Bắc Tống Phong Lưu

Chương 687: Lời khuyên



Tiểu Tiểu Tần?

Là Tần Cối xuất thân tiến sỹ thật sự thì không thể thích ứng được với xưng hô này. Nhưng ai bảo đứng trên y chứ, sửng sốt nhìn xuống cười nói: - Đại nhân, tiếp theo chúng ta làm thế nào?

Đại nhân? Ha ha, đường đường đại gian thần Tần Cối lại gọi mình là đại nhân, quả đúng là châm chọc nha. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Cách này là ngươi đưa ra, ngươi nên biết làm thế nào chứ?

Tần Cối lắc đầu nói: - Đại nhân chê cười, hạ quan biết kỳ thực đại nhân sớm đã tính trước kỹ càng rồi. Dù hạ quan không nói, đại nhân cũng nhất định sẽ có cách thuyết phục Hoàng thượng.

Lý Kỳ nhướn mày, thầm nghĩ, tên tiểu tử này quả nhiên là có chút bản lĩnh, kỳ thực Tần Cối nói không sai, về điểm này Lý Kỳ và cách của Tần Cối không mưu mà hợp. Dù Tần Cối không nói, Lý Kỳ cũng sẽ cùng cách này. Bật cười ha hả, nói: - Người đọc sách chính là khác ở điểm này.

Tần Cối cười ha hả nói: - Đại nhân quá khen.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nghiêm mặt nói: - Tiếp theo ta cần nghỉ ngơi vài ngày.

- Ồ! Cái cái gì? Nghỉ ngơi vài ngày?Tần Cối có chút không tin vào tai mình. Nên nhớ cách này nếu có thể hiệu quả, vậy thì y và Lý Kỳ chắc chắn có thể thăng quan tiến tước. Nhưng y không ngờ, Lý Kỳ lại chọn cách nghỉ ngơi ở cửa này. Đây quả đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.

Lý Kỳ cười nói: - Ta cũng là con người, vừa từ Kim quốc trở về, tàu xe mệt nhọc, có thể không mệt sao? Nếu không Hoàng thượng cũng không cử ngươi đi giúp ta rồi, cho nên hai ngày này làm phiền ngươi rồi.

Tần Cối nghe xong, không khỏi mừng rỡ. Lời này của Lý Kỳ rõ ràng chính là muốn ủy quyền cho y, liền chắp tay nói: - Hạ quan không dám, đây đều là hạ quan nên làm. Đại nhân cứ việc dặn dò.Lý Kỳ bật cười nói: - Vậy đi, chờ ta mang đãi ngộ của liên minh đá cầu và ưu thế của chúng ta làm thành bảng tuyên truyền, ngươi cần đi tới các nha phủ chọn nhân tài. Hiệu quả thế nào còn phải xem năng lực của ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ, từ lục phẩm trở lên không cần để ý, bởi vì đó chỉ có thể lãng phí tinh lực và nhân lực.

Tần Cối vuốt cằm nói: - Hạ quan hiểu rồi, hạ quan nhất định hoàn thành nhiềm vụ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, bỗng nghiêm túc nói: - Tần học chính, có câu này ta muốn nhắc nhở ngươi.

Tần Cối giật mình, liền nói: - Xin đại nhân chỉ giáo.Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Ngươi là người thông minh, ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi. Bây giờ chúng ta đều đứng trên đầu sóng ngọn gió, văn võ toàn triều, bao gồm cả Hoàng thượng cũng đang theo dõi chúng ta. Nếu làm tốt chuyện này, sau này ngươi chắc chắn sẽ một bước lên mây xanh. Nhưng giả dụ ngươi có tư tâm, bị người khác nắm được chuôi, hừ, hai người chúng ta chỉ có mà chết chung. Ồ, không đúng, có lẽ ta chỉ là thay một trợ thủ thôi, cho nên ngươi phải cẩn thận, đừng gây phiền toái cho ta, mọi việc theo quy củ mà làm, nếu không không cần Hoàng thượng ra tay, ta tự sẽ xử lý ngươi. Trong công việc ta không nói đùa với ngươi đâu.

Tần Cối cảm thấy rùng mình, trán lấm tấm mồ hồi, liền thở dài nói: - Xin đại nhân yên tâm. Hạ quan nguyện vì đại nhân mà làm theo, nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực vào nhiệm vụ lần này.Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã bước ra khỏi cửa cung.

- Có câu này của ngươi ta cũng yên tâm rồi.

Lý Kỳ liếc xéo sang bên trái, nhếch mép cười, vỗ vai y: - Chuyện này tới đây nhé, sáng mai ngươi tới Thị vệ bộ chờ, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện, ta đi trước.

- Đại nhân xin thong thả.

Lý Kỳ rất có khí chất lãnh đạo, gật đầu, sau đó tiến lại gần chiếc xe ngựa bên đường đó, chắp tay nói: - Thái úy.Bên trong truyền ra giọng của Cao Cầu: - Lên đi.

- Vâng.

Chờ sau khi Lý Kỳ lên xe, xe ngựa liền từ từ rời khỏi.

Tần Cối kinh ngạc nhìn theo chiếc xe đi xa, tỏ vẻ phức tạp, chính là câu nói đơn giản của chàng thanh niên chưa tới 30 tuổi đó đã khiến y vô hình chung cảm thấy áp lực quá lớn.

Sở dĩ trước y chọn đứng ra thay Lý Kỳ nói lời đó đơn giản cũng là vì Lý Kỳ đầu cơ kiếm lợi. Bây giờ trên triều đình đám người Vương Phủ, Lý Bang Ngạn đều đầy vây cánh, làm sao chú ý tới một học chính nhỏ nhoi như y được. Nhưng, Lý Kỳ thì khác. Mặc dù bây giờ Lý Kỳ không bằng đám người Vương Phủ, nhưng lại được Hoàng thượng trọng dụng. Mặt khác, qua biến pháp lần này, địa vị của y cũng có chút thay đổi. Trên triều cũng có chỗ đứng, có thể tưởng tượng được, phái cách tân đó sẽ từ từ dựa vào Lý Kỳ. Mà lúc này chọn Lý Kỳ, không còn nghi ngờ gì đó là một lựa chọn tốt nhất, cũng là duy nhất.

Không biết trong lòng Lý Kỳ hận y thế nào, nhưng cũng vì vây cánh của y chưa đủ, chính là dùng người, nếu không làm gì tới lượt y nhiều lời?

Lên xe ngựa.

Cao Cầu cười ha hả nói: - Tiểu tử ngươi quả đúng là sâu không thể lường được, vừa quay về triều đã cho chướng khí mù mịt rồi, ta xem như đã phục ngươi rồi.Lý Kỳ cười nói: - Thái úy quá khen, hạ quan cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

- Ngươi chớ theo ta làm một bộ. Cao Cầu khoát tay, giả vờ giận nói: - Ta cũng không phải là kẻ mù, chuyện này người sáng mắt đều nhìn thấy. Ngươi đã chuẩn bị kỹ càng rồi, hơn nữa còn kéo ta xuống nước. Nhưng, ta không trách ngươi, bởi vì ta cũng tán đồng với ngươi nói lấy thương phú quốc. Ngươi yên tâm, dù là liên minh đá cầu, hay Hồng Vạn Đổ Phường, ta đều hết lòng ủng hộ ngươi. Ngươi muốn tuyển người nào, bao nhiêu đãi ngộ, toàn quyền giao cho ngươi làm chủ, không cần hỏi ta.

Lý Kỳ quả đúng là được sủng ái mà thấy sợ, nhưng nghĩ cũng thấy ngay, giả dụ cải cách thực sự thành công, vậy thì liên minh đá cầu và toàn bộ sản nghiệp dưới tay hắn đều sẽ phát triển, cũng càng được xem trọng. Địa vị của hắn cũng sẽ được nâng cao, cứ xưng như là người làm ăn nói chuyện làm ăn, hắn cũng có thể củng cố được địa vị phú thương số 1 Đông Kinh, liền cười nói: - Đa tạ Thái úy ủng hộ, hạ quan quả thực cảm kích vô cùng.

Cao Cầu gật đầu, nghiêm mặt nói: - Nhưng ngươi cũng đừng đắc ý vênh váo, từ cổ chí kim, phàm thì người muốn cải cách đều là người có tài. Không phải ta và ngươi có thể sánh bằng, nhưng cũng có mấy người giành được kết quả tốt. Bởi vì cải cách cần phải cải cách cục diện, trong đó sẽ liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người, thậm chí còn bao gôm cả người đó. Cho nên, ngươi phải hết sức cẩn thận, cố gắng tránh xa những vấn đề này. Nếu không, ngươi sẽ rơi vào vòng nguy hiểm, tới lúc đó không ai có thể cứu được ngươi.

Lý Kỳ biết người đó mà ông nói chính là Hoàng thượng. Kỳ thực, điểm này hắn cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng có những việc thì nhất định sẽ xảy ra. Đso cũng là một thách thức lớn của cải cách, khiêm tốn thỉnh giáo: - Hạ quan xin ghi nhớ lời giáo huấn của Thái úy, xin Thái cho hạ quan mấy chiêu.

Cao Cầu lườm hắn, nói: - Ngươi tinh ranh như vậy, còn phải để ta dạy ngươi nữa.

Ngươi mới là tinh ranh, Lý Kỳ thầm cảm thấy có chút bất mãn với cách ví này, nhếch miệng cười nói: - Hạ quan dù sao cũng còn thiếu kinh nghiệm, xin Thái úy vui lòng chỉ giáo.

Cao Cầu thấy hắn thật lòng xin chỉ giáo, mỉm cười nói: - Ta có một cách có lẽ có thể giảm bớt được trở ngại của ngươi.Quả nhiên là có đường lui! Lý Kỳ liền nói: - Thái úy mời nói.

Cao Cầu nói: - Vừa rồi ngươi cũng đã nói rồi, nông dân cũng có thể làm buôn bán, thương nhân cũng có thể làm nông dân. Đối với những đại phu đó mà nói, cảm giác không đúng rồi, chính là người vừa rồi đứng lên đại điện phản đối ngươi, trong nhà họ ai không có mấy gia sản? Ngươi tới phủ doãn Khai Phong kiểm tra, có sẽ sẽ có mấy trăm mẫu đất trồng rau. Đó đều là của ai? Có lẽ đều là của họ, chỉ là họ không ra mặt mà thôi. Đương nhiên, có một số đại phu quan niệm khá lạc hậu, nhưng con cháu họ không nghĩ như vậy. Ngươi có thể ra tay mạnh ở phương diện này, chỉ cần lợi ích của họ được tăng cao, vậy thì trở ngại của ngươi đương nhiên cũng giảm đi rất nhiều. Những người cải cách trước đây, hoặc là bỏ qua những người này, hoặc là bỏ qua người dân, cho nên mới không thành công. Nếu ngươi muốn thành công, phải tìm được phương pháp xử lý đúng đắn. Ngươi đã nói cách này có thể phú quốc phú dân sao? Vậy thì giúp họ cùng giàu đi.

Đúng rồi, theo lý mà nói, họ đều có thể là thương nhân mà. Ai khinh bỉ ai đây? Vừa rồi sao ta lại không nghĩ ra, quả nhiên là gừng càng già càng cay. Lý Kỳ cười nói: - Đa tạ Thái úy chỉ giáo.

Cao Cầu khoát tay nói: - Chuyện này có đáng gì? Lý này rất nhiều người đều hiểu, nhưng làm được điều đó thì khó vô cùng. Còn nữa, địa vị của ngươi bây giờ cũng đã khác xưa rồi. Bây giờ có rất nhiều người muốn ngả về phía ngươi. Cho nên, ngươi quyết không được không đố kỵ với nhưng người trước đây, nhất cử nhất động đều phải cẩn trọng và cẩn trọng. Đặc biệt là tóc của ngươi. Ta sớm đã muốn nói với ngươi, ngươi nhìn lại bộ dạng của mình đi, hòa thượng không ra hòa thượng, sỹ tử không ra sỹ tử, thành ra thế thống gì? Ông nói tới phần sau thì bị kích động khác thường.

Khi đang nói chuyện cũng thấy ngươi kích động như vậy, tóc của ta thì liên quan gì tới ngươi? Lý Kỳ đã thấy sự oán hận này của ông dường như là đã được tích tụ lâu rồi, ngượng ngùng nói: - Thái úy, trước đây ta là một đầu bếp mà.

Cao Cầu tức giận nói: - Đầu bếp cũng không nên có bộ dạng như vậy, ngươi nhất định phải thay đổi cho ta.

- Ồ, muốn hay không ta phải nói ta bị bệnh gì rồi, tóc không mọc dài ra được.Cao Cầu bị hắn ta làm cho tức mà phì cười, mắng: - Nếu ngươi để mái tóc này, sao ta lại lấy mạng của ngươi được? Sao ngươi không nói ngươi bị trứng bệnh gì không trị được, ngày mai nằm xuống đất rồi. Xuống đi, xuống đi, bây giờ ta nhìn thấy đầu ngươi đã thấy phiền lòng rồi, mau xuống đi.

Vã mồ hôi! Không nghĩ người khác khó coi như vậy, Lý Kỳ xoa đầu, buồn bực nói: - Ồ, vậy hạ quan xin cáo từ.

Lý Kỳ mặt mày xám xịt từ xe ngựa nhảy xuống, trừng mắt nhìn theo Cao Cầu, trong lòng không khỏi thở dài, nhìn lại quãng đường trở về. Nhưng, chờ khi hắn và tới đường phố Biện Hạ, bỗng thấy một đám người ùn ùn xông về phía hắn, khiến hắn sợ tới run cả người lên, bị chặn rồi. Đang muốn bỏ chạy, lại nghe có người gọi: - Lý Sư phó, Lý Sư phó.Định thần nhìn lại, hắn không khỏi giật mình, hả? Đây chẳng phải đều là chưởng quầy của cửa hàng Túy Tiên Cư sao?

Chưa chờ hắn kịp phản ứng lại, những tên chưởng quỹ đo liền vây quanh lấy hắn, mồm năm miệng mười.

- Lý Sư phó, cậu trở về rồi.

- Đúng vậy, từ sau khi cậu đi rồi, việc làm ăn của chúng ta ngày càng sa sút, ngày một tệ hơn.

- Chuyện này đều trách Kim Lâu, là Kim Lâu đã cướp đi việc làm ăn của chúng ta.- Lý Sư phó, cậu nghe nói tới đồ sấy của Kim Lâu chưa? Nếu chưa tôi sẽ nói cho cậu nghe.

Nói con em ngươi ấy, Lý Kỳ bị làm gây chuyện tới choáng váng, hét lên: - Đủ rồi.

Những người chưởng quỹ đó sợ tới run người, không dám nói thêm gì nữa.

Lý Kỳ nhìn quanh họ một lượt, nói: - Đứng rộng ra chút, không khí bị các ngươi cướp hết cả rồi.

Mọi người thoáng sửng sốt, lùi ra phía sau hai bước.

Lý Kỳ thở dài, nói:- Các vị, ta vừa mới trở về, các vị để ta thở chút được không? Hơn nữa, các vị có thể đi tìm Bạch Nương Tử, hà tất phải chặn đường ta sao?

Một người buồn bực nói: - Bạch Nương Tử đó dù là xinh đẹp, thơ từ ca phú tinh thông, nhưng cô ta không thể buôn bán được. Chúng tôi cũng không phải là chưa đi tìm cô ta, nhưng mỗi lần cô ta đều nói để chúng tôi an tâm một chút, trước tiên nên nhẫn nhịn một chút. Chuyện này không nói gì hết sao? Lý Sư phó, cậu không thể giao việc buôn ban cho Bạch Nương Tử xử lý được.

Lý Kỳ nhíu mày nhìn người đó, nói: - Ý của Bạch Nương Tử chính là ý của ta. Bây giờ ngươi hỏi ta nên làm thế nào? Ta cũng chính là muốn để ngươi bớt nóng vội, chờ vài ngày nữa, cho nên các ngươi phải tin vào Bạch Nương Tử. Cô ấy nói thế nào, các ngươi làm theo thế ấy. Nhưng các ngươi cũng yên tâm, bởi vì các ngươi tốt, chúng ta mới có thể tốt. Cho nên, các ngươi tuyệt đối không thể bỏ mặc. Vậy đi, các ngươi tạm thời quay về đi, ta bảo đảm với các ngươi, trong vòng một tháng, việc buôn bán của các ngươi sẽ tốt trở lại.

Mọi người nghe xong, không vui nhướn mày, kỳ thực lời này Bạch Thiển Dạ cũng đã nói với họ rồi. Nhưng, họ không tin Bạch Thiển Dạ. Còn bây giờ từ chính miệng Lý Kỳ nói ra, trong lòng họ cũng đã tin tưởng hơn, lần lượt chắp tay cáo biệt.

Đám người này. Lý Kỳ lắc đầu, vừa quay người bỗng nghe có người phía sau gọi: - Lý đại ca, Lý đại ca.

Quay lại nhìn, chỉ thấy Trần A Nam ngồi xe ngựa tiến tới. Ngoài ra Trương Nhuận Nhi cũng ngồi bên cạnh y. Còn chưa để Lý Kỳ kịp phản ứng lại, trong cửa xe bỗng xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp.

Lý Kỳ kinh ngạc vui mừng nói: - Hồng Nô. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.