- Công tử thật là người thông minh,vừa đoán đã trúng.
Thái Mẫn Đức cười ha hả nói: - Không gạt công tử, sau khi đồ hộp của quý điếm đắt hàng đến Kim Lăng, cửa hàng chi nhánh ở chỗ Giang Nam kinh doanh tốt hơn nhiều, đã sắp vượt qua Kinh thành này, đây đều là nhờ phúc của công tử đó nha.
Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên thở dài, nói: - Thực ra không phải Thái Mỗ cố ý gây ra, cũng là bất đắc dĩ thôi.
Ngươi cáo già như vậy, lẽ nào chúng ta bắt ngươi kiếm tiền sao? Lý Kỳ cười nói:
- Viên ngoại sao lại nói ra lời ấy?Thái Mẫn Đức lắc đầu nói: - Hiện giờ thế cục của kinh thành, vừa xem đã hiểu ngay, Kim Lâu cũng có thể tranh hùng cùng những cửa hàng của quý điếm, đương nhiên, Thái Mỗ cho rằng Kim Lâu không tranh thắng cửa hàng của quý điếm, mấu chốt là ở công tử, con đường lên quan của công tử là một bước lên mây xanh, lại thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với các thương nhân các quốc gia xung quanh, chỉ vài vụ kinh doanh này, Kim Lâu cũng không theo kịp thám tử tư của Đại Tống.
Lý Kỳ khoát tay cười nói: - Viên ngoại quá khen rồi, thật sự chúng ta có thể chung sống hòa bình, không cần tranh giành đến nỗi ngươi chết ta sống, tiểu điếm và Kim Lâu cũng cạnh tranh tích cực, chính là vì vậy, khách hàng mới được thưởng thức nhiều vị ngon.
- Đúng vậy, đúng vậy.Thái Mẫn Đức gật đầu, lại nói: - Tuy nhiên xem ra theo Thái mỗ, thì công tử vẫn tốt hơn, mặc dù đồ sấy của Kim Lâu không tệ, nhưng lại vẫn không thể bằng món kho của công tử, mấu chốt của món kho này là ở nước kho, sau khi có nước kho thì lộ trình làm việc đơn giản hơn, mà nước kho cũng giống như rượu, càng để lâu, hương vị càng tốt, đến lúc đó công tử chỉ cần bán nước kho, Trương Xuân Nhi kia chỉ có thể ngồi trong nhà lo lắng suông.
Lý Kỳ ha hả cười, không trả lời, xem như chấp nhận.
Thái Mẫn Đức lắc lư hai con ngươi vài cái, cười nói: - Không chỉ như vậy, hiện giờ thương nhân Đại Tống chúng ta đều là thiên lôi để công tử chỉ đâu đánh đó. Địa vị không phải là Trương Xuân Nhi kia có thể so sánh đấy.- Viên ngoại, lời này hơi quá sự thật.
- Không quá tí nào. Công tử vì thương nhân Đại Tống, đã có cống hiến lớn lao, bọn họ có thể không cảm kích công tử sao. Thái Mẫn Đức khẽ mỉm cười, lại nói: - Nói đến việc này, Thái mỗ có một vấn đề muốn thỉnh giáo công tử.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Viên ngoại mời nói.
Thái Mẫn Đức nói: - Nghe nói kết quả lần này công tử đi Kim quốc đàm phán. Có mối quan hệ lớn lao với thương nhân Đại Tống, Thái mỗ rất muốn biết, chúng ta thực sự có thể đi Kim quốc buôn bán không?Dã tâm lão cáo già ông không những chẳng giảm mà còn tăng lên nha, bên Giang Nam vẫn chưa ổn định lại, lại đưa mắt đến phương Bắc. Lý Kỳ sửng sốt, không đáp hỏi ngược lại: - Viên ngoại không phải đã nhanh hơn người khác một bước?
Thái Mẫn Đức cười nói: - Vậy cũng không nhanh bằng công tử nha.
- Tin tức của viên ngoại quả thật tinh thông.
- Đâu có, đâu có, kinh thành này nói to cũng không phải, nói nhỏ cũng không phải.
- Vậy cũng phải.Lý Kỳ cười, nghiêm mặt nói: - Bây giờ muốn đi Kim quốc buôn bán, vậy xem như không đi được, dù sao Kim quốc kiến quốc không lâu. Rất nhiều luật pháp vẫn chưa hoàn thiện, nếu như đầu tư tiền vào, như vậy thì phiêu lưu quá. Nhưng nếu Viên ngoại có ý đồ này, vậy thì cũng có thể thử xem.
Thái Mẫn Đức mừng rỡ, nói: - Kính xin công tử chỉ giáo.
Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, sao chép lại là được thôi.
Thái Mẫn Đức nhíu mày, nói: - Công tử chớ không phải là bảo Thái mỗ tìm người Kim hợp tác?Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng rồi, thiên hạ đâu có người không tham tiền, đặc biệt là những đại thần Kim quốc, đánh trận nửa đời người, khổ nửa đời, bây giờ muốn hưởng thụ cuộc sống, trong tay họ nắm giữ tài nguyên khiến người khác không ngừng hâm mộ, nhưng họ không có kỹ thuật, không biết làm ăn. Bọn họ không có, chúng ta có mà, nếu là hai bên hợp thành một, không phải là một hợp tổ hoàn mỹ sao.
Thái Mẫn Đức gật gật đầu, trầm ngâm nửa ngày, nói: - Nhưng Thái mỗ không biết những đại thần kia của Kim quốc nha.
Lý Kỳ cười nói: - Viên ngoại nên biết, không bao lâu nữa, Kim quốc liền cử người đến đàm phán, đến Đại Tống chúng ta đàm phán nhưng có một phần không đẹp lắm, bên Kim quốc khẳng định sẽ cử quý tộc của họ đến, trước lạ sau quen, chỉ cần có tâm, làm sao đàm phán không thành công được.
Thái Mẫn Đức liếc một cái, cười ha hả nói: - Công tử nói có lý, chỉ cần có tâm, sao không đàm phán không thành chuyện kinh doanh được, đa tạ, đa tạ.
- Điều này là chuyện nhỏ, không đáng nói. Lý Kỳ khoát tay, nói: - Thật ra ta cho rằng nếu viên ngoại có thể mở to mắt một chút, có thể nhìn thấy kỳ duyên đông tây nhiều hơn.
Trong lòng Thái Mẫn Đức vui vẻ, vội hỏi: - Dường như công tử lại có việc tốt chiếu cố Thái mỗ.- Đúng vậy. Lý Kỳ nói: - Pháp lệnh ban bố lần này của triều đình, nói vậy chắc viên ngoại cũng thấy một ít đầu mối.
Thái Mẫn Đức gật đầu nói: - "Thái mỗ biết được, đây toàn là nhờ việc lấy thương phú quốc của công tử.
- Nói một cách khác, thì triều đình sẽ coi trọng việc buôn bán, không biết viên ngoại có tán thành với cách nói này của ta không?
Thái Mẫn Đức gật đầu nói: - Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.Lý Kỳ cười nói: - Cơ hội tốt như vậy, viên ngoại lại chỉ trông coi cái tửu lâu này, có phải qua đáng tiếc không, thực ra trên đời còn nhiều nghề kinh doanh có thể làm, ví dụ tơ lụa, gốm sứ, phỏng chế phẩm, giấy, ngọc lưu ly và các nghề kinh doanh khác.
Thái Mẫn Đức sửng sốt, cau mày nói: - Thật ra về điểm này, trước kia Thái mỗ đã từng nghĩ, nhưng công tử cũng biết, Thái mỗ xuất thân là đầu bếp, ngoài quán rượu ra thì không làm được gì, không phải buôn bán là làm chín không làm sống sao.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Lời ấy của viên ngoại, Lý Kỳ không dám gật bừa. Viên ngoại không biết, những người khác biết nha, thật giống như phu nhân chúng ta, nàng đâu có biết buôn bán, hiện giờ chẳng phải là đã phát tài lớn, sống phóng túng ba đời đều đủ đó sao.- Đóó oàn bộ là nhờ công tử giúp đỡ nha.
- Viên ngoại đại khái cũng có thể như vậy nha, nếu viên ngoại sợ gánh nhận mạo hiểm, có thể chọn bỏ vốn đầu tư.
- Bỏ vốn đầu tư?
- Không sai.Thật ra dân gian Đại Tống chúng ta đặc biệt có nhiều thương phẩm tốt, cơ bản là những người đó hoặc là không biết buôn bán, hoặc không có vốn, nên rất khó làm. Nhưng viên ngoại ông có tiền mà, ông biết buôn bán, sao ông không tìm mấy tiểu thương hợp tác, mọi người góp củi đốt cao lửa, cùng nhau góp tiền mở nhà xưởng, mở rộng quy mô sản xuất, nâng cao lợi ích, từ đó, tiền không phải chảy ầm ầm vào túi bên eo ông sao, hơn nữa địa vị viên ngoại cũng dần dần lên cao, cớ sao không làm.Thái Mẫn Đức liếc mắt nhìn Lý Kỳ, cau mày, nói: - Công tử nói có lý. Nhưng cái này mình công tử cũng có thể, sao phải lại để Thái Mỗ được lợi?
Có câu là sáng sớm bị rắn cắn, mười năm sợ thừng giếng, ông ta thật sự bị Lý Kỳ lừa sợ rồi.
Lý Kỳ cười nói: - Thật không dám giấu, trên tay tại hạ đã có nhiều nghề kinh doanh rồi. Cũng dính tới nhiều phương diện. Dĩ nhiên dù vậy, nếu là quá khứ, ta quyết sẽ không nói cho viên ngoại, nhưng hiện tại không phải ta lấy thân phận một thương nhân ra để đàm nói chuyện với viên ngoại. Mà là lấy thân phận kinh tế ra nói với viên ngoại, mình ta giàu cũng vô ích, muốn Đại Tống ta giàu có, như vậy ta mới xem như không phụ lòng thánh ân, cho nên, về điểm này, ta quyết không lừa viên ngoại. Đương nhiên quyền quyết định ở trong tay viên ngoại, ta chỉ đưa ra ý kiến.