Hoàng đế dùng bữa sao, dĩ nhiên phải là ở nơi trang trọng nhất rồi. Chắc chắn chính là phòng làm việc của Thái Kinh. Phòng làm việc của Thái Kinh được thiết kế phỏng theo văn phòng của hiệu trưởng ngày nay, chính diện bày một chiếc bàn bằng gỗ đàn, một cái ghế gỗ. Bức tường phía sau treo một bức chân dung, cũng chính là bức di ảnh mà Lý Kỳ đã vẽ giúp ông. Bên trái đặt một chiếc tràng kỷ lót đệm lông, phía trước tràng kỷ là một bộ ấm trà bằng gỗ. Bên phải kê một cái giá đựng đầy sách, dưới khung cửa sổ phía đối diện là một chiếc bàn tròn con con và hai cái ghế trúc, cách bày biện vô cùng trang nhã.
Tống Huy Tông dường như vô cùng hài lòng về cách bài trí này, đặc biệt là chiếc ghế dựa lại càng tỏ ra yêu thích, vừa bước vào liền ngồi xuống, hạ nhân lập tức dâng thức ăn lên. Tất cả đều là những món được đưa đến từ Túy Tiên Cư, từng mâm từng mâm thức ăn ngon lành được đặt trên bàn làm việc, quả thực là rực rỡ muôn màu, vô cùng hấp dẫn. Nếu Tống Huy Tông mà thấp hơn chút, mập hơn chút, xấu hơn chút, thì trông y hệt vị đại ca xã hội đen trong Vô gian đạo.
Đám người Cao Cầu, số thì ngồi bên bàn trà, số thì ngồi lên ghế trúc, nhưng hiển nhiên là không đủ chỗ. Lý Kỳ bèn sai người mang một chiếc bàn dài vào, lúc này mới miễn cưỡng đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Tống Huy Tông còn chưa nếm thử những món ăn này nên không nói lời thừa thải, lập tức ăn thử, những người khác dường như cũng chưa ăn sáng, thả lỏng chân tay, bắt đầu ăn uống hùng hổ.
Sau khi tiêu diệt xong từng canh bánh bao tựa như một tiểu hài tử, Tống Huy Tông vuốt vuốt chòm râu, cười nói: - Món thang bao này quả không tồi, ăn một cái, đúng là danh bất hư truyền, rất thú vị.Vừa nói y vừa ăn thêm một cái bánh bao hấp, uống một ngụm trà, gật gù rồi đột nhiên nói:- Lý Kỳ này!
Lý Kỳ vội vã nuốt thức ăn trong miệng xuống, đáp lời:- Có vi thần.
- Lát nữa ngươi nói cho Bá Thanh biết công thức làm món canh bánh bao, bánh bao hấp, bánh trứng và trà sữa, trẫm không thể ngày nào cũng đến Túy Tiên Cư ăn được.
Miệng vàng đã mở, Lý Kỳ dù không muốn cũng không cách nào từ chối, thầm nghĩ, xem ra đành phải năn nỉ Tả đại ca chú ý một chút, đừng đem bí kíp của lão tử để lộ ra ngoài. Nghĩ rồi hắn bèn cười nói:- Vâng thưa hoàng thượng, vi thần nhớ rồi.
Tống Huy Tông khẽ gật đầu, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với các đại thần, Lý Kỳ cũng chưa ăn sáng, ngồm ngoàm nhai một cái bánh bao hấp, vùi đầu lo ăn, căn bản không có thời gian để ý đến bọn họ.
Chỉ trong chớp mắt, bữa sáng được đưa lên đã bị đám mặt người dạ thú này ăn hết bảy tám phần.
Tống Huy Tông uống một ngụm trà sữa, mới cảm thấy hơi no, bèn đứng dậy. Bỗng y trông thấy bức tường bên trái có treo một tấm mành trúc, liền bước qua xem thử, thì thấy bên trên có viết tên một số người, liền cười nói:- Những người này đều là thầy giáo trong Thái sư học phủ sao?
Thái Kinh vội vã lau miệng, đáp: - Vâng, đúng vậy.
Tống Huy Tông ừ một tiếng rồi lại nhìn nhìn, bỗng nhiên kinh ngạc nói: - Trần Đông này có phải là Thái học sinh Trần Đông kia không?
Thái Kinh vẻ mặt hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói: - Hoàng thượng nói không sai, đúng là người tên Trần Đông kia.
Tống Huy Tông bật cười ha hả, nói: - Đúng là thú vị, trẫm nhớ lúc trước gã Trần Đông này không ít lần dâng tấu vạch tội khanh, không ngờ hắn lại đến Thái sư học phủ này, thú vị, thú vị lắm. Ái khanh, khanh làm thế nào mà chiêu mộ được hắn vậy? Trẫm thật muốn nghe thử xem.
Thái Kinh cười nói: - Việc này là do một tay Lý Kỳ sắp xếp, không liên quan gì đến lão thần.
Lý Kỳ vừa mới ăn no xong, nhàn rỗi không có việc gì làm, đã chuẩn bị sẵn sàng, đem chuyện ngày đó đấu kế với Trần Đông như thế nào kể lại cho Tống Huy Tông nghe với độ phóng đại gấp bội. Nào ngờ Tống Huy Tông nghe xong cách làm của hắn, chỉ ồ lên một tiếng rồi nói:- Việc này cũng không lấy gì làm lạ.Rồi không nói thêm gì nữa.
Không phải chứ, câu chuyện kịch tính như vậy, mà bọn họ lại không có chút hứng thú nào sao? Đúng là chán ngắt. Lý Kỳ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
Tống Huy Tông lại nhìn xuống, ồ lên một tiếng, nói: - Bạch Thiển Dạ? Bạch ái khanh, lệnh ái của khanh cũng đến Thái sư học phủ sao?
Bạch Thời Trung vội vã đứng lên nói:- Bẩm hoàng thượng, không phải vi thần muốn khoe khoang, tiểu nữ từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, thuộc nằm lòng Tứ thư Ngũ kinh, tri thư đạt lý, chỉ tiếc là phận nữ nhi, không thể ra làm quan, cống hiến sức lực vì Đại Tống ta. Bây giờ cũng có thể coi là phân ưu thay hoàng thượng nên vi thần cũng để mặc nó.
Phải khen ngợi một chút chứ nhỉ! Lý Kỳ cười hì hì nói:- Vi thần có thể làm chứng. Bạch thừa tướng chẳng hề quá lời chút nào, Bạch nương tử trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, quan trọng nhất là bản tính thiện lương. Những học sinh này có hơn phân nửa là do nàng ấy đưa tới, Thái sư học phủ có được sự giúp đỡ của nàng ấy, quả là một việc may mắn.
Ta chẳng hề nói ngoa, nhưng ngươi thì đúng là quá khoa tương. Bạch Thời Trung nghe thấy cũng phải đỏ mặt, rõ ràng đều là những lời tốt đẹp, sao thốt ra từ miệng Lý Kỳ, lại trở nên khó nghe vậy nhỉ?
Thái Kinh biết thừa mối quan hệ giữa Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ, nghe thấy cặp cha vợ chàng rể tán dương Bạch Thiển Dạ tựa như tiên nữ hạ phàm, không khỏi nén cười. Bánh ít có đi, bánh quy có lại, ông bèn nói:- Lời hai vị quả không sai, Bạch thiên kim đúng là thông minh tuyệt đỉnh, cô nương này quả thực thế gian hiếm có.
Tống Huy Tông bật cười ha hả, nói: - Những lời này các ngươi không cần nói. Bạch nương tử, tài nữ thứ hai của Đông Kinh, trẫm đã sớm được nghe danh.Nói rồi y lại quay sang Bạch Thời Trung nói: - Hành động này của Bạch ái khanh quả là hiểu rõ đại nghĩa, không câu nệ tiểu tiết, trẫm thật sự lấy làm vui mừng.
Bạch Thời Trung trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng ngoài miệng lại nói: - Vi thần không dám.
Vương Trọng Lăng quét mắt qua, khuôn mặt dường như lộ vẻ đăm chiêu.
Đúng lúc này, Thái Dũng bỗng nhiên tiến vào, hành lễ nói: - Tiểu nhân tham kiến hoàng thượng.
Tống Huy Tông xoay người lại hỏi: - Có chuyện gì?
Thái Dũng trả lời: - Bẩm hoàng thượng, giờ lành đã đến, phải tiến hành nghi lễ khai mạc rồi.
- Nghi lễ khai mạc?
Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ với vẻ thắc mắc, không cần hỏi, những việc thế này chắc chắn đều là do hắn nghĩ ra.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Nghi lễ khai mạc thực ra chỉ là một nghi lễ đơn giản, chính là mở tấm vải đỏ che tấm biển ở cổng chính và hai câu đối ở cổng phụ.
Tống Huy Tông cau mày nói: - Trẫm nhớ ra rồi, vừa rồi lúc trẫm bước vào, trên trụ cổng có che vải đỏ, chỉ là lúc đó không chú ý, hóa ra là để chuẩn bị cho nghi lễ khai mạc này. Trẫm cũng muốn đi xem thử.Nói đến đây, y lại thở dài:- Có điều trẫm không tiện xuất đầu lộ diện.
Lý Kỳ cười nói: - Việc này rất đơn giản, hoàng thượng chỉ cần đi ra ngoài bằng cửa hông, ngồi xe ngựa đi đến cổng trước xem là được rồi.