Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1924-1: Đạo lệnh kiểm soát thứ nhất (1)



Thái tể phủ dường như rất lâu rồi không náo nhiệt như vậy, vừa là Xu Mật Sứ, lại là viện trưởng Tư Pháp viện.

- Lý viện trưởng đại giá quang lâm, Tần mỗ không có tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.

Tần Cối lòng tràn đầy nghi hoặc ra đón, có thể thấy được Lý Cương đến còn mang theo bốn gã sai nha, trong lòng dự cảm thấy một loại điềm xấu.

Lý Kỳ đứng ở trước cửa nhíu mày, lại liếc nhìn Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu, thấy hai tên dở hơi này vẫn đang đứng ở nơi đó vụng trộm ăn điểm tâm, hiển nhiên là bị Cầu ca và Bát Kim thúc đánh đến đói bụng, trong lòng rất buồn bực, mẹ kiếp, lão tử ở trong này giúp các ngươi điều giải, các ngươi lại vẫn còn ăn uống sung sướng như vậy, thật đúng là con mẹ nó.

- Tần Thiếu Tể, đã lâu không gặp rồi.

Lý Cương chắp tay đáp lễ lại, chợt thấy Lý Kỳ đã ở đây, kinh ngạc nói: - Xu Mật Sứ cũng ở đây, hữu lễ, hữu lễ.

Lý Kỳ đáp lễ nói: - Không thể tưởng được ở trong này cũng có thể gặp được Lý viện trưởng, thật sự là thật trùng hợp.

Tần Cối đưa tay nói: - Lý viện trưởng, mời vào trong.

- Đa tạ.

Đi vào bên trong, Lý Cương đột nhiên nhìn thấy Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu, hai thằng ngu này nhưng thật ra cấp bậc lễ nghĩa lại rất chu toàn, khẩn trương hướng về Lý Cương thi lễ, Lý Cương cười gật gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

- Hai người các ngươi đứng đó là được rồi, lát nữa ngàn vạn lần đừng lắm miệng.

Lý Kỳ thấp giọng dặn dò hai tên ngốc kia một câu.

- Ah.

Một đôi cơ hữu này cũng thành thành thật thật đứng ở một bên.

Tần Cối lại mời Lý Kỳ, Lý Cương ngồi xuống, sau đó quay sang Lý Cương hỏi: - Không biết Lý viện trưởng đến hàn xá có chuyện gì vậy?

Lý Cương mỉm cười nói: - Ta tới đây là vì công vụ, hôm qua ở Nghênh Xuân Lâu phát sinh sự kiện cùng nhau ẩu đả, Thiếu Tể hẳn là biết được rồi đi?

Con mẹ nó chứ! Không thể nào, chút chuyện ấy, không ngờ cũng kinh động đến viện trưởng Tư Pháp viện. Lý Kỳ không thể không một lần nữa xem kỹ chuyện này.

Tần Cối cũng sững sờ, lập tức gật đầu nói: - Vâng. Nhắc tới cũng thật sự là hổ thẹn, khuyển tử cũng tham dự trong đó.

- Vừa vặn Thiếu Tể đã biết được, vậy ta đây cũng không muốn nói nhiều nữa.

Lý Cương nói: - Ta hôm nay đến đây. Chính là muốn mang lệnh công tử trở về điều tra đấy.

Vương thị vừa nghe, lập tức nóng nảy. Nói: - Lý viện trưởng, con ta là người bị đánh đó. Nói xong tay nàng ta chỉ về hướng Cao Nha Nội bên kia, nói: - Người đánh ở trong này, ngươi muốn bắt thì hãy bắt bọn họ.

Lý Cương cười nói: - Phu nhân xin yên tâm, ta biết rằng hai người bọn họ cũng có phần tham dự. Nói xong ông ta lại hướng về phía Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nói: - Hai người các ngươi ở trong này thì không còn gì tốt hơn rồi, đỡ cho ta phải chạy thêm vài chuyến, đợi lát nữa liền cùng ta đi luôn.

- Vâng.

Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu dù sao cũng không phải là lần đầu tiên ngồi tù, bọn họ da mặt dày nên tuyệt không để ý. Cùng lắm thì chính là bị giam vài ngày thôi, đây cũng không phải cái đại sự gì.

Tần Cối nghe được tức giận không hài lòng, không ngờ ngươi chạy đến đường đường trong nhà Tể tướng ta để bắt con ta, quá không nể tình rồi, nói: - Lý viện trưởng, đây chẳng qua là mấy tiểu bối cãi vã, không có cái gì quá đáng lắm, không cần làm phiền Lý viện trưởng tự mình tiến đến đi.

Lý Cương cười nói: - Nếu là người khác ấy mà, ta đương nhiên sẽ không đích thân đến, nhưng việc này có liên quan đến Thiếu Tể. Ta cảm thấy tất yếu phải cửa giải thích rõ ràng, để tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết. Trong lòng lại nghĩ, nếu ta không đến, thủ hạ của ta dám vào cửa này sao?

Lý Kỳ nói: - Vậy cũng không nghiêm trọng đến mức cần bắt người đó chứ.

Hiện tại hắn và Tần Cối ngược lại đều đứng ở cùng trận tuyến rồi.

Lý Cương nói: - Xu Mật Sứ lời ấy sai rồi, ta cũng không có nói bắt người, chỉ là dẫn vài vị bọn họ trở về điều tra, về phần kết quả cụ thể sẽ là cái gì, còn phải đợi cho sau khi thẩm tra mới biết được.

Vương thị vội vàng nói:

- Phu quân, chàng không thể để cho bọn họ đem Chí Nhi đi đâu đó.

Tần Cối nhíu nhíu mày, nói: - Nàng nói nhiêu như vậy, đi ra bên ngoài đợi. Khi nói chuyện, giữa lông mày y đột nhiên nhảy lên vài cái.

Lý Kỳ vừa lúc coi ở trong mắt. Kỳ thật mới vừa rồi hắn cũng đã có điều phát hiện, cười thầm. Ồ, hoá ra tiểu Tần sợ vợ a! Thôi được. Ta liền giúp ngươi giảm bớt một chút, vì thế cũng hướng Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nói: - Hai người các ngươi đi bên ngoài đợi đi.

- Ah.

Hồng Thiên Cửu, Cao Nha Nội còn nhung nhớ không nỡ liếc nhìn, rồi mới đi ra ngoài, hiển nhiên bọn họ còn muốn ở chỗ này xem náo nhiệt.

Vương thị nhưng thật ra cũng kịp phản ứng lại, nơi này còn có hai vị đại lão ở đây, không nên nhiều lời, hướng Lý Kỳ, Lý Cương thi lễ một cái, sau đó đi ra ngoài, thuận tiện còn dẫn theo toàn bộ những hạ nhân kia đi ra ngoài.

Bọn họ vừa đi, Tần Cối liền lập tức nói: - Lý viện trưởng, ngươi không cần làm như vậy đi.

Lý Cương nói: - Tụ chúng ẩu đả thuộc loại phạm pháp, hơn nữa chính là bởi vì bọn họ đánh nhau khiến Nghênh Xuân Lâu tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, còn ngộ thương vài người, Tư Pháp viện chúng ta chẳng lẽ bỏ mặc sao?

Tần Cối nói: - Về tổn thất của Nghênh Xuân Lâu, chúng ta nguyện ý bồi thường, cũng xin Lý viện trưởng mở một mặt lưới.

Lý Cương cười nói: - Thiếu Tể, nếu là chuyện âm thầm, ta đương nhiên có thể mở một mặt lưới, nhưng hiện giờ đã phạm luật rồi, ta phải theo lẽ công bằng chấp pháp, kính xin Thiếu Tể thứ lỗi nhiều hơn.

Tần Cối thấy Lý Cương dầu muối không vào, lập tức thẹn quá thành giận, đường đường con trai Tể tướng bị bắt, mặt của y còn để nơi nào, nói thẳng: - Lý Cương, ngươi không cần khinh người quá đáng, chuyện như hạt vừng này, ngươi còn giằng co không ngớt, rõ ràng chính là nhằm vào bản Thiếu Tể.

Lý Cương đột nhiên đứng lên, nói: - Nếu là Thiếu Tể không phục, có thể đi tới chỗ Hoàng thượng nơi đó cáo ta một bản, còn bây giờ mời quý công tử đi ra, cùng ta đi tới Tư Pháp viện.

Căng thẳng chính diện như thế này, Lý Cương thật sự là vẫn chưa từng phục qua ai, sứ thần Kim quốc ông ta cũng dám đánh kia mà.

Tần Cối hừ lạnh nói: - Nếu ta không đáp ứng thì sao?

Lý Cương vẻ mặt nghiêm túc nói: - Việc này liên quan đến pháp luật, cũng không ở trong phạm vi chức quyền của Thiếu Tể, Thiếu Tể dựa vào cái gì mà không đáp ứng? Nếu Thiếu Tể cố ý cản trở, vậy sẽ chỉ làm lệnh công tử nhiều hơn một tội danh đấy.

Tần Cối đầu óc cũng xoay chuyển khá mau, đột nhiên nói: - Con ta không ở nhà.

Lý Cương nói: - Nhưng theo ta được biết, lệnh công tử ở nhà.

Tần Cối nói: - Ngươi có chứng cớ không, đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, hiện giờ ngươi không có lệnh kiểm soát, cũng không thể tùy ý tự tiện xông vào phủ đệ người khác điều tra đấy.

Y vừa nói xong, một tờ mệnh lệnh liền xuất hiện trước mặt y, Lý Cương cười ha hả nói: - Thiếu Tể, đây chính là đạo lệnh kiểm soát thứ nhất Đại Lý Tự phê hạ.

Không thể không nói, trong lòng của ông ta rất khoái chí, đám người các ngươi nghĩ đến lệnh kiểm soát là lợi cho các ngươi, ta hôm nay liền cho các ngươi nhìn một cái, lệnh kiểm soát này rốt cuộc là đối với mọi người đều có lợi.

- Ngươi ---.

Tần Cối bỗng nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Lý Cương, hiển nhiên Lý Cương đến có chuẩn bị, nhưng đối diện Lý Cương, y cũng rất là bất đắc dĩ, đột nhiên, y dường như nghĩ đến trong phòng vẫn còn một người đang ngồi. Không khỏi quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ.

Ngươi nhìn ta làm gì, ông ta cũng không phải muốn bắt con ta. Còn hai tên dở hơi kia, thanh danh bên ngoài đã sớm thối hoắc rồi, đi vào ngồi một chút cũng không tệ, tuy nhiên, nếu ông ta muốn bắt con ta ấy mà, ta trực tiếp điều binh đi giết chết ông ta, tiểu Tần, ngươi phải đứng vững a! Lý Kỳ cúi đầu. Xoa lấy chiếc mũi cao thẳng kia của mình, hiển nhiên là không có ý định lên tiếng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.