Bạc Vụ

Chương 13



Là thuộc địa, tiệm sách ở PU-31 này khá hỗn tạp nhưng cũng rất toàn diện, niên đại nào, thứ nào cũng có, mới cũ không đồng nhất, xem ra là thu thập được từ những nơi bất đồng.

Trình độ tiếp thu thế giới song song ở thời không này siêu viễn hơn hẳn thời không của bọn họ, từ cách đánh số thì thuộc địa tương tự PU-31 không chỉ có một, thế nhưng Quý Vũ Thời phát hiện sách liên quan tới phương diện này ở trong sách lại rất ít, có thể tìm được quyển [Thế Giới Mini: PU-31] kia cũng vì nó có cái tên đặc biệt nổi bật. Điều này chứng minh mọi người đối với phương diện này không cảm thấy mới mẻ hay quan tâm---- đương nhiên, không thể loại trừ khả năng những kiến thức kia được lưu trữ trên đám mây hoặc thư viện mạng.

Bất quá, may mắn cũng có được chút thu hoạch.

Quý Vũ Thời vừa đi vừa xem, cần lấy sách gì thì để Tống Tình Lam hỗ trợ.

Quý Vũ Thời cũng không tính là vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng không cố ý dùng vết xanh tím trên cổ tay ỷ thế hiếp người, cậu chỉ sai sử điều cần thiết, thuận tiện tha được thì tha.

Tuy khá thù dai nhưng không phải không thể kết bằng hữu.

Tống Tình Lam ở bên mặt nghiêng của Quý Vũ Thời, vì góc độ nên có thể thấy được gương mặt chăm chú cùng hàng mi dày rậm như cây quạt nhỏ của Quý Vũ Thời.

Dáng dấp thực sự rất đẹp.

Cho dù tính hướng yêu thích bất đồng nhưng thẩm mỹ chắc hẳn cũng giống như bọn họ nhìn gái mà thôi.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã ôm một chồng sách thật cao.

"Nắm chặt." Tống Tình Lam đặt sách lên bàn: "Mau chóng tìm kiếm tin tức hữu dụng."

"Biết rồi." Quý Vũ Thời không ngẩng đầu lên nói.

Bên ngoài tiệm sách mặt trời đã lên cao, ánh sáng cực kỳ tốt.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào tiệm tạo thành một mảng màu vàng, thế nhưng không ai vì thế mà cảm thấy sáng lạn.

Phía chân trời xa xa có một lằn đen ẩn hiện.

Sát bên cạnh, dựa vào mặt kính thủy tinh là đám tang thi đang ô ô cào cấu.

"Phốc", một con tang thi bị chen lấn quá ác liệt, tròng mắt dục ngầu nổ tung ngay trên mặt kính, dịch thể dọc theo mặt kính trượt xuống.

Ngay cả Tống Tình Lam có năng lực chịu đựng rất tốt cũng cảm thấy buồn nôn.

Vừa quay đầu lại thì thấy ba người kia dòm mình lom lom, ý tứ có chút sâu xa, tựa hồ đang suy đoán vừa nãy bọn họ không có mặt ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Tống Tình Lam híp con ngươi đen láy, ba người lập tức nhào tới ba chân bốn chẳng hỗ trợ xem sách.

"Tôi cũng xem!"

"Xem phụ xem phụ."

"Tìm hết tất cả địa danh cùng nhân vật có liên quan tới hắc ám!"

Chu Minh Hiên giở một quyển sách, chỉ nhìn lướt qua một chút đã cảm thấy choáng đầu, đứng lên cầm súng nói: "Mọi người xem đi, tôi lên lầu hai quan sát một chút."

Lão Thuần: "Lão Chu, để tui đi cho!"

Thang Nhạc kéo Lý Thuần trở lại, lúc này cậu không hề có tâm tình đùa giỡn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Mau xem đi, biết đâu có thể phát hiện điều gì đó hữu dụng."

Lý Thuần ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tống Tình Lam suy nghĩ một chút về nội dung mà bọn họ vừa thảo luận.

Anh quay trở lại quầy sách, tìm được thông tấn khí mà vừa nãy không phát hiện.

Nếu như hướng phỏng đoán của bọn họ chính xác thì hệ thống Thiên Khung của thời không này không hề có trung tâm chỉ huy, như vậy việc bắt cóc thủ hộ giả của thời không khác tới đây có phải vì bản thân hệ thống Thiên Khung đang thao túng nhiệm vụ hay không?

Tống Tình Lam không có kết luận.

Thông tấn khí của tiệm sách cũng giống như thông tấn khí chỗ quản lý công viên, bên trên có vài tin tức tương đồng.

[Hoan nghênh người thủ hộ tới từ tinh nguyên năm 1456 đến PU-31]

[Lần chuyển tiếp này đã bị khóa lại, sau khi nhiệm vụ thành công sẽ được mở ra.]

[Hình thức nhiệm vụ: Ouroboros.]

[Quy tắc nhiệm vụ: Tử vong đào thải.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Truy đuổi hắc ám.]

Không có mạng, chứng minh tin tức này được gửi bằng một chiều.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tống Tình Lam, thế nhưng trùng hợp lúc này dư quang khóe mắt nhìn thấy một hộp thuốc nhỏ hình vuông nằm dưới chân kệ sách.

Anh khom lưng nhặt lên, hộp thuốc sạch sẽ không hề có nhãn mác.

Là của Quý Vũ Thời.

Hội chứng trí nhớ siêu phàm....

Tống Tình Lam nhìn các đồng đội trong tiệm.

Trong ba người chỉ có Quý Vũ Thời có cảm giác không hòa hợp với hoàn cảnh tiệm sách này.

Quý Vũ Thời đương nhiên không có khả năng quên hộp thuốc này, chỉ là hiện giờ vội vàng tìm kiếm manh mối nên tạm thời để chuyện hộp thuốc qua một bên mà thôi. Tống Tình Lam đặt hộp thuốc vào trong túi tiền của mình, không muốn quấy rầy mạch suy nghĩ của đối phương.

Thực đáng tiếc, sách trong tiệm không tìm được tin tức về "kẻ truy đuổi hắc ám" cùng "tường đen".

Quý Vũ Thời phát hiện được PU-31 áp dụng nhiều hạng mục đào tạo nhân công, bao gồm cả thổ nhưỡng nhân tạo không giới hạn, nguồn nước nhân tạo, cậu lật một quyển sách: "[Lịch Sử Phát Triển Lò Phản Ứng Nhiệt Hạch Thực Nghiệm PU]? Này là phát triển nguồn năng lượng duy trì lâu dài sao?"

"Hử?" Lý Thuần ngơ ngác.

"Có liên quan tới năng lượng: "Quý Vũ Thời nói: "Lợi dụng thiết bị khống chế Hydro cùng Deuteri để tiến hành phản ứng nhiệt hạch để điều chế điện năng cùng nhiệt năng."

Mọi người: "..."

Quý Vũ Thời nói: "Nói cách khác, có khả năng năng lượng của thuộc địa này chủ yếu tới từ nguồn năng lượng này. Thời không chúng ta cũng đang nghiên cứu vấn đề này, thế nhưng không phát triển mạnh bằng ở đây.

Như vậy bọn họ muốn tìm ra đáp án vấn đề cũng khá nan giải.

Vì thế Quý Vũ Thời đặt sách xuống.

Bầu không khí suy tư bị đoạn đối thoại này cắt đứt, Tống Tình Lam liền nhặt nửa chai nước trên kệ sách đưa tới, thuận tiện muốn đưa hộp thuốc cho Quý Vũ Thời.

Thế nhưng Quý Vũ Thời chỉ nhàn nhạt nói: "Không cần, cám ơn."

Rõ ràng trong miệng vẫn còn lưu lại vị đắng chát của đậu nhưng cậu không muốn dùng chai nước này nữa.

Tống Tình Lam hiểu, người này còn có tính khiết phích.

Đúng lúc này ánh mắt Quý Vũ Thời nhìn về phía cửa sổ, biểu tình lập tức ngưng trọng.

Mọi người nhìn theo ánh mắt cậu.

Chỉ thấy ngoài cửa sổ tiệm sách lại tụ tập thêm một đám tang thi, một tầng lại một tầng.

Tầng ngoài cùng có một con tang thi có vóc người rất cao.

Tang thi kia mặc đồng phục tác chiến màu đen, trên cổ có một lỗ máu lớn, động mạch lộ ra ngoài, con ngươi xám trắng, gương mặt giống hệt như Thang Nhạc.

"Anh!!!"

Ánh mắt Thang Nhạc đỏ như máu, hô to một tiếng rồi bật dậy vọt tới.

Toàn thân mọi người chấn động, nơi này cách cửa hàng tiện lợi ít nhất cũng hai mươi mấy km, bọn họ không thể nào tưởng tượng được Thang Kỳ bị đột biến làm sao tới được nơi này.

Cách một tầng thủy tinh.

Nước mắt Thang Nhạc ầng ật, ở một đầu khác, Thang Kỳ đã chết lặng há to miệng lộ ra hàm răng dính vụn thịt thối, đối mặt với nhân loại biết di chuyển thì hưng phấn muốn lập tức xé nát con mồi.

"Ô! Ô!"

Bị đám tang thi gây rối.

Ánh sáng trong phòng lập tức tối đi, cơ hồ cùng lúc đó âm thanh nóng nảy của Chu Minh Hiên truyền tới: "Đi mau! Tường đen đã tới rồi!!!"

Tâm mọi người trầm xuống.

Chu Minh Hiên lao xuống lầu: "Ở trên lầu hai nhìn thấy rất rõ!! Con mẹ nó ông vẫn luôn nhìn chằm chằm, rõ ràng là chỉ trong nháy mắt! Tốc độ của nó vẫn tiếp tục tăng nhanh!!"

Mọi người nhìn lại, bức tường đen vốn ở phía chân trời xa xa chỉ trong chớp mắt đã di động tới, cứ hệt như gần ngay trước mắt.

Nó lặng yên không một tiếng động chớp mắt đã xê dịch tới bên ngoài tiệm sách, khoảng cách chỉ còn bốn năm cây số, đang dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng bao phủ thành thị!

Tường đen che khuất bầu trời giống như lỗ đen vũ trụ, tất cả những thứ tiếp xúc với nó đều chìm vào bóng tối vô tận. Càng khiến người ta rợn tóc gáy là số lượng tang thi nhiều tới đếm không xuể ở phía trước tường đen, tang thi du đãng ở khắp nơi tựa hồ cũng e ngại sức mạnh của bức tường hắc ám kia, chúng tụ tập thành tang thi triều chạy về phía quang minh, mắt thường có thể nhìn thấy bụi bặm cùng hơi nóng từ làn sóng tang thi triều kia!

Thang Nhạc vẫn còn đứng trước mặt cửa sổ sát đất.

Chu Minh Hiên hô to một tiếng: "Đệt!! Đi mau!"

Thang Nhạc giống như mới tỉnh lại khỏi giấc mộng, hai người cầm súng bắn phá một phen, ngoài tiệm sách thịt thối cùng huyết dịch văng tung tóe.

Xe đậu ở bên ngoài tiệm sách, Tống Tình Lam cầm thần miên đi ra ngoài: "Mọi người lên xe! Lý Thuần! Con mẹ nó đừng có lụm nữa!"

Đồ hộp lăn lông lốc ở dưới chân Lý Thuần.

Tiếng súng vang lên không dứt, "ô----- ô-----" tang thi ở gần đó bị hấp dẫn vọt tới.

"Lên xe!!!"

"Nhanh, nhanh lên!!"

Ánh sáng bên trong tiệm sách u ám thêm một chút.

Tiếng vang "rầm rập" nặng nề vang lên, là tang thi triều bị tường đen đuổi chạy về phía này.

Thi triều một phần bị tường đen cắn nuốt, một phần tụ tập thêm tang thi mới, tiếng vang đó hệt như từng trận sấm rền, tỏ rõ ngày tận thế đã buông xuống.

Vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông này, tựa hồ có được chỉ dẫn, Quý Vũ Thời nhìn thấy một quyển sách ở hàng kệ đầu trong lúc hoảng loạn bị rơi xuống, cùng lúc đó Tống Tình Lam cũng túm lấy bờ vai cậu.

Quý Vũ Thời muốn quay đầu lại, thế nhưng đã nhìn thấy ánh mắt đầy lệ khí của Tống Tình Lam: "Đi!!"

Theo Tống Tình Lam lao ra khỏi tiệm sách, Quý Vũ Thời dùng súng bắn chết một tang thi, cùng đồng đội mở đường máu đi ra ngoài!

"Đùng đùng đùng đùng!!!"

Hoàn cành xung quanh nhanh chóng trở nên u ám, thương hỏa sáng ngời, trong khoảnh khắc sát na, hắc ám đè ép.

Thi triều ập tới.

"A!!!"

Trong mảnh tối đen không biết là tiếng kêu la thảm thiết của người nào truyền tới, thế nhưng trong quần thể tang thi tập kết căn bản không thể nhìn thấy thứ gì.

Xe bị thi triều ngăn chặn, một giây sau cùng Thang Nhạc giết chết con tang thi kịp lao tới rồi đóng cửa lại, "bừm---" động cơ khởi động, miễn cưỡng dựa vào mã lực cường hãn vọt ra ngoài.

Tang thi ở phía trước bị húc bay, kính chắn gió bị thịt thối cùng huyết dịch che kín, cần gạt nước miễn cưỡng di chuyển, Chu Minh Hiên dựa vào cảm giác lái xe vào đường lớn.

Hắc ám đã truy đuổi tới, số tang thi chạy trốn rải rác ở phía sau chớp mắt bị cắn nuốt.

"Ô-----"

Ở chỗ ngồi phía sau, Lý Thuần há to miệng nhào tới.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trên mặt cậu ta thiếu đi một khối thịt, làn da trải đầy mạch máu màu xanh, con ngươi đã hoàn toàn biến thành màu xám trắng, cậu ta đã biến dị!

Chu Minh Hiên từ kính chiếu hậu nhìn thấy một màn này, xe chợt mất khống chế, Quý Vũ Thời suýt chút nữa đụng trúng Lý Thuần!

Thang Nhạc cũng rống lên: "Thuần nhi!"

Hai người đè Lý Thuần lại, hình ảnh vui vẻ ấm áp của đồng đội trước kia vẫn còn ở ngay trước mắt, hiện giờ lại biến thành quái vật mất hết tính người, Thang Nhạc không có cách nào ra tay!

Toản thạch điểu ở trong tay Quý Vũ Thần vô thức run bần bật, chỉ nghe Tống Tình Lam ở phía trước gầm lên: "Ra tay!!"

Cậu nhắm mắt lại.

"Phốc!"

Phía sau trở nên an tĩnh, trong bóng tối không ai nhìn thấy Lý Thuần.

Xe chớp mắt lao ra xa trăm mét, đột nhiên một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, phía trước đột ngột xuất hiện một tấm lưới sắt, kính chắn gió vỡ nát, xe bị lật nghiêng ầm ầm ngã xuống đất trượt ra xa mười mấy mét rồi dừng lại!

Màng nhĩ mọi người trong xe đều đau đớn.

Đầu Chu Minh Hiên gục xuống, cổ cong theo một góc độ khó tin.

"Mau xuống xe!" Âm thanh của Tống Tình Lam cực kỳ thống khổ, cơ hồ là cắn răng rống lớn, sau đó cởi dây an toàn ngã nhào xuống nóc xe, sau đó một cước đạp văng cửa xe.

Xe bị lật nghiêng ra sau, phần cửa phía sau đã bị biến hình.

Quý Vũ Thời, thi thể Lý Thuần cùng Thang Nhạc bị nhét chung một chỗ, Thang Nhạc kêu to: "Tống đội!!"

Trên đùi Quý Vũ Thời đau nhức, sắc mặt tái nhợt: "Cửa xe không mở được!!"

Tống Tình Lam túm lấy mép cửa đã vỡ phần kính, mảnh kính kể ghim vào lòng bàn tay, máu tươi nhỏ giọt lên mặt Quý Vũ Thời, thế nhưng tựa hồ lại không cảm nhận được đau đớn, cắn răng cường ngạnh tháo rời cửa xe!

"Đùng đùng----" Cửa xe bị ném ra ngoài.

Tống Tình Lam vươn tay, Quý Vũ Thời nắm lấy.

Hai bàn tay giao nhau.

Một tay trắng nõn, một tay máu me đầm đìa.

Bàn tay cứng cỏi mạnh mẽ ẩn chứa trách nhiệm của đội trưởng, ẩn chứa tình hữu nghị của đội hữu.

Quý Vũ Thời được kéo ra khỏi thùng xe.

Tiếp đó, Tống Tình Lam kéo Thang Nhạc.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, ngay khoảnh khắc Thang Nhạc nhảy xuống đất, một giây sau tường đen chỉ còn lại khoảng cách mười mét.

Khoảnh khắc đó mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng, bất chấp phía trước có tang thi hay không, tất cả đều dốc hết khí lực cả đời co cẳng chạy như điên, trong đầu chỉ có một ý niệm--- chạy.

Quý Vũ Thời cảm thấy đời này mình chưa từng chạy nhanh như vậy.

Ngay cả đau nhức trên đùi cũng quên mất.

Tiếng gió thổi phần phật bên tai, đồng đội ở bên cạnh, thời khắc này cùng anh dốc sức cầu sinh.

Chạy xa mấy chục mét, trong lòng Quý Vũ Thời dâng lên cảm giác xấu, cùng Tống Tình Lam quay đầu lại.

"Thang Nhạc!!"

Thang Nhạc ngừng lại.

Cậu ta đứng im tại chỗ, một con tang thi đang cắn xé cổ cậu ta, máu tươi ồ ạt từ thân thể tươi trẻ của cậu ta không ngừng chảy ra.

Thang Nhạc giật giật môi, chậm rãi nói: "Quý cố vấn.... chúng ta không trở về được...."

Câu này còn chưa nói hết.

Phía sau, hắc ám đã tới.

Nó bao phủ hết thảy trời đất cùng bọn họ, những kẻ may mắn sống sót.

[end 13]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.