thể đến tìm ta mà gây phiền toái được.

Vào thời cổ đại vẫn chưa có người hiểu rõ về chất kháng sinh cho nên thường sẽ vì một số bệnh mà phát sốt. Ví dụ như viêm phổi, ngoại thương thì đã báo hiệu người này sẽ sắp phải rời khỏi thế gian rồi. Cho nên chớ có xem thường pê-ni-xi-lin nho nhỏ này. Một khi nghiên cứu này xuất hiện, đối với nhân loại mà nói thì quả thật là đột phá Quỷ Môn quan.

Cho nên sau khi tin tức về pê-ni-xi-lin được truyền ra, từ hoàng đế, các bậc đại thần cho đến lê dân bách tính đều vô cùng chú ý đến sự tiến triển của pê-ni-xi-lin. Bây giờ tin đồn ở Biện Lương quá nhiều. Một chút biến động nhỏ cũng lập tức truyền đi làm xôn xao dư luận. Tin tức về pê-ni-xi-lin cũng đã sớm truyền đi rồi.

Ngày đầu tiên thực nghiệm lâm sàng, Triệu Giai vẫn còn nhịn được, chỉ phái người đến. Nhưng ngày thứ hai thì y thật sự không nhịn được nữa, liền qua loa rồi bãi triều. Sau đó, y mang theo bọn Tần Cối, Lý Kỳ chạy tới bệnh viện Thái Sư. Lần ngồi xuống này cũng đã trôi qua hai canh giờ rồi.

- Hoàng thượng, có cần phái người đến hỏi một chút không?

Tần Cối thấy Triệu Giai sốt ruột nên dò hỏi.

Triệu Giai vừa định gật đầu liền lập tức lắc đầu nói: - Thôi đi. Đợi thêm một chút nữa vậy. Để khỏi phải làm phiền bọn Thập Nương.

Nói xong y chợt quay đầu đi. Bỗng nhiên phát hiện Lý Kỳ không ngờ lại đang rút vào trong góc mà ngủ gật. Cơn tức giận không động mà lan đến. Chúng ta buông bỏ chính sự, chạy tới đây quan tâm đến kết quả của pê-ni-xi-lin. Mọi người ai cũng vô cùng khẩn trương. Mà ngươi, người sáng tạo ra nó không ngờ lại ở đây ngủ gật. Tình hình này, ngươi bảo bọn ta sao chịu nổi? Liền ho mạnh một tiếng, nói: - Xu Mật Sứ có ở đây không?

Lý sư phó của chúng ta đã ngủ mất rồi.

Không khí lập tức trở nên vô cùng ngượng ngạo. Hoàng đế này gọi ngươi, ngươi lại không thèm đáp. Đây đúng là tử tội nha.

Cũng may là viện Lập pháp không có điều nào liên quan đến vấn đề này.

Trịnh Dật cảm thấy sốt ruột thay cho thằng nhãi này liền khẩn trương dùng cùi chỏ thọt vào người Lý Kỳ.

- Kết quả ra chưa?

Lý Kỳ lập tức đứng bật dậy. Bỗng nhiên phát hiện tất cả mọi người đang dùng một loại ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn hắn, lại thấy Triệu Giai sắc mặt xanh mét nhìn mình. Lý sư phó thông minh liền lập tức phản ứng lại, vội hỏi: - Hoàng thượng có chuyện gì chỉ bảo?

Triệu Giai buồn bực nói: - Lý Kỳ, ngươi thật là lợi hại. Không ngờ ở trong này mà còn có thể ngủ được. Trẫm thật là khâm phục ngươi.

Nói lẫy. Đây nhất định là đang nói lẫy đây. Lý Kỳ đáng thương nói: - Kính xin hoàng thượng thứ lỗi. Vi thần mấy ngày nay ban ngày thì bận việc của viện Xu Mật và Thương vụ cục, buổi tối thì lại phải giúp đỡ Tam Ti Sứ thiết lập phép dự toán. Đừng nói là ngủ đến bản lĩnh gần gũi phu nhân cũng không có. Vi thần cũng không muốn ngủ nhưng cũng không biết tại sao mà cuối cùng lại ngủ thiếp đi như thế.

Trong lúc nói chuyện, hắn cứ một hàng nước mắt rồi một hàng nước mũi. Thật là, ta thấy cũng còn thương tiếc nữa a.

Tất nhiên, đây chỉ là bởi vừa mới ngủ mà vẫn còn ngủ chưa đủ nên nước mắt ứa ra tương đối nhiều.

Triệu Giai được một phen toát mồ hôi lạnh thế nhưng cũng không trách mắng gì, chỉ nói: - Trẫm biết ngươi rất vất vả. Nhưng pê-ni-xi-lin này là do ngươi nghĩ ra. Việc này lại liên quan đến thiên hạ bách tính, là chuyện lớn hàng đầu của triều đình ta. Hôm nay kết quả sẽ nhanh chóng hiện ra. Đổi lại nếu như trẫm là ngươi, e rằng đến ngủ cũng không ngủ được.

Lý Kỳ than dài một tiếng: - Đó là bởi vì hoàng thượng người là hùng tài vĩ lược, anh minh thần võ, lên trời xuống đất, không gì là không làm được Ách Dường như là hơi nói quá một chút

Triệu Giai không hiểu sao cả, nói: - Hai việc này thì có quan hệ gì?

- Đương nhiên là có ạ!

Lý Kỳ nói:

- Hoàng thượng cả đời đều là người thắng, chưa bao giờ thất bại. Như thế mà tự nhiên đối với thắng bại được mất vô cùng quan trọng. Còn vi thần đây dường như cứ hai ngày liền thất bại một lần. Có thể nói thất bại là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của vi thần rồi. Lần này không thể lại cố gắng thêm nữa, tranh thủ để lần sau thành công. Cho nên vi thần đã đạt tới mức tê liệt với thất bại rồi.

Không hổ là Lý sư phó nha. Vừa mới tỉnh ngủ mà đã có thể lừa mình dối người rồi. Hơn nữa còn nghiêm túc rõ ràng. Những lời này một mặt vừa ca ngợi Triệu Giai một mặt cũng là giải vây cho chính mình. Theo mức độ nào đó thì hắn ở đây cũng chính là đang khen ngợi chính mình.

Triệu Giai sớm đã thành thói quen, như cười như không, nói: - Ngươi thật là rộng rãi nha.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Người mà thất bại đã quen thì sẽ trở nên vô cùng rộng rãi. Bởi vì nếu không rộng rãi cũng không thể giúp mình thành công được. Vậy thì không bằng nghĩ thoáng hơn một chút, miễn đừng để cho mình ngột ngạt là được.

Tần Cối cười nói: - Xu Mật Sứ quá khiêm nhường rồi. Nếu bàn về số lần thất bại thì vẫn là ít nhất đó. Trừ hoàng thượng ra thì ở nơi này Xu Mật Sứ vẫn là ít nhất.

Triệu Giai lập tức nói: - Ngươi cũng đừng tâng bốc trẫm. Trẫm còn không bằng hắn. Hắn đây là đang ngấm ngầm hại người đó.

Lời này lại là lời nói thật. Lúc trước, Vương Phủ vừa mới lật đổ, Thái Kinh lên ngôi thì chẳng khác nào y đã thất bại rồi. Lý Kỳ là bên thắng. Sau đó, Lý Kỳ giúp đỡ bọn họ bước lên được bệ rồng. Tuy là y thành công nhưng Lý Kỳ cũng vẫn là bên thắng.

- Không dám. Không dám.

Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh. Thầm nghĩ. Người quá xuất sắc thật đúng là không giỏi khiêm tốn. Ngươi đã khiêm tốn thì người khác cảm thấy ngươi quá dối trá. Trời sinh làm một gã nam dâm thì thật là làm cho người ta phiền não rồi.

Trong lúc đó bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Chỉ thấy một tiểu thái giám bước nhanh đến, sắc mặt vui mừng nói: - Đã có kết quả rồi. Đã có kết quả rồi. Kia kia

Triệu Giai nghe đến sốt ruột, đứng dậy nói: - Kia cái gì mà kia. Mau nói kết quả như thế nào?

Tiểu thái giám hớp vào một hơi mới nói: - Thành thành công rồi. Hai mươi người bệnh đã chữa khỏi mười tám. Hai người còn lại kia nghe nói là bởi vì vì

Lý Kỳ giúp hắn nói: - Quá mẫn cảm với pê-ni-xi-lin.

- Đúng đúng đúng. Mẫn cảm với pê-ni-xi-lin, không thể sử dụng pê-ni-xi-lin. Hiện giờ nữ thần y còn đang dùng phương thức khác để trợ giúp hai người bệnh kia.

- Tốt. Tốt quá rồi!

Triệu Giai mừng rỡ, còn kích động vung quyền một cái.

Tần Cối vội nói: - Hoàng thượng phúc trạch sâu dày. Đúng là may mắn của trăm họ Đại Tống ta.

Câu nói đầu tiên đã mang toàn bộ công lao đặt trên đầu Triệu Giai.

Triệu Giai khoát tay, vẻ mặt lúng túng nói: - Đây là Thập Nương bọn họ gắng sức mới có được. Không liên can gì đến trâm.

Xem đó. Đây đúng là tâng bốc mà không có nghề a. Nói ngươi xuất sư muộn hơn hai năm, ngươi lại cứ không nghe. Đây chính là hậu quả của việc học nghệ mà không tinh đó. Lý Kỳ cúi đầu, vẻ mặt cười xấu xa.

Tần Cối khẩn trương nhảy qua đề tài này, nói: - Hoàng thượng. Hiện giờ pê-ni-xi-lin đã nghiên cứu chế tạo thành công. Triều đình nên khẩn trương chế tạo một lương lớn. Chí ít phải áp dụng trên mặt quân sự.

Việc này ắt phải nên thế. Triệu Giai vừa định gật đầu thì Lý Kỳ đột nhiên đứng ra nói: - Vi thần phản đối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.