Bắc Tống Phong Lưu

Chương 846-2: Gặp quỷ nói tiếng quỷ (2)



Y Hạ Bách Xuyên hướng tới bốn gã võ sĩ phía sau vung tay lên. Chỉ thấy kia bốn gã võ sĩ mang hai bộ đao đi lên trước, mặt trên tổng cộng bày đặt tám thanh đao võ sĩ, nhưng lúc này đao võ sĩ căn bản không giống cái Lý Kỳ nhìn thấy ở trong TV, khác biệt trực quan nhất, chính là không dài như vậy, khác một chút so với ở đời sau hai phần ba, độ cong cũng thiếu chút, phía cuối chuôi đao là cong hướng ra phía ngoài đấy, đây chính là tiền thân của đao võ sĩ rồi.

Y Hạ Bách Xuyên nói: - Giám sự đại nhân, đây chính là đao sắc bén nhất Nhật Bản ta, tên là Tiểu Ô Hoàn, chỉ có võ sĩ cung đình mới xứng có, ta đặc biệt mang đến đưa cho đại nhân, lễ mọn, không kính ý.

- Đao sắc bén nhất, có bao nhiêu sắc bén.

Nói chuyện không phải Lý Kỳ, mà là Mã Kiều, thằng nhãi này hôm nay vừa mới nghỉ đông xong, chỉ thấy y không hề cấp bậc lễ nghĩa tiến lên, tùy tay cầm lấy một thanh Tiểu Ô Hoàn, làm như không thấy ánh mắt tức giận của bốn gã võ sĩ kia.

Bá!

- Ơ, thật đúng là một thanh đao tốt nha! Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đao sắc bén như vậy. Mã Kiều vừa mới rút đao ra, chỉ thấy ánh sáng xẹt qua, không khỏi ngạc nhiên thán phục một tiếng.

Thằng nhãi này thật sự là làm người đau đầu nha. Lý Kỳ trầm giọng quát: - Mã Kiều.

Mã Kiều nao nao, vội hỏi: - Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta vừa thấy được đao tốt liền không kìm lòng nổi. Nói xong y lập tức thả trở về, nhưng trong mắt vẫn lộ ra khát khao.

Lý Kỳ hơi hơi trừng mắt nhìn y, lại hướng tới Y Hạ Bách Xuyên xin lỗi nói: - Tôi tớ không hiểu chuyện, đường đột nhị vị, ta lúc này thay mặt y xin nhị vị thứ lỗi cho.

Đằng Cát Tam Mộc cười nói: - Đâu có, đâu có, giám sự quá khách khí. Vị nhân huynh này nhất định là người yêu đao, có thể lý giải, có thể lý giải.

Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Ta xuất thân là đầu bếp, đối với đao cũng hơi có nghiên cứu, thanh đao này, chậc chậc, chặt đến tận xương cốt, khẳng định là vô cùng nhanh đấy.

- A? Bộ Soái, ngươi lấy đao này đi chặt xương, vậy thì có khác gì với những vật bình thường chứ. Mã Kiều không dám tin nói.

Y Hạ Bách Xuyên và vài tên võ sĩ kia trên mặt đều hiện ra một tia tức giận, cầm Tiểu Ô Hoàn đi chặt xương, còn có việc gì càng làm nhục võ sĩ bọn họ so với đây sao.

Tiểu Nhật Bản chính là tiểu Nhật Bản, thật sự là một chút thua cũng không được. Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Ta nói đùa, các vị đừng coi là thật. Ta không phải người tập võ, nhưng ta sẽ tặng chúng nó cho những đao khách phẩm đức cao thượng, trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối không lấy một xu, chỉ hy vọng có thể không phụ lòng Tiểu Ô Hoàn bên trong ẩn chứa võ sĩ tinh thần này.

Y Hạ Bách Xuyên sau khi nghe xong, nhất thời chuyển giận thành vui mừng, hành cái lễ võ sĩ nói: - Đa tạ giám sự đại nhân.

- Khách khí, khách khí, mời ngồi, mời ngồi.

Lý Kỳ ha hả cười, vung tay lên, vài tên tôi tớ lập tức đem đao cầm đi xuống. Chỉ có thể nói Lý Kỳ người này thật sự là rất không hiểu cái gì là cự tuyệt.

Sau khi mọi người đều ngồi xuống. Lý Kỳ nhấp một ngụm trà, nói: - Mới vừa rồi câu nói kia cũng không hoàn toàn là nói đùa, ta xác thực có đọc lướt qua về đao này, Tiểu Ô Hoàn này có thể nói là thứ tốt nhất, bởi vậy có thể thấy được kỹ thuật tạo ra vũ khí của quý quốc cũng không kém, một khi đã như vậy, vì sao còn muốn đến Đại Tống ta mua vũ khí chứ? Ta đây cũng không phải là tùy tiện hỏi, bởi vì chỉ có hiểu biết lẫn nhau, mới có thể tăng cường tín nhiệm lẫn nhau, để tạo nên cơ sở vững chắc cho hợp tác về sao, dù sao chúng ta không phải chỉ mua bán một một lần.

Đằng Cát Tam Mộc mỉm cười nói: - Giám sự nói rất đúng, nói rất đúng. Kỳ thật là như vậy, mọi người đều biết, dân chúng Nhật Bản chúng ta từ trước đến nay đều là dĩ hòa vi quý, nhiệt tình yêu thương hòa bình, tuy rằng kỹ thuật tạo binh khí của chúng ta không thua người bên ngoài, nhưng là chúng ta vẫn luôn không muốn chế tạo vũ khí đại quy mô. Nhưng mà, gần đây trên biển không thế nào thái bình, xuất hiện một ít hải tặc, những hải tặc này chuyên hoạt động giết người cướp của, quân chủ chúng ta sau khi biết, rất là tức giận, hận không thể giết cho thống khoái, nhưng này hải tặc trang bị hoàn mỹ vả lại sung túc, khó đối phó, mà trang bị của chúng ta so ra đã kém cỏi hơn rồi, vừa vặn nghe nói quý quốc chuẩn bị bán vũ khí, vì thế liền đến xem.

Oa! Lão tử thật phục rồi, gặp qua người không biết xấu hổ rồi, nhưng thực chưa từng gặp qua không biết xấu hổ như thế đấy, ngay cả cái cớ sứt sẹo này mà ngươi cũng có thể nói ra, còn đánh hải tặc, chính các ngươi lập nghiệp bằng trộm ven biển nha, ta thấy ngươi là mua vũ khí chuẩn bị làm hải tặc đi. Cũng tốt, vừa lúc ta muốn huấn luyện Thủy sư, không có việc gì ra biển đánh hải tặc, coi như là huấn luyện, đó cũng không tệ.

- Thì ra là thế. Lý Kỳ ha hả cười, thuận miệng loạn xuy nói: - Chuyện quan các ngươi muốn mua vũ khí, ta đã bẩm báo qua với Hoàng thượng, mới đầu Hoàng thượng còn có chút do dự, dù sao chúng ta cũng không có thành lập quan hệ ngoại giao, làm như vậy thật sự không ổn. Nhưng ở trên Nguyên Đán triều hội, Hoàng thượng sau khi gặp qua nhị vị, vô cùng thưởng thức nhị vị, đặc biệt tinh thần võ sĩ vị Y Hạ tiên sinh này biểu hiện ra ngoài, khiến Hoàng thượng rất là thưởng thức, hoàng thượng nói với ta như vậy, ông nói Nhật Bản nếu có thể có nhiều võ sĩ giống Y Hạ tiên sinh như vậy, quan hệ giữa Đại Tống chúng ta đây và quý quốc nhất định sẽ được cải thiện, Hoàng thượng còn nói, ông cảm thấy tinh thần võ sĩ của các hạ, cùng Nho giáo chúng ta có chút tương thông, có lẽ chính là vì như thế, cho nên Hoàng thượng ông ấy đối với cử chỉ này của nhị vị cảm thấy rất cảm thấy thân thiết.

Y Hạ Bách Xuyên mừng rỡ, cười nói: - Bệ hạ tán thưởng, Y Hạ thật sự là được sủng mà lo. Hơn nữa, không dối gạt giám sự, võ sĩ chúng ta đều rất tôn trọng Nho giáo, từ nhỏ đã bắt đầu học tập Nho học.

- Khó trách, khó trách. Lý Kỳ ha hả cười cười, ho nhẹ một tiếng, nói: - Trở lại chuyện chính, Hoàng thượng chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của các ngươi. Nói xong hắn vung tay lên, hai gã tôi tớ lập tức chuyển tới hai tờ giấy cho Y Hạ Bách Xuyên và Đằng Cát Tam Mộc. Lý Kỳ nói tiếp: - Đây chính là giá cả vũ khí của chúng ta, nhị vị mời xem qua.

Hai người nhận lấy, cẩn thận nhìn lại, nhưng sau khi càng nhìn, sắc mặt lại càng thay đổi vẻ ngưng trọng.

Lý Kỳ xoa xoa môi dưới, nói:

- Theo hóa đơn mấy ngày trước đây nhị vị giao cho ta, cùng với giá nhị vị nói ra, đó có thể thấy được nhị vị cũng có nghiên cứu qua rồi, nhưng nhị vị không đê y đên vài điểm, thứ nhất, giá dự tính của nhị vị, hẳn là căn cứ giá cả nguyên liệu dân gian mà tính ra, còn quân đội Đại Tống chúng ta dùng là đều là nguyên liệu thượng thừa, giá cả tất nhiên phải đắt một ít; thứ hai, phí phiêu lưu, quân bị vật tư là một loại thương phẩm vô cùng đặc thù, rất nhiều quốc gia đúng mấy thứ này cảm thấy mẫn cảm, có lẽ có người sẽ trách chúng ta, chửi chúng ta, đây đều là tổn thất về mặt danh dự, hơn nữa, ai dám cam đoan có một ngày binh lính của chúng ta sẽ không phải chết dự vũ khí chính chúng ta làm ra, đây đều là phiêu lưu không thể biết trước; thứ ba, đó chính là vũ khí của Đại Tống chúng ta đều được dựa theo quy tắc sản xuất nghiêm khắc mà làm ra đấy, phí nhân công này không phải là một chút mà các ngươi dự tính kia. Riêng ba điểm này cộng lại, năm trăm ngàn là quyết không mua được số lượng các ngươi muốn đấy.

- Này.

Y Hạ, Đằng Cát hai người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt có vẻ càng khó xử.

Tiểu tử! Cái này thật là đã hù dọa các ngươi rồi, với cái đầu này mà các ngươi này cũng dám đến đàm việc buôn bán với ta? - Tuy nhiên, Hoàng thượng chúng ta rất rõ đại nghĩa, nói mua bán là nhỏ, tình hữu nghị giữa hai nước là lớn, cho nên còn dặn riêng ta cho các ngươi một giá ưu đãi, ta tính toán chỉ lấy các ngươi bốn mươi chín vạn quan. Tuy nhiên, đã nói trước, cái giá tiền này chúng ta bán lỗ đấy, các ngươi ngàn vạn lần không thể nói cho người khác biết a, nhất định phải giữ bí mật, bằng không chúng ta sẽ rất khó làm đấy.

Giờ đây, đối với hai tên tiểu Nhật Bản kia mà nói, thật sự là lập tức theo Địa ngục lên đến Thiên đường, hưng phấn thiếu chút là ngất đi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.