Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1928-1: Ủy thác (1)



Xu Mật Viện.

Lý Kỳ nói với Lý Quang: - Xu Mật phó sứ, tức khắc viết một lá thư cho Hàn Tướng quân ở Lai Châu, bảo y xuất động Thủy sư, điều tra chuyện đội tàu mất tích.

Lý Quang cả kinh nói: - Xuất động Thủy sư? Đây... đây có phải có chút hưng sư động chúng rồi hay không.

Lý Kỳ trách một tiếng, nói: - Điều tra vụ án chỉ là cái cớ, thật ra là chiếm lĩnh đảo, xây dựng bến tàu, ngươi muốn ta phải nói rõ ra như vậy à?

Ngươi đây không nói rõ, ta làm sao đoán được. Lý Quang gật đầu nói: - Vâng, hạ quan lập tức đi làm.

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại nói: - Còn nữa, năm nay phải lùi quân diễn của các đại quân khu lại đến đầu năm sau, đổi địa điểm là phủ Thái Nguyên.

Lý Quang lần này cũng ngầm hiểu ra, nói: - Hạ quan hiểu.

Chuyện đội tàu mất tích, vẫn liên tục xôn xao.

Nếu là trước kia, căn bản sẽ không có người chú ý đến, chuyện này quá bình thường rồi, một chuyến đá hoa cương có thể cũng không chỉ chết chút người như vậy, nhưng hiện tại thì khác. Hiện tại dân chúng Đại Tống đều tương đối tôn trọng ích lợi, đặc biệt là trận náo lúc trước ở Hàng Châu, dân chúng cả nước đột nhiên phát hiện địa vị của mình đã đang từ từ tăng lên, như vậy ta đã có quyền đi tranh thủ một ít quyền lợi vốn dĩ chưa từng có, hơn nữa là triều đình ở phía sau thao túng, các loại chữ có chứa ý tứ giật giây xuất hiện trong các tờ báo lớn, này trực tiếp nhóm lửa giận trong lòng dân chúng.

Hơn nữa trận chiến Yến Vân lúc trước, khiến dân chúng Đại Tống không e ngại Kim quốc giống như trước kia, đều yêu cầu triều đình đến Kim Quốc đòi lại công đạo.

Thương vụ Cục.

Bất kể là Trương Xuân Nhi, hay là Trác Lâm đều có vẻ hơi mệt mỏi, bởi vì hai người họ phải xử lý chuyện liên quan đến bồi thường, chuyện này nghĩ là phức tạp rồi, dù sao còn có một Triều Tiên ở đây, những hàng hóa kia ngoại trừ của tập đoàn Túy Tiên, còn lại đều là đồ bán cho Triều Tiên, trong đó có một phần bên phía Triều Tiên đã trả tiền rồi, nhưng ngươi lại không có vận chuyển hàng hóa đến, vậy trách nhiệm này rốt cuộc là ai đảm nhận đây?

Thương nhân Đại Tống nhất định không muốn độc lập gánh chịu khoản tổn thất này, bọn họ cũng không chịu nổi.

Đây không thể nghi ngờ gia tăng thêm độ khó cho Thương vụ cục xử lý việc này, cho nên Lý Kỳ đề nghị kéo dài trước, nói với những thương nhân kia, phải điều tra trước, hơn nữa còn phải giao thiệp với Triều Tiên, sau khi tính toán rõ ràng sổ sách này, rồi lại quyết định bồi thường bọn họ như thế nào, cùng lúc, bồi thường những thuyền phu kia trước, bất luận những thuyền kia phu còn sống trên đời hay không, nhưng là bọn họ đều là chủ của gia đình, bọn họ ngã xuống, trong nhà liền mất đi trụ cột, triều đình nhất định phải chiếu cố bọn họ, không thể để cho bọn họ chết đói.

Ở phương diện này, dân gian Đại Tống cho triều đình sự trợ giúp tương đối lớn. Đầu tiên, quỹ từ thiện Thanh Thiên liền quyên tặng năm nghìn quan. Mặt khác, Thái Sư Học Viện tiếp nhận con cái của những thuyền phu kia miễn phí toàn bộ, nào, ngươi đến chỗ chúng ta học hành.

Hành động này không thể nghi ngờ đã truyền năng lượng vô cùng tốt, hiện tại chỉ cần vừa nhắc tới quỹ từ thiện Thanh Thiên và Thái Sư Học Viện, người nào cũng đều giơ ngón tay cái lên.

Tính đi tính lại, vẫn là hai nhà này có lãi.

Tuy nhiên đây cũng không sao cả, người ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, giúp đỡ lớn như vậy, ngươi còn không cho phép người ta mượn chuyện này để tuyên truyền. Kiểu ích lợi hai bên cùng thắng này sẽ khiến loại thiện hạnh này có thể tiếp tục kéo dài, vậy tại sao không làm như vậy, việc này không quan hệ đến đạo đức gì đó.

- Gần đây nhất định mệt muốn chết nhỉ.

Lý Kỳ cười ha hả nói, trong lòng cũng cao hứng, có hai người họ hỗ trợ, gánh nặng trên vai hắn quả thật nhẹ đi không ít.

Trương Xuân Nhi nói: - Đây vốn là việc thuộc bổn phận của chúng ta, lấy tiền làm việc, vì quân phân ưu, chuyện này quá là bình thường.

Trác Lâm nói: - Mặc dù mệt, nhưng cũng đáng, bởi vì ta đã học được rất nhiều.

Hai người mặc dù đều là phó Kinh Tế Sử, nhưng lời nói lại hoàn toàn khác nhau, Trương Xuân Nhi là tòng tuân tòng cung quan hệ cung cầu, còn Trác Lâm lại có một kiểu ăn nói cực kỳ khiêm tốn. Ngược lại là Trác Lâm có điểm giống người Tống mấy năm trước, nói chuyện đều là hết sức khiêm tốn, nhưng Trương Xuân Nhi lại càng giống người Tống bây giờ, nói chuyện đều là nói thẳng thừng như vậy, ngươi lấy tiền cho ta, ta giúp ngươi làm việc, đây là hoàn toàn chính đáng, không có nói mệt hay không mệt.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Lý Kỳ cảm thấy hơi buồn cười, nói: - Vậy đầu tiên ta muốn bảo đảm mỗi một văn tiền của triều đình đều phát huy giá trị của nó, tiếp theo, chính là để Trác Lâm cô học được nhiều hơn.

Trương Xuân Nhi nói: - Chẳng lẽ lại có nhiệm vụ?

- Thông minh.

Lý Kỳ nói: - Triều đình chuẩn bị xuất ra ba vạn quan đến Giang Nam thu mua một ít vật tư trữ bị chiến tranh.

- Ba vạn quan?

Trương Xuân Nhi vẻ mặt hiếu kỳ nói: - Chỗ này có thể mua những gì?

Lý Kỳ cười nói: - Mấu chốt không phải ở mua, mà là truyền một loại tin tức ra ngoài.

Trác Lâm hiếu kỳ nói: - Tin tức gì?

Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại: - Nếu như cô là thương nhân, có một khách hàng lớn đột nhiên chạy tới mua hàng hóa của cô, đầu tiên cô sẽ nghĩ gì?

Trác Lâm ngẩn người, Trương Xuân Nhi giành đáp trước: - Đầu tiên chúng ta sẽ nghĩ vì sao hắn lại đột nhiên tới mua, nếu như có thể biết được nguyên nhân, có lẽ có thể bán đi nhiều hơn. Nói tới đây, nàng ta đột nhiên a một tiếng, nói:

- Ta hiểu rồi, triều đình là muốn mượn việc này tranh thủ sự ủng hộ của thương nhân.

Trác Lâm vẫn chưa hiểu được, nói: - Ủng hộ cái gì?

Trương Xuân Nhi nói: - Vừa rồi không phải Xu Mật Sứ nói, thứ chúng ta mua là vật tư trữ bị chiến tranh, nói cách khác, chính là chiến tranh sẽ mang đến cho những thương nhân kia càng nhiều của cải hơn nữa, vậy cô nói bọn họ có thể ủng hộ chiến tranh hay không đây?

Trác Lâm kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ triều đình muốn đánh trận sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không phải muốn đánh trận, mà là đang chuẩn bị cho việc này, hiện tại biên cảnh của Đại Tống ta cũng không thái bình, rất có thể sẽ bùng nổ chiến tranh, tất nhiên hoàng thượng muốn chuẩn bị sẵn sàng cho điều này, nhưng hiện tại vẫn chưa xảy ra, vì vậy các cô phải hết sức giữ bí mật đối với chuyện này, một khi để lộ ra, hừ, các cô chẳng những phải cởi bỏ bộ đồ quan phủ này, có thể sẽ còn đến Tư pháp Viện một chuyến.

- Vâng, hạ quan hiểu.

- Ồ, ta... ta biết rồi.

- Tốt lắm.

Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Nếu các cô hiểu, vậy ta cũng không nói nhiều nữa, các cô tự nghĩ biện pháp, làm thế nào mới có thể lợi dụng ba vạn quan xây dựng lên một không khí, thương nhân Giang Nam là một trong nguồn thu chủ yếu thu của quốc khố, sự ủng hộ của bọn họ có thể sẽ ảnh hưởng đến chính sách của triều đình, cho nên, các cô nhất định phải xốc lại toàn bộ tinh thần để xử lý việc này.

- Hạ quan tuân mệnh.

Lý Kỳ nói: - Các cô đi làm việc đi, lát nữa hãy đến Tam Ti gặp mặt Tam Ti Sứ, hiện tại Tam Ti Sứ mới là chủ đạo, chứ không giống như trước đây nữa.

Sau khi dặn dò xong, Lý Kỳ liền chuẩn bị đi về, nhưng vừa mới đi ra cửa, chợt thấy một người quen, vội vẫy tay gọi: - Thái Nhị gia.

Người tới chính là Thái Thao.

- Lý Kỳ.

Thái Thao nhìn thấy Lý Kỳ vội vàng đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.