Đài hoa cúc này, Lý Kỳ nhớ mang máng hắn tới Bắc Tống chỉ hát có một lần, suýt chút nữa đã mất cái mạng này của hắn rồi. Cho nên sau này không hát lại nữa, ngay cả Quý Hồng Nô cũng đều không biết.
Người nào trên núi được vẽ giống như thật.
Đến tột cùng là nàng đang chờ ta, vẫn là trùng hợp? Lý Kỳ hơi trầm ngâm một lát, vẫn tiếp tục đi lên núi.
Ngọn núi này không cao, hơn nữa đường lên núi lại không khúc khuỷu. Trên lưng chừng núi còn có một chiếc chòi nhỏ. Kỳ thực ở thời Bắc Tống chỉ cần một nơi phong cảnh đẹp một chút là đều có một chiếc chòi nghỉ mát này. Quan trọng là nhân văn ở thời Bắc Tống thực sự quá nhiều, phần lớn đều không có chỗ để thoát ra, không chỉ có quăng ra vùng ngoại ô.
Lúc này, bốn góc của chiếc chòi nghỉ mát này có bốn hộ vệ mang đao đứng, giống như nham tùng trong núi đứng sừng sững không ngã.
Mà trong chòi có một người đẹp tuyệt trần, búi tóc, khinh thường như vậy, đen mà đẹp. Chiếc váy xếp li màu xanh nhạt, bờ vai thon gọn, thắt lưng thon thon, mười đầu ngón tay nõn nà như ngọc. Khuôn mặt hình trái xoan, lông mày kẻ nhạt, mắt sáng, e là Điêu Thiền, Tây Thi cũng chỉ biết nhìn mà thở dài.
- Gió bắc loạn, đêm chưa quá nửa đêm, bóng của ngươi đơn độc trên mặt hồ thành đôi ….
Đài hoa cúc này từ trong miệng nàng, phần lớn ưu sầu và lo lắng lại càng tôn thêm nét đẹp lay động lòng người.
- Ba ba ba! Không ngờ tới nơi vùng núi hoang này còn có thể nghe được tiếng ca lay động lòng người như vậy. Quả thực rượu khiến người ta không say mà người ta tự say, tiếng không làm người ta mê mà người mê người.
Tiếng đàn bỗng dừng lại.
Người đẹp đó quay đầu lại, thấy người tới. Trong đôi mắt đẹp hiện lên chút kinh ngạc, khẽ cười nói:
- Tiếng không làm người ta say mà người mê người, chớ không phải nói ta hát khó lọt tai sao.
Người con gái này phản ứng cũng thật nhanh. Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:
- Người trưởng thành như cô, ai còn có tâm tư nghe nhạc nữa.
Người đẹp đó cười nói:
- Điều đó sai rồi, dù như vậy cũng xin cho một lời.
- Triệu công tử, đã lâu không gặp.
Lý Kỳ bước lên trước chắp tay nói.
Người này là Triệu Tinh Yến lâu rồi chưa lộ diện.
Triệu Tinh Yến bất đắc dĩ nói:
- Đã lâu không gặp.
Lý Kỳ ngồi đối diện với Triệu Tinh Yến, dựa người vào cột đình, cười nói:
- Không ngờ ta chỉ hát có một lần, cô có thể nhớ được rõ ràng như vậy, còn có thể đàn thành khúc nữa, lợi hại, lợi hại. Nếu công tử có lời, có thể tới Túy Tiên Cư của ta hát một khúc. Với thực lực của công tử, trí lực của ta, cô sẽ nổi tiếng khắp nam bắc.
Triệu Tinh Yến nhếch miệng, nói:
- Thật sao?
- Ta lấy tư cách của mình để hứa.
Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười nói:
- Nếu ta đi, ngươi dám thu nhận sao?
Mẹ kiếp! Lại còn dọa ta, họ Triệu giỏi, quá là rất giỏi. Lý Kỳ hừ lên một tiếng, nói:
- Không dám.
Triệu Tinh Yến thổi phù một tiếng, bật cười, giống như một bông sen trứng hé nở.
Lý Kỳ sớm đã quen rồi, chỉ là hơi giật mình một chút. Không như trước đây lộ rõ bộ dạng của một Trư ca, nói:
- Nhưng nói thật, ta vẫn là lần đầu tiên nghe cô đàn hát. Trước đây ta nghĩ rằng cô chỉ có thể biết đùa giỡn, ti tiện. Không ngờ, âm nhạc của cô lại cao như vậy, sắp đuổi kịp ta rồi.
Triệu Tinh Yến liền nhìn Lý Kỳ nói:
- Có thể đứng ngang hàng với Kim Đao Trù Vương, Tinh Yến thật sự cảm thấy không gì vinh hạnh hơn. Ôi, chỉ vì ti tiện mà bị ngươi lấy đi rồi, duy có cây đàn thay thế. Nói ra, cũng là hành động bất đắc dĩ.
Nàng đấu võ mồm với Lý Kỳ cũng không phải một hai lần. Lối mòn của Lý Kỳ, nàng cũng biết rõ rồi. Hôm nay là binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.
Mẹ kiếp! Công lực chửi người của cô gái này lại tăng lên không ít đấy nha. Lý Kỳ liền khua tay nói:
- Không dám, không dám. Nhưng, vì sao cô lại ở đây?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Ngươi không nghĩ ta là cố ý chờ ngươi ở đây chứ?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu như vậy, vậy ta đúng là thần rồi.
Triệu Tinh Yến nói:
- Ta chỉ là nhàn rỗi, đơn điệu, liền muốn đi dạo. Chính vì vừa rồi ta mới nghĩ tới ngươi, cho nên mới cầm đàn gảy khúc tàn hoa cúc này.
Nhớ ta? cái này ….? Lý Kỳ lần đầu tiên gặp người con gái thổ lộ trắng trợn như vậy. Mặt ửng đỏ, ngại ngùng nói:
- Cô… cô đây là tỏ tình sao?
Tỏ … tỏ tình? Triệu Tinh Yến cũng bối rối. Tư duy của người này cũng thật cổ quái. Cũng may mà là nàng. Nếu đây là lời của Tần phu nhân, vậy ngày hôm nay của Lý Kỳ khó mà yên bình rồi. Nàng hừ giọng nói:
- Ngươi thật là không biết xấu hổ, không hề thay đổi chút nào.
Không phải là không phải sao? Sao còn chửi người ta chứ? Ánh mắt Lý Kỳ nhanh chóng nhìn xuống trước ngực nàng, tức giận nói:
- Hôm nay “ngực” cô rất hung, ta nên tránh, không muốn cãi nhau với cô.
Từng câu của Lý Kỳ đều có gai. Triệu Tinh Yến khó lòng mà phòng bị được. Câu tiếng lóng này, nàng vẫn nghe không hiểu, chỉ nói:
- Kỳ thực bên ta mới chỉ là nhớ tới những người dân đó nói ngươi vì sao ngươi ở kinh thành hô mưa gọi gió.
Lý Kỳ nhíu mày nói:
- Cô gần đây không ở kinh thành sao?
Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, nói:
- Hôm đó chia tay ở Phượng Tường, ta đi tới Giang Nam.
Hai mắt Lý Kỳ trợn lên, nói:
- Cô tới Giang Nam làm gì?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Giang Nam bên đó mới là chiến trường chính, còn thú vị hơn kinh thành bên này nhiều. Ta nghĩ sau chuyện lần này, sỹ phu Giang Nam chắc chắn là hận ngươi thấu xương. Ngày khác nếu ngươi tới Giang Nam, nhất định phải dẫn theo nhiều người đi đấy.
Lý Kỳ hừ lên một tiếng nói:
- Cái này không cần cô nhắc nhở. Nói thực cho ngươi biết, không có 810 huynh đệ bên cạnh, ta không dám ra khỏi cửa này.
Ngụ ý chính là dưới chân núi chắc chắn có 810 người.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Lừa cô phải không, Mã Kiều người ta một mình đã dẫm tám trăm hùng binh.
Mã Kiều đứng bên ngoài chòi liền lên tiếng:
- Bộ soái, ta không có lợi hại như vậy, giống như tinh nhuệ của Long Vệ quân, ta nhiều nhất đánh được hơn 10 người.
Triệu Tinh Yến khẽ phủi tay, nói:
- Long Vệ quân không hổ là tinh nhuệ Đại Tống ta. Quả nhiên lợi hại vô cùng.
Mẹ kiếp! Ông mày trở về nói cho Mỹ Mỹ, nói thằng nhãi ngươi có một chân với Triệu Tinh Yến. Lý Kỳ chửi thầm một câu, bật cười ha hả nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Mã Kiều có lẽ là người bình thường? Ngay cả bốn tên thủ hạ này của ngươi cũng không nên thân, y một chiêu là có thể hoàn thành.
Mã Kiều lại nói:
- Một chiêu không được, chí ít cũng phải bốn chiêu. Nhưng trên đời này cũng không có ai có thể một chiêu mà giải quyết xong bốn người.
Lý Kỳ liền mắng:
- Nha đầu ngươi không thể không nói được sao? Ngươi quên là hôm đó ngươi ở sàn đấu nói thế nào rồi sao?
Mã Kiều vừa nghe xong liền ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Đôi chủ tớ này thật là thú vị. Triệu Tinh Yến mỉm cười lắc đầu.
Ôi, khiến người ta chê cười rồi. Lý Kỳ thầm thở dài, nói:
- Đúng rồi, quên không hỏi cô, bên phía Giang Nam bây giờ tình hình thế nào?
Triệu Tinh Yến nghiêm mặt nói:
- Ban đầu, ở đó thực sự giống như địa ngục trần gian. Người ngoài không dám vào, sỹ tử không dám ra. Người dân kết thành bè đảng, giễu người phố. Từng trang văn kinh người từ trên trời giáng xuống, quan phủ thùng rỗng kêu to. Cường đạo, trộm cắp chỗ nào cũng có. Khi đó, ta thực sự rất lo lắng, may mà không xảy ra đại loạn gì. Chờ … ồ, kỳ thực lần này ta tới Giang Nam, có một người khiến ta phải nhìn với con mắt khác.
- Ai?
- Chính là tên Học Chính đã từng không có danh tiếng gì, Tần Cối.
Lý Kỳ khẽ nhíu mày, nói:
- Lời này là thế nào?
Triệu Tinh Yến nói:
- Bởi vì từ sau khi y từ đại lao Sở Châu ra, chưa tới vài tháng, Giang Nam lập tức hồi phục lại trạng thái bình thường ngày xưa. Thủ đoạn của người này làm rất quyết liệt. Tất cả chi tiết đều nắm trong tya, không một kẽ hở, khiến người ta không thể không kinh sợ. Mặt khác, hành sự của y cũng cực kỳ tàn ác, mạng người trong mắt y như cỏ rác. Nên giết thì một người cũng không thả. nếu không có Trần Đông, Âu Dương ở bên y. Ngoài ra còn có ngươi ở trên y ép xuống, cái chết của những người này không còn xa nữa. Ta có một câu, không biết có nên nói hay không.
Lý Kỳ nói:
- Cô cứ nói, ta hiểu sẽ tự động tới.
Triệu Tinh Yến nhướn mày, nói:
- Nếu người này có thể dùng được, đó thực sự là như hổ mọc thêm cánh. Nếu không thể khống chế được, ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm nên diệt trừ. Nếu không, một ngày nào đó, tất thành đại họa trong lòng.
Cô đang nghĩ cho ta. Nhưng võ tướng bên cạnh ta không ít. Quan văn có y và Trịnh Dật có thể dùng được. Nếu không ta cũng không thể để Thất nương đi. Nếu ta diệt trừ y, ai tới giúp ta? Cô lại không thể để cho ta sử dụng. Lý Kỳ mỉm cười, nói:
- Lẽ nào Tần Cối có thể được coi trọng như cô nói sao? Điều đó cũng chứng minh ta không nhìn lầm người.
Triệu Tinh Yến nói:
- Ta chỉ là thấy chuyện luận chuyện. Ngươi đừng cho ta là người nói bốc phét. Tài năng của người này phải ở trên Thái Kinh, Vương Phủ. Hơn nữa, dã tâm cũng không hề nhỏ. Ngươi chớcó nuôi hổ thành họa.
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Kẻ thù của ta có lẽ đã đủ nhiều rồi. Nhiều thêm một người nữa cũng không nhiều, bớt đi một người cũng không ít. Trong tình hình hiện nay, cô nói ta tự chặt tay mình sao? Ta lại dám làm như thế sao?