Bắc Tống Phong Lưu

Chương 790-1: Làm nhẫn được nhẫn (1)



Hắn nói xong liền lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho Trịnh Toàn, nói:

- Ngoài những thứ ta vừa nói ra, phía sau cuốn sổ này còn vẽ hai thấu kính, quy cách ta cũng đã viết bên trên rồi. Đây là việc quan trọng nhất mà các ngươi sẽ làm, ta hy vọng các ngươi sẽ nhanh chóng làm ra sớm.Thấu kính? Trịnh Toàn lật quyển sổ ra, chỉ thấy mặt sau cùng vẽ hai thấu kính lồi lõm, hơn nữa còn có kích thước và thông số kỹ thuật cụ thể. Sự xuất hiện của chiếc ly chân cao này chắc chắn có thể xem là một bước đột phá quan trọng, cũng khiến cho Lý Kỳ đầy tự tin hơn về tương lai. Hơn nữa, có loại thủy tinh này, Đại Tống không muốn phát tài cũng khó đấy.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ly chân cao chỉ là một vậy không thực, không có tác dụng thực tế gì. Như đã nói, tác dụng nổi bật của thủy tinh vẫn là nhìn xa và chịu nóng.

Rõ ràng, hình sau cùng của cuốn sổ đó chính là thấu kính của kính viễn vọng.

Lý Kỳ không muốn dùng kính viễn vọng đi ngắm sau, hắn chỉ là muốn phát huy tác dụng của kính viễn vọng trên chiến trường, vậy là đủ rồi. Còn cốc chịu nhiệt, sự xuất hiện của ống nghiệm có thể khiến cho công việc nghiên cứu và phát triển càng tiến bộ hơn. Đó cũng rất quan trọng, mà nguyên liệu đựng trong túi vải đó chính là nguyên liệu nghiên cứu chế tạo cốc chịu nhiệt.Tiếp theo, Lý Kỳ lại cùng họ bàn bạc về trọng tâm công việc sắp tới, cũng đích thân giải thích với họ một chút về một vài điểm khó khi nghiên cứu.Ba! Ba! Ba!Trước khi đi, Lý Kỳ đã cầm một túi vải dày quăng mạnh xuống đất, hắn muốn lên cót tinh thần ba người Trịnh Toàn một chút, dường như túi vải kia quất lên người mình.Tuy nhiên, Lý Kỳ dường như vẫn chưa hết tức giận, lại đá thêm mấy cái nữa, sau đó mới ném túi vải cho Trịnh Toàn, cười nói:

- Cầm về lò đi.Trịnh Toàn gật đầu, nhìn túi vải đó, nước mắt lưng tròng.Lý Kỳ cười nói:- Được rồi, ta đi trước đây.Trở về Tần phủ, Lý Kỳ nghỉ ngơi một chút, ăn cơm tối xong liền đi tắm rửa, thay bộ quần áo và đôi ủng sạch tới chỗ hẹn.Tới lầu các của Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư sớm đã chờ ở đó rồi.

Lý Sư Sư dáng vẻ rất bình thường, trang sức trang nhã lịch sự, chiếc váy dài màu trắng, nhưng với khuôn mặt trái xoan, có mặc hay không cũng chẳng khác là bao. Còn Phong Nghi Nô lại giống như đã trang điểm, mày ngài, mái tóc đen cuốn một bên đầu, một bím tóc từ trên trán vắt ngang qua đầu, phía trên còn có một miếng đá quý màu xanh biếc, vẫn mặc chiếc váy dài màu hồng đáng yêu nhất, khiến người ta ngây ngất.Có câu là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, hôm nay Lý Kỳ quả thực là rất vui, cười nheo mắt chào hai người, còn phá lệ mỉm cười chân thành với Phong Nghi Nô.Hai người phụ nữ ngơ ngác nhìn, trong lòng cảnh giác. Nụ cười chân thành này trên mặt Lý Kỳ hiếm thấy, nhất định là có chuyện gì mờ ám bên trong.

Lý Kỳ thấy họ đang nghĩ gì, nhưng cũng không buồn để ý, giả bộ hồ đồ. Lý Sư Sư cười nói:- Không biết tiệc vô tướng của Lý sư bá chuẩn bị thế nào rồi?Lý Kỳ cười nói:

- Được Sư Sư cô nương quan tâm, tất cả đều tốt.Lý Sư Sư gật đầu nói:- Vậy là tốt rồi.Lý Kỳ lại cười nói với Phong Nghi Nô:

- Phong Nương Tử, gần đây tập thế nào rồi?Theo lý không nên tát vào mặt người đang cười, Phong Nghi Nô mỉm cười nói:

- Tiểu nữ tử thiên phú bình thường, duy có cố gắng bồi dưỡng thêm. Nhưng, hôm đó người nói rất đúng, đi giày cao gót nhảy quả đúng là đẹp hơn nhiều.Trong lời nói có gai!Người phụ nữ này quả đúng là mang hận rồi! Lý Kỳ khoát tay nói:- Vậy còn phải nói, con mắt của ta cũng không tệ, hơn nữa còn đi trước thời đại, cô mặc bộ này chí ít cũng có ba phần là xuất phát từ tay ta rồi.

Ồ không, là ta phát minh ra chứ.Người này nói chưa được vài câu lại bắt đầu nói năng linh tinh rồi. Phong Nghi Nô hơi ửng mặt lên, dường như bị Lý Kỳ nói quá nặng lời, liền chuyển sang đề tài khác:

- Nếu người đã chuẩn bị xong rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi.- Oa! Sao phải vội thế? Không phải là … ha ha.Lý Kỳ cười lên vài tiếng.Ánh mắt Phong Nghi Nô lộ rõ vẻ hoang mang, nhưng miệng vẫn thản nhiên nói:- Người tới đây là để tập nhảy, chẳng lẽ người lại tới tìm chúng ta để nói chuyện sao?Lý Kỳ cười nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta bắt đầu thôi.Vừa dứt lời, Phong Nghi Nô liền đứng dậy.

Lý Kỳ bước lùi ra phía sau một bước, áp lực lớn lại dâng lên.Thân hình cao dáo, cộng thêm mái tóc vén cao, nhìn còn cao hơn Lý Kỳ một chút, bộ ngực nhô lên, đôi chân thon dài, có lồi có lõm. Đây quả đúng là kiệt tác của thượng đế.Mẹ kiếp! May mà là Lý Kỳ ta, nếu không đổi là Cao Nha Nội thì còn gì là mỹ cảm nữa.

Quả thực chính là bé con và người lớn ảnh hưởng lẫn nhau. Lý Kỳ không khỏi thầm kinh ngạc, người phụ nữ này quá cao, quả thực khó mà kiềm chế được.Về phương diện vũ khúc, trước đây rất lâu Quý Hồng Nô đã sáng tác ra rồi, Lý Kỳ chỉ là nhảy quen hơn chút thôi.Lát sau, chờ người hầu vào dọn sạch bàn ghế trong phòng ra, Lý Kỳ và Phong Nghi Nô tới giữa phòng, Lý Sư Sư thì ngồi ở góc bên phải đánh đàn.

Lý Kỳ đưa một bàn tay ra, Phong Nghi Nô liền đặt tay lên đó rất tự nhiên. Màn tiếp xúc thân mật của hai người đã qua rồi, điều này căn bàn chẳng là gì hết, do đó hai người cũng đã là bạn nối khố rồi.

Cho nên cũng không dùng động tác khởi động gì, tiếng đàn vang lên, hai người liền nhảy múa trong phòng.Tiếng đàn ngân nga, ánh đèn vàng vàng, bước nhảy phiêu diêu, phóng khoáng, tuấn nam mỹ nữ, tất cả đều đẹp vô cùng.Lý Sư Sư nhìn hai người trong phòng, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ.

- A…!Một tiếng thét kinh hoàng bỗng vang lên, phá vỡ bức tranh tuyệt đẹp, tiếng đàn bỗng dừng lại.Lý Sư Sư liền dừng lại hỏi:- Muội muội, sao thế?Lý Kỳ bỗng khom người xuống, nhếch miệng nói:- Phong Nương Tử, là cô giẫm lên chân ta, cô còn kêu gì? Ôi da …. Đôi giày cao gót này quả đúng là muốn lấy mạng người ta. Không phải cô cố ý đấy chứ?Trong đôi mắt đẹp của Phong Nghi Nô lộ rõ vẻ giảo hoạt, nhưng cũng hoang mang nói:

- Xin lỗi, ta … ta quả thực không phải cố ý, ngươi không sao chứ?Lý Sư Sư cũng bước tới, quan tâm nói:- Lý sư phó, người vẫn ổn chứ? Ta thấy Phong muội muội đúng là không cố ý. Người không biết chứ, mấy hôm trước khi ta tập nhảy với cô ấy, đều bị cô ấy giẫm lên chân không thể đi được. Hơn nữa, cô ấy cũng đã bị trẹo mắt cá chân rồi, sưng lên hai ba ngày rồi đấy.Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Thật sao? vậy ta thật sự phải xin lỗi các cô rồi, tội lỗi, tội lỗi. Ta không sao, các cô yên tâm đi.Hắn … hắn ngược lại còn xin lỗi chúng ta? Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư nhìn nhau. Trong mắt hai người đều như mê man, điều này quá là khác với phong cách của Lý Kỳ.

Nhưng, Phong Nghi Nô cũng bị thiệt thòi không ít hơn Lý Kỳ, trong lòng càng thêm cảnh giác.Nhưng, Lý Sư Sư hoàn toàn bỏ qua, hầu như không câu nệ gì nhảy dựng lên.- Ây da … sao cô lại giẫm lên chân tôi? Không sao, không sao, cô lần đầu tiên đi giày cao gót nhảy, tôi hiểu mà.

- Đau quá! Thôi, tôi xoa chút là được.- Ti … ta không sao, chân cô không bị trẹo chứ? …. không sao đâu …. Vậy ta yên tâm rồi. Cô đi giày cao gót nhất định phải chú ý, giẫm lên chân ta không sao hết, đừng để bị trẹo chân.

- A ….- Ồ ….Nhảy hơn một canh giờ, Lý Kỳ chí ít cũng bị Phong Nghi Nô giẫm lên chân mười lần. Nên nhớ, đây không phải là giày vải trước đây, mà là giày cao gót được làm từ gỗ. Nhưng Lý Kỳ không những không nổi giận, cũng không trả thù, thậm chí ngay cả chân cũng không để ý, ngược lại còn quan tâm tới chân Phong Nghi Nô có bị trẹo không?Cái gì gọi là tinh thần chuyên nghiệp? Đây chính là tinh thần chuyên nghiệp.- Hô! Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.Sau khi nhảy xong, Lý Kỳ liền ngã xuống ghế, miệng thở phì phò.Phong Nghi Nô áy náy nói:

- Chân ngươi không sao chứ?Lý Kỳ khoát tay nói:

- Có lẽ đã bị đứt vài cục xương rồi, không có gì đáng ngại, về nhà là được.Phong Nghi Nô hồ nghi nói:- Không nghiêm trọng thế chứ?- Ôi! Cô sao phải áy náy, đây đều là những thức cần phải trải qua. Lần sau chú ý là được rồi. Đàn ông bị mấy vết thương cỏn con này đáng gì chứ?Lý Kỳ lắc đầu, thế hiện sự phóng khoáng, lại quay sang nói với Lý Sư Sư:- Sư Sư cô nương, ở đây cô có thuốc thoa ngoài da chứ.Lý Sư Sư liền nói:

- Có có có. Ta cho người đi lấy cho ngươi.Rất nhanh, thuốc đã được mang tới, Lý Kỳ cầm lấy thuốc, nói:

- Đa tạ Sư Sư cô nương, trời đã tối rồi, tại hạ cáo từ trước, ngày mai gặp lại.Lý Sư Sư lo lắng nhìn Lý Kỳ, gật đầu nói:- Lý sư phó đi thong thả.Trong giọng nói có chút áy náy.

- Chuyện này nàng yên tâm đi, không nhanh được đâu.Lý Kỳ cười khổ một tiếng, hai tay chống nạnh đứng dậy, vểnh đầu ngón chân lên, chỉ dùng gót chân chạm đất, khập khiễng bước đi ra ngoài.Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư nhìn Lý Kỳ bước đi kỳ lạ như vậy, ngẩn người ra không kịp phản ứng gì.Lý Kỳ hôm nay quả thực là quá bất thường.Bỗng nhiên, Lý Sư Sư nhíu mày nhìn Phong Nghi Nô trách:

- Được rồi, bây giờ muội đã hài lòng rồi chứ. Một người tốt như vậy bị muội dày vò thành ra như vậy rồi. Nhưng muội xem người ta nửa câu trách móc cũng không có, còn giúp muội tìm lý do. muội ấy à, cũng lớn lắm rồi, sao còn giống như một đứa trẻ thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.