Bắc Tống Phong Lưu

Chương 930-1: Chiến tranh không có khói thuốc súng (ba) (1)



Lý Kỳ miêu tả sơ lược một câu, khiến cho Túy Tiên Cư trong một đêm, ngoại trừ quán rượu Túy Tiên Cư ra, còn lại toàn bộ đều đóng cửa ngừng kinh doanh, bao gồm nhà máy in, xưởng đồ hộp, còn lại chính là phấn viết và bảng đen kia, dù sao đó là việc kinh doanh của Thái sư học viện, Lý Kỳ cũng không tiện làm chủ, hơn nữa, còn có thủy tinh đánh yểm trợ nữa.

Tuần san Đại Tống Thời mới xuất bản sáng nay lớn hơn so với bình thường hơn một trang, nhưng hai tờ tiêu đề đều là cáo biệt! Chấm dứt! Nội dung chính là tuyên cáo tập đoàn Túy Tiên Cư đóng cửa, mà đây đồng thời cũng là số cuối cùng của Tuần san Đại Tống Thời đại rồi, không có nói nguyên nhân, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, trong đó còn bao gồm đại kết cục Xạ Điêu Anh Hùng Truyện.

Mặt khác, Tuần san Đại Tống Thời đại còn nhắc tới một bản ghi chép, đó chínhlà bản ghi chép cắt giảm lao động của Bắc Tống từ trước tới nay, bởi vì tập đoàn Túy Tiên Cư đóng cửa, nháy mắt có hơn một hai ngàn người gặp phải thất nghiệp, vượt qua sự kiện Nguyên hữu Đảng tịch gấp mấy chục lần.

Người ấy à, luôn thích ganh đua so sánh đấy, ngươi có tiền, ta sẽ kiếm tiền nhiều hơn, so với ngươi càng thêm có tiền, ngươi đóng cửa, chúng ta cũng đóng cửa, ta cũng muốn cắt giảm lao động, xem ai cắt giảm nhiều hơn.

Kết quả là, trong một ngày này, tổng cộng có tám gian đổ phường, sáu nhà thanh lâu, bốn mươi chín quán rượu, mười hai tiệm vải, hai mươi bốn tiệm quần áo, chín nhà hàng tạp hóa, mười tám hàng thịt vân vân và hơn trăm cửa hàng đồng thời đóng cửa.

Nhân số thất nghiệp trực tiếp vượt qua cả vạn người.Hiện giờ bất kể là đường cái Biện Hà, hay là phố Mã Hành, tràn đầy người tấp nập, một mực nhìn lại, không thấy cuối, vô số nhân viên thất nghiệp chạy tới đường phố chiếm lĩnh chỗ nằm, rải chiếu ra khiến người qua đường đều phải nghiêng thân mới đi được.

Bởi vì tất cả mọi người đều là người thất nghiệp, tất nhiên sẽ có chung một chủ đề, ngồi xuống thành từng nhóm, ở trên đường phố này bắt đầu nói chuyện phiếm, thậm chí còn có ít người bắt đầu nói đến Xạ điêu, cổ động càng nhiều, thành Biện Kinh dữ dội phồn hoa, náo nhiệt, chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng như thế.

Hôm nay nhân số xem kéo cờ đồng dạng cũng sáng tạo ra bản ghi chép, dù sao tất cả mọi người không có việc gì, kết quả đều chạy tới xem kéo cờ, Tinh Trung báo quốc lại vang vọng kinh thành.Trùng hợp hôm nay lại là ngày Tướng Quốc Tự mở cửa, cả biển người, quả thực chính là chật như nêm cối, những thương gia bán hàng từ vùng bên ngoài tới buôn bán thì cao hứng sắp hỏng rồi, đáng tiếc một canh giờ qua đi, vẫn còn chưa bán đi được cái gì, điều này cũng thật là quỷ dị.

Tràng diện náo nhiệt và thị trường kinh thành tiêu điều phối hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh a!

Nhưng mà, những cửa hàng kia đóng cửa, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến việc mua bán của triều đình, ngươi không có quán rượu, quán trà, vậy các loại buôn bán như trà, muối, rượu của ngươi cũng không bán được a.

Đương nhiên, cũng không phải là tất cả quán rượu, xưởng đều đóng cửa, bởi vì có một bộ phận thương gia giấu mặt chính là vài sĩ phu, vì thế sáng sớm hôm nay,mọi người liền đều chạy tới những quán rượu mở cửa còn sót lại này, đứng xếp hàng ở cửa để mua bữa sáng.

Quá khổ cực, bọn họ chỉ là muốn ăn bữa sáng mà thôi, xem chừng ăn được bữa sáng, đã lại đói bụng.

Bởi vì Lý Kỳ vì muốn cho thấy lập trường của mình, cho nên hắn cũng không có khiến Túy Tiên Cư đóng cửa, lúc này bên trong là người ra vào tấp nập, chen chen chúc chúc cũng không thể tiến nổi.

- Khách quan, ngươi ăn món gì?

- Mang lên trước mấy lồng bánh bao hấp, hai bình trà sữa, những thứ khác đều mang lên một ít, ôi, đói chết ta rồi.- Rất xin lỗi, đông chủ nhà ta gần đây gặp nhiều bất lợi, đang ở nhà bái thần phù hộ, vì vậy mấy ngày gần đây chỉ ăn chay, tiểu điếm cũng chỉ bán thức ăn chay.

- Gì? Ăn chay?

- Đúng vậy, bánh bao hấp không có, trà sữa cũng không có.

- Ai ai ai, trà sữa cũng coi như ăn chay sao?

- Trà sữa chỉ dùng sữa để làm đấy, sữa là lấy từ trên thân bò, vì vậy coi như là món ăn mặn.

- Tốt lắm tốt lắm, trong điếm các ngươi hiện giờ còn có cái gì?- Mì Dương Thần.

- Còn có gì nữa không?

- Mì xào.

- Còn có?

- Mì sợi.

- Ta nói ngoại trừ mì, các ngươi nơi này còn có cái gì?

- Bánh bao.- Ách bánh mì, bánh ngọt đâu này?

- Bởi vì bánh mì và bánh ngọt đều cần sữa hoặc là bơ, vì vậy cũng không cung cấp.

- Ngươi ngươi.

- Nếu không chúng ta đi quán rượu khác ăn đi.

- Quán rượu khác? Ngươi hiện tại đi, phỏng chừng chính là đi ăn cơm tối, bảy mươi hai cửa hàng chính hiện giờ cũng chỉ còn lại có hơn hai mươi nhà, hơn nữa những quán rượu lớn như Phàn Lâu, Kim Lâu, Dương Lâu toàn bộ đều đóng cửa, có ăn thì ngươi hãy cười trộm đi. Được được được, mang lên cho mỗi người một mì Dương Thần, lại đến mấy cái bánh bao, thêm trà được chứ.- Có có, mời khách quan ngồi tạm.



- Như thế xem ra, chúng ta hôm nay cũng không thể đi a.

- Đương nhiên không đi, hôm nay ta ở lại đây rồi, nếu không, đi đâu ăn cơm a.

- Nhường một chút!

Chỉ thấy bên ngoài đi tới một đám người, đúng là Thái Kinh.

Thái Kinh mặc dù là tị hiềm, từ sau khi Lý Kỳ về hưu, liền không lui tới với Lý Kỳ nữa, nhưng thoi quen mỗi ngày đến Túy Tiên Cư ăn điểm tâm sáng thì không sửa.

Trần A Nam khẩn trương tiếp đón, hành lễ nói:- Thái sư, ngài đã đến rồi nha, phòng riêng của ngài vẫn giữ lại cho ngài đó.

Thái Kinh gật gật đầu, liếc mắt nhìn quét một cái, cười khổ nói:

- Không thể tưởng được hiện giờ ăn điểm tâm sáng cũng phiền toái như vậy, xem ra ngày mai vẫn là đừng đi ra, A Nam, ngươi sau này hãy bảo người đem Tuần san Đại Tống Thời đại đưa đến quý phủ cho lão phu đi.

Trần A Nam ngượng ngùng nói:

- Thái sư, hôm nay đồng thời Tuần san Đại Tống Thời đại cũng là số cuối cùng rồi.

- A? Ngay cả Tuần san Đại Tống Thời đại cũng không xuất bản nữa sao? Vậy Xạ Điêu Anh Hùng Truyện kia xử lý như thế nào?- Ồ, hôm nay Lý đại ca đã đem phần còn lại đều phát ra rồi.

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Lên đi.

Trần A Nam lại đuổi theo sau nói:

- Thái sư, đại ca nói muốn cầu thần phù hộ, cho nên tiểu điếm hôm nay ăn chay, ngài xem?

Thái Kinh nhướn mày, khó chịu nói:

- Cái gì ăn chay? Tiểu tử thối kia lừa được ai chứ, lão phu dám khẳng định, tiểu tử kia hiện tại nhất định trốn ở nhà ăn ngon đấy. Thật sự là tức chết lão phu rồi, thôi thôi thôi, cũng đã đến đây rồi, vậy mang lên mấy bat mi đi.

- Dạ dạ dạ.Trần A Nam lau mồ hôi nói, thầm nghĩ, Thái sư này quá thần rồi, không ngờ lường trước được đại ca đây là đang lừa người đấy.

Đi vào phòng, Thái Kinh lúc này tức giận mắng một câu:

- Hay cho Lý Kỳ ngươi, đem đô thành Đại Tống ta biến thành bộ dáng như thế, thật sự là buồn cười.

Lão nói xong đột nhiên lại cười ha hả, ngồi xuống, uống vào một ly trà, cầm lấy Tuần san Đại Tống Thời đại mới nhất nhìn xem, vừa nhìn thấy tiêu đề này liền cười mắng:

- Cáo biệt? Chấm dứt? Hừ, lão phu thấy đây là vừa mới bắt đầu đi.

Thái Dũng nhỏ giọng nói:

- Lão gia, Lý sư phó này dường như là lấy vốn đả thương người a!Thái Kinh liếc mắt nhìn y, nói:

- Ngươi bị hắn lừa rồi, cái gì lấy vốn đả thương người, phải nói là một vốn bốn lời.

Lão nói xong dùng ngón tay chỉ hướng ngoài cửa sổ, nói:

- Ngươi có nhìn thấy không, chỉ cần có những người này thay hắn đấu tranh anh dũng, tiểu tử kia liền không có sợ hãi, không tới một tháng, những người đó chắc chắn nhận thua, chỉ dùng một tháng, liền đổi tới một tân pháp càng thêm vững chắc, ngươi nói đến tột cùng là ai buôn bán lời? Lúc trước nếu là Vương hiền tướng cùng ta có mạng lưới quan hệ như thế, có lẽ lịch sử Đại Tống ta phải sửa rồi.

Thái Dũng nói:

- Ý tứ của lão gia, hắn thắng là định rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.