Mã Kiều mang miếng thịt nướng đi đến trước mặt Lý Kỳ, làm ra một hành động khiến cho mọi người đều kinh ngạc, trực tiếp cắn xuống một miếng vào miếng thịt nướng vừa xong, vừa ăn, một bên ngây ngốc cười nói:
- Thật khó ăn, tuy nhiên Bộ Soái xin yên tâm, thịt nướng này là để cho ta tự ăn.
Lý Kỳ sửng sốt dưới, lập tức mắng:
- Ngươi nha định đùa giỡn ta à!
- Sao lại thế chứ.
Mã Kiều rất nhanh nuốt miếng thịt nướng vào. Bỗng nhiên giúp Lý Kỳ rót một ly trà, một tay đưa tới, nói:
- Đây mới là món ăn của ta.Tất cả mọi người si ngốc.
Lý Kỳ sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu rõ ra, cười khổ một tiếng, nói:
- Ngươi thật đúng là biết bôi đen ta nha, ngươi đã đánh chủ ý này, ngươi vừa rồi còn thổi ta lên trời làm chi, ngươi đây không phải muốn đánh vào mặt ta sao?
Mã Kiều bỗng nhiên lại rút mấy xâu tiền đồng kia ra, ha hả nói:
- Bộ Soái, chút lòng thành, xin vui lòng nhận cho, coi như ta nợ Bộ Soái, ngày khác bất kể là làm trâu làm ngựa, Mã Kiều nhất định vượt lửa qua sông, sẽ không sờn.
Mã Kiều thật là nam nhân nha, tiền trinh như vậy, cũng có thể hối lộ hống hách như thế.Có thể nói là khí phách tỏa ra a!
Thằng nhãi này thật đúng là biết một tấc lại muốn tiến một thước đó! Lý Kỳ nổi trận lôi đình, trực tiếp nhảy dựng lên. Căm tức nhìn Mã Kiều, người đó trên mặt cũng tràn đầy tươi cười xin lỗi, nửa ngày qua đi, hắn nắm chặt đồng tiền, lại một hơi uống hết chén nước trà, nói:
- Mã Kiều thắng.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sợ ngây người.
Một chén nước trà cộng thêm mấy xâu tiền đồng đã thắng? Này --- này thật sự là quá không công bình rồi, cho dù ngươi muốn hối lộ. Vậy ngươi ít nhất cũng phải trốn tránh chút nha, ngươi để cho chúng ta nhìn thấy, vậy làm sao nói cho thông.- Không công bình a. Kinh tế sử, ngươi làm như vậy đối với chúng ta bất công, ta không phục, ta không phục.
Huống tri huyện nhất thời rơi vào hầm băng, như tâm thần hô lên, mà Hoàng Tam Nguyên dường như hiểu được dụng ý của Mã Kiều, niềm hy vọng lại bị phá nát, mặt xám như tro tàn.
Mã Kiều xoay người lại, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, ta nhớ đến lúc ấy Lỗ thúc thúc đồng dạng cũng là quát to như thế đấy, nhưng, các ngươi lúc ấy có từng tha cho ông ấy một lần, các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, thiết kế đoạt được quán rượu của Lỗ thúc thúc, công bình ở đâu? Thiên lý ở đâu? Lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn, vì sao ngay cả một lão nhân gần đất xa trời đều không buông tha, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả một tấm chiếu cũng không lưu, ta chính là muốn lấy đạo của kỳ nhân, để trị thâncủa kỳ nhân, cho các ngươi trước khi chết, cũng nếm thử chút thống khổ và bất đắc dĩ trong đó.
Lỗ Mỹ Mỹ nghe vậy cả người ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ, nàng rốt cuộc hiểu được Mã Kiều nói tâm phục khẩu phục đại biểu cho cái gì, lại nghĩ tới tiếng rên rỉ thống khổ cuối cùng của phụ thân trước kia, nước mắt nóng bỏng cứ thế tuôn ra, đầy ngập tức giận, bỗng nhiên xông lên trước, cầm lấy dao thái trên bàn, phẫn nộ quát:
- Cẩu tặc, để mạng lại.
Keng một tiếng.
Chẳng biết lúc nào, Tửu Quỷ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lỗ Mỹ Mỹ, tay trái khẽ vung lên, dùng dao găm ngăn dao làm bếp của Lỗ Mỹ Mỹ, nói:
- Mỹ Mỹ, việc nặng bực này vẫn là để vi sư và Tiểu Kiều để làm đi.Mã Kiều đi lên trước, nói:
- Sư muội, sư phụ nói không sai, đây cũng là chúng ta nợ muội.
Thầy trò hai người ăn ý nhìn nhau trong khoảnh khắc, bỗng nhiên đồng thời khởi động, liền như mãnh hổ xuống núi nhằm phía Hoàng Tam Nguyên và Huống tri huyện kia. Hai người này liên kết, chỉ sợ Nhạc Phi, Ngưu Cao, Hàn Thế Trung chung ở cùng một chỗ cũng không phải là đối thủ của bọn họ, càng miễn bàn hai người Hoàng, Huống, quả thực chính là giống như gà con đụng phải diều hâu đang cực đói, không có lực phản kháng.
Hàn quang chợt lóe!
Huống tri huyện kia miệng còn há hốc, cuối cùng tiếng rên rỉ còn chưa kịp phát ra, đã bị dao găm trong tay Tửu Quỷ phá vỡ cổ, máu tươi phun ra, ầm ầm đổ xuốngđất. Lão ra tay đối với địch nhân là không để lối thoát, có thể một chiêu giải quyết, lão tuyệt sẽ không dùng đến chiêu thứ hai, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mã Kiều vẫn không thể vượt qua lão.
Ngay tại lúc đó, Mã Kiều một tay bóp chặt cổ Hoàng Tam Nguyên, trên trán nổi gân xanh, giận dữ hét:
- Ta hôm nay liền muốn nhìn tim của ngươi đến tột cùng là đỏ hay là đen đấy.
Xoẹt!
Còn chưa dứt lời, đoản đao trong tay y đã chạm vào ngực Hoàng Tam Nguyên, máu tươi tóe ra. Hoàng Tam Nguyên hai mắt trợn to nhìn Mã Kiều, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc.Mã Kiều không sợ chút nào, ngược lại cười lạnh nói:
- Ngươi cũng thấy rõ ràng rồi đó, đến lúc đó hóa thành ác quỷ cũng đừng tìm lầm người.
Nói xong, y cầm lấy chuôi đao mạnh vẽ một cái, trực tiếp phá vỡ ngực Hoàng Tam Nguyên.
Lý Kỳ đây đã là lần thứ hai nhìn thấy Mã Kiều lâm vào điên cuồng, vội vàng quay đầu đi, chỉ nghe Mã Kiều nói:
- Tim tuy là đỏ đấy, nhưng giữ lại cũng có tác dụng gì?
Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:
- Ngưu Cao, đi xách chút củi gỗ, đốt.
- Tuân mệnh.Ngưu Cao nhưng thật ra cảm thấy khá hưng phấn đấy, loại ân đền oán trả này, y cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đợi hơn hai năm, hận hơn hai năm, đau đớn hơn hai năm, hôm nay Lỗ Mỹ Mỹ rốt cục báo thù rửa hận, ba người bọn họ đồng thời thở dài một hơi, cùng đi tới phía nam giáo tràng, song song quỳ xuống.
Lý Kỳ đứng ở phía sau nhìn bóng lưng ba người bọn họ, đột nhiên cảm giác được Lỗ Mỹ Mỹ có được Mã Kiều và Tửu Quỷ, là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này, đồng thời, hắn cũng hiểu được, chính mình cũng là nam nhân vô dụng nhất trên đời, ở giữa nữ nhân của hắn, có một người đã bị khuất nhục so với Lỗ Mỹ Mỹ đâu chỉ thảm ngàn vạn lần lần, nhưng hắn hiện giờ muốn làm, là như thế nào hóa giải cừu hận trong lòng nàng, mà không phải là báo thù vì nàng.Xung quan giận dữ vì hồng nhan, là mỗi người đàn ông đều muốn làm đấy, lời này nghe thì đều có thể cảm nhận được cổ khí phách kia, nhưng ở trong hiện thực, lại không phải mỗi người đàn ông đều có thể làm được, đối với Lý Kỳ mà nói, đây là một loại cực kỳ ích kỷ, bởi vì hắn nếu giận dữ, như vậy thiên hạ thương sinh chắc chắn vì hồng nhan mà chôn cùng.
Từ trước đến nay Lý Kỳ quá phần bình tĩnh, mặc kệ đối mặt bất cứ chuyện gì, hắn đều có thể suy tính chu đáo, nhưng loại tính cách này của hắn, nhất định khiến hắn không thể làm ra hành động vĩ đại xung quan giận dữ vì hồng nhan, khói lửa diễn chư hầu.
Thu hồi ánh mắt, Lý Kỳ không rên một tiếng rời đi, bởi vì hắn còn có rất nhiều việc phải xử lý, mưu kế của Tần Cối chỉ là ngộ biến tùng quyền, một lời nói dối dù cho tốt đến mấy, chung quy sẽ có một ngày bị vạch trần, hắn còn phải nghĩ cách ngăncản nguy cơ tiền tệ ở Giang Nam tro tàn lại cháy, cũng chỉ có khiến Giang Nam mau chóng đi vào quỹ đạo, thì người con gái yêu thương hắn sâu sắc, và lại vô cùng quật cường kia mới có thể trở lại bên cạnh hắn.