Vừa nói đến rượu, Tửu quỷ ngay lập tức sợ rồi, ngoại trừ Mã Kiều vẻ mặt khinh thường ra, tất cả mọi người đều vui vẻ mỉm cười, mà ngay cả người hầu quan sát ngoài sân cũng đều mím môi cười trộm.
Lão kinh sợ, xem như cũng không chịu thiệt thòi.
Trên dưới Tần phủ vui vẻ hòa thuận, điều này thật thiệt thòi cho Lý Kỳ nha, ở chỗ của hắn, cho tới bây giờ không hề thiếu tiếng cười, chỉ tiếc trước kia hắn quá bận rộn với sự nghiệp, cống hiến thật sự quá ít cho Tần phủ.
- Lỗ tỷ tỷ, tỷ khát nước rồi, mau uống chút nước, nghỉ ngơi một chút.
Quý Hồng Nô làm nhân viên quản lý máy nấu nước bên sân, phục vụ vô cùngchu đáo, thấy Lỗ Mỹ Mỹ đi tới, vội vàng đưa một chén trà qua.
Lỗ Mỹ Mỹ thoáng có chút sợ hãi, vội vàng nhận lấy chén trà, luôn miệng nói tạ ơn. Phải biết Quý Hồng Nô đã là thê tử danh xứng với thực của Lý Kỳ, phu nhân của lão đại tự mình đưa trà cho thuộc hạ, ở Bắc Tống cũng coi như là kỳ cảnh đó.
Tuy nhiên, đây cũng là chỗ mê người của Quý Hồng Nô, chính vì như thế mà trên dưới Tần phủ đều vô cùng thích nàng, trong lòng của mọi người, Quý Hồng Nô luôn là chính thê của Lý Kỳ.
Đương nhiên, thằng nhãi Mã Kiều này không cảm thấy có bất ổn gì, nhận lấy chén trà của Quý Hồng Nô, nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy đến bên cạnh Lỗ Mỹ Mỹ ân cần hỏi han. Thật ra đừng nói là Quý Hồng Nô, chỉ sợ là Hoàng thượng tới, cũng giống như vậy thôi, dù sao cũng là đứa nhỏ chui ra từ trong núi mà.Lý Kỳ thân là nam nhân của Hồng Nô, cũng không để ý chút nào, bởi vì điểm này đúng là chỗ mê người nhất của Hồng Nô, trong bốn nữ nhân của hắn, ngoại trừ Quý Hồng Nô ra, ba người còn lại đều luôn có khoảng cách với người bình thường. Quét mắt nhìn qua, lộ ra nụ cười hiểu ý, thầm nghĩ, đúng là không làm quan thật nhẹ nhàng mà! Thật ra hắn thật muốn sống như vậy cả đời, nhưng hắn cũng biết điều này đối với hắn của hôm nay mà nói, là một loại xa xỉ, cho nên hắn càng thêm quý trọng. Nói với Quý Hồng Nô:
- Hồng Nô, Tiểu Phong đâu? Vừa rồi chẳng phải còn ở cùng muội sao?
- Tiểu Phong?
Quý Hồng Nô chớp đôi mắt to, ồ một tiếng, nói:
- Huynh nói Phong tỷ tỷ à, tỷ ấy đi tìm phu nhân.
- Vậy sao?Lý Kỳ cười, không nói gì cả.
Lúc này, Trần đại nương lại đi tới, sao lại nói là lại, bởi vì trong hai canh giờ ngắn ngủi này, Trần đại nương đã tới lần thứ mười ba rồi, vậy mà vẫn nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích kia
- Đại nhân, ngoài cửa có người cầu kiến.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Đại nương, ta đã sắp nói với bà lần thứ tám trăm rồi, đừng gọi ta là đại nhân, ta không phải đại nhân, bà mà cứ gọi như vậy, sẽ khiến cho người ta hiểu lầm đấy, như vậy đi, nếu bà muốn thì gọi ta Lý sư phó, hoặc là kêu ta Lý viên ngoại đi, ừ, xưng hô thế này không tệ đâu.
- Xin lỗi, xin lỗi.Trần đại nương vội vàng xin lỗi, lại nói:
- Lýsư phó, bên ngoài có người cầu kiến.
Dù sao trước kia bà đã quen gọi Lý sư phó, cũng cảm thấy xưng hô này rất thân thiết, hơn nữa, xưng hô thế này đặt trên người Lý Kỳ, tượng trưng cho một loại vinh dự.
Lý Kỳ càng thêm buồn bực, hữu khí vô lực nói:
- Đại nương, ta sắp nói tới một ngàn hai trăm lần với bà rồi, hôm nay ta không tiếp khách, bảo bọn họ đến từ đâu thì về đó đi. À, lễ vật của bọn họ cũng khó cầm về, hơn nữa, dù sao đây cũng là tâm ý của bọn họ, chúng ta miễn cưỡng nhận lấy đi.
Da Luật Cốt Dục mím môi cười, cười thầm, phu quân này thật đúng là khó lường, những lời người khác khó lòng mở miệng nói, nhưng từ miệng hắn nói ra, lại cứ làm cho người ta cảm thấy tất thảy đều hợp tình lý, thật là kỳ lạ mà.Trần đại nương thật ra đã quen rồi, từ sau khi Lý Kỳ nhậm chức, bà nhận lễ vật đến tay cũng mềm nhũn, khó xử nói:
- Nhưngnhưng người đến là Chu viên ngoại, hơn nữa dường như ông ta có việc gấp muốn tìm ngài thương lượng.
- Chu viên ngoại lại sao rồi? Có việc gấp thì sao chứ? Sách! Bản nhân vừa mới bị Hoàng thượng sa thải rồi, đây là chuyện bi thảm cỡ nào, quả thực chính là thảm không thể tả nha, giờ phút này còn có tâm tư gặp khách sao? Bọn họ sao lại không thông cảm cho ta chứ, bà cứ nói cho ông ta biết, lễ vật ta nhận, đợi tâm tình của ta khôi phục lại, dĩ nhiên sẽ đi tìm ông ta, bảo bọn họ không có gì thì cứ nghĩ coi làm sao kiếm nhiều tiền hơn nữa đi, đừng cứ mãi chạy tới đây, trong phủ còn có một vị phu nhân, ảnh hưởng không tốt, ta sẽ tính lên đầu ông ta đấy, quan đã không có, nếu tiền cũng trôi theo dòng nước, thì ta thật nên đi treo cổ đó.Trần đại nương ngượng ngùng gật đầu, nói:
- Dạ dạ dạ, lão thân đi ngay bây giờ.
Quý Hồng Nô tâm địa đơn thuần, thấy Lý Kỳ kích động như thế, còn tin là thật, cho rằng vừa rồi hắn đều giả vờ, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, nếu tâm tình huynh không tốt, sao không nói đại nương mặc kệ bọn họ là được rồi.
Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Vậy sao được chứ, như vậy huynh nhận lễ vật thế nào chứ.
Quý Hồng Nô nhất thời ngây dại.
Da Luật Cốt Dục cười nói:- Hồng Nô, phu quân huynh ấy còn nhớ chuyện nhận lễ vật, vậy chứng tỏ huynh ấy không bị ảnh hưởng gì cả.
Lý Kỳ ủy khuất nói:
- Cốt Dục, sao muội lại nói phu quân như thế, khi phu quân làm quan, nổi danh thanh chánh liêm minh, chưa từng nhận hối lộ đó. Nhưng, dù vậy, phu quân cuối cùng khó thoát khỏi vận rủi, phu quân chính vì chịu đả kích quá nặng, mới làm ra những hành vi khác thường như vậy, do đó có thể thấy, phu quân bị thương nặng thế nào, đêm nay muội phải vỗ về an ủi tâm hồn bị tàn phá của phu quân nha.
Nói đến đoạn sau, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tà, bàn tay to nhẹ nhàng ôm bờ eo của Da Luật Cốt Dục.
Da Luật Cốt Dục khẽ gắt một tiếng, đứng bật dậy, nói:
- Phu nhân đã tới, huynh ý tứ chút đi.Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai đại mỹ nhân Tần phu nhân và Phong Nghi Nô đang đi qua bên này, trong lòng kích động dị thường nha, lần này mỹ nữ Tần phủ đều đến đông đủ, nếu Bạch Thiển Dạ ở đây, vậy thì thật là sảng khoái mà.
- Phu nhân, nương tử.
Lý Kỳ ngoắc tay cười nói, dáng vẻ không giống như một người vừa bị đuổi, người bên ngoài nếu không biết còn tưởng rằng hắn lại lên chức.
Sắc mặt Tần phu nhân lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng.
Phong Nghi Nô cong miệng, cũng không lên tiếng.
Xấu hổ! Lúng túng quá. Nụ cười trên mặt Lý Kỳ nhất thời cứng ngắc, tay treo giữa không trung, buông không được, không buông cũng không xong. Mà đám ngườiMã Kiều bên cạnh lại trốn đi lén cười trộm.
Nhưng Lý Kỳ được cái lạc quan, hãy còn cười nói:
- Sao hôm nay phu nhân không ra ngoài?
Tần phu nhân thản nhiên nói:
- Đây đều là nhờ hồng phúc của ngươi đó.
Hả? Trong lời nói có gai nha! Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Phu nhân nói vậy là sao?
Tần phu nhân nói:
- Ngươi có biết hôm nay Tiểu Đào ra ngoài mua ít đồ, mua bao lâu không?Tiểu Đào? Liên quan gì đến ta chứ? Lý Kỳ sửng sốt, lắc đầu.
- Ước chừng hai canh giờ, cho đến vừa rồi mới trở về đấy. Bắt đầu từ lúc nó bước ra ngoài, thì không ngừng có người tiến lại hỏi chuyện của ngươi, ngươi bảo ta làm sao dám đi ra hả.
Tần phu nhân ảo não nói.
Lý Kỳ hít mạnh một hơi khí lạnh, nói:
- Bên ngoài khủng bố như vậy? Vậy đừng ra ngoài thì hơn. Mã Kiều, ngươi lập tức sai người đến Ngự thiện phòng tìm Tả tổng quản, nói triều đình còn nợ ta mấy tháng bổng lộc, bảo ông ta giúp ta đổi toàn bộ thành bào ngư, nhân sâm, chí ít cũng cần một tháng đó, bản nhân tháng này không định ra ngoài.
- Hả?Mã Kiều sửng sốt, nói:
- Bộ soái, ta nhớ hình như lúc trước ngài có nói, là ngài còn nợ triều đình mấy tháng bổng lộc.
- Không thể nào, có phải ngươi nhớ lộn hay không, lão tử làm công sao lại nợ tiền ông chủ chứ, ngươi nhất định là nhớ lộn rồi.
Lý Kỳ trừng hai mắt, đe dọa.
Mã Kiều cũng không nhịn hắn, tức giận nói:
- Trí nhớ của ta rất tốt, sao lại nhớ lầm chứ. Hôm đó hình như ngài còn tính một lượt, phải đến cuối năm nay, ngài mới có thể trả xong.
Ngươi cũng không cần kể lại tỉ mỉ như vậy đi, quá ghê tởm, ngươi thích vạch trần điểm yếu của ta như vậy, ngươi còn muốn cưới đồ đệ của ta? Mẹ ngươi, ngoạitrừ Tiểu Lục tử ra, ngươi cũng đừng nghĩ tới ai nữa. Lý Kỳ đã hận Mã Kiều đến khắc cốt ghi tâm, vội vàng ngoắc tay nói:
- Hiểu lầm, đây thật sự là hiểu lầm to lớn mà, thắt lưng Lý Kỳ ta quấn bạc triệu, tiền có thể lấp đầy cả Biện Hà, sao lại thiếu tiền người ta chứ, Mã Kiều nói đùa thôi, ha ha.
Tần phu nhân thấy hắn ra sức che đậy, không kìm nổi lại lườm hắn một cái, nói:
- Người khác quy ẩn, ngươi cũng quy ẩn, sau khi người khác thất thế, cửa nhà đều vắng vẻ, mà ngươi thất thế lại đông như trẩy hội, thật sự không làm cho người ta bớt lo mà.
Lý Kỳ vuốt hai tay, ủy khuất nói:
- Phu nhân, ta đã rất khiêm tốn rồi, khiêm tốn đến mức tuổi còn trẻ thì đã cáo lão hồi hương rồi, phu nhân không thể trách ta nha.Tần phu nhân đột nhiên chuyển đề tài, khẽ cười nói:
- Đây cũng là một chuyện tốt, miễn cho trên dưới Túy Tiên Cư cả ngày đều lo lắng cho ngươi, tin rằng qua mấy tháng, bọn họ sẽ không đến nữa đâu, đến lúc đó cũng được thanh tĩnh, ta cũng đã sớm nói, ngươi không thích hợp làm quan mà.
Nụ cười này phát ra từ nội tâm, tựa như vốn có, Lý Kỳ lần đầu tiên thấy nụ cười xinh đẹp như thế, không khỏi ngẩn người. Thật ra Lý Kỳ quy ẩn, người vui nhất cả Tần phủ không ai qua được Tần phu nhân.
Hai người Da Luật Cốt Dục, Phong Nghi Nô sửng sốt, thầm nghĩ, hắn mà không thích hợp làm quan, vậy chỉ sợ thiên hạ sẽ không còn người thích hợp làm quan rồi.
Chuyện tốt? Lý Kỳ tỉnh lại từ trong nụ cười rung động của Tần phu nhân, lại gạt nước mắt nói:- Phu nhân, lời này của phu nhân làm tổn thương trái tim ta rất nhiều nha, ta vừa mới quy ẩn, phu nhân tốt xấu gì cũng phải an ủi vài câu chứ.
Tần phu nhân không thèm để ý đến hắn.
Lúc này, Quý Hồng Nô bỗng nhiên kéo tay Phong Nghi Nô nói:
- Phong tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Muội thấy tỷ không yên lòng, có phải không thoải mái hay không?
Nàng vừa nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phong Nghi Nô, chỉ thấy này sắc mặt nàng cực kỳ cô đơn, đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một ánh mắt khó nắm bắt, thở dài:
- Nương tử, việc đã đến nước này, muội cũng không cần đau lòng vì huynh, chứcquan này không làm thì không làm, muội đừng đau buồn mà tổn hại sức khỏe.
Phong Nghi Nô nhíu mày liếc nhìn Lý Kỳ, rụt tay về, sắc mặt có chút khó coi, gượng cười nói:
- Hồng Nô muội muội, hôm nay tỷ tỷ không thoải mái, phải đi về trước, Vương tỷ tỷ, cáo từ.
Nàng nói xong liền đi về phía cửa chính.
Quý Hồng Nô không rõ lý do, còn cho là mình đắc tội nàng chỗ nào rồi, ngây ngốc nhìn bóng lưng Phong Nghi Nô rời đi.
- Này! Cứ đi vậy sao! Không ngồi lâu thêm chút?Lý Kỳ vểnh chân bắt chéo, cười hì hì nói.
Phong Nghi Nô liếc nhìn Lý Kỳ, trong mắt tràn đầy thương tâm, khẽ ừ, bước chân càng nhanh hơn.
Tần phu nhân nhíu mày nói với Lý Kỳ:
- Đây đều là do ngươi gây ra, còn không mau đi xin lỗi?
- Xin lỗi? Liên quan gì đến ta chứ?
Lý Kỳ khinh thường hừ một tiếng, xoay đi vào trong phòng, còn huýt sáo.
- Ngươi?Tần phu nhân hai mắt trợn lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên lãng tử phóng đãng vong ân phụ nghĩa này.
Lý Kỳ vừa mới biến mất trong tầm mắt của Tần phu nhân, lập tức chạy như điên vào trong phòng mình, đi vào trong đó một lát, liền đi ra, lại vội vàng chạy tới cửa chính, tốc độ có thể so với Bolt.
- Phong Nghi Nô nha Phong Nghi Nô, sao ngươi lại si tâm vọng tưởng như vậy chứ, đúng là bất trị mà, trong lòng tên xấu xa đó ngươi sao có thể sánh bằng Thất nương các nàng chứ.
Phong Nghi Nô vừa mới rời khỏi hậu viện, hốc mắt nháy mắt hồng nhuận, nướcmắt tuôn ào ra, thì thào tự nói, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn, nhưng mỗi lần đều khiến nàng thất vọng, cửa chính càng ngày càng gần, trong lòng nàng thất vọng cực kỳ, cắn răng nói:
- Nếu tên xấu xa kia đối xử với ta như vậy, cả đời này ta cũng không muốn gặp hắn nữa.
Vừa dứt lời, chợt nghe phía sau bức tường bên trái truyền đến một loạt tiếng thở dốc dồn dập:
- Phù phù phù, nương tử, tên xấu xa trong miệng nàng chắc không phải là vi phu chứ.
- A?
Phong Nghi Nô kinh hô một tiếng, sợ tới mức lùi lại hai bước, đưa mắt nhìn lên,chỉ thấy một gương mặt đang cười xấu xa hiện ra trước mặt, bộ dạng cũng mi thanh mục tú, anh tuấn lỗi lạc, điều không đúng là đang thở gấp giống như con chó vậy.