Bạc Vụ

Chương 2



Người đang ở căn cứ Thiên Khung, lúc này đang được bộ trưởng tự mình tiếp đón.

Tống Tình Lam nhận được tin tức liền xoay người đi về phía căn cứ. Dáng người cao ráo chân lại dài, tốc độ đi như gió, không tới mấy bước đã xuyên qua hành lang, tiến vào khoang truyền tống.

"Tống đội!"

"Ôi chao, Tống đội!"

Dọc theo đường đi người người đều thấy biểu tình anh như thường liền nhao nhao bắt chuyện, cứ cảm thấy ẩn bên trong túi da bá đạo ưu việt này là một ngọn hỏa diệm sơn chuẩn bị bạo phát.

Chỉ chốc lát sau tin đồn đã lan truyền khắp mạng nội bộ, đều nói Tống đội muốn chính thức đuổi người.

Mấy phút sau, Tống Tình Lam xuống tới hầm.

[Hoan nghênh Tống Tình Lam, chào mừng ngài đã trở lại Thiên Khung]

Cửa mở ra hai bên, giọng nữ điện tử nhu hòa như những lần làm nhiệm vụ trước kia.

Mười mấy năm trước đoàn đội khoa học đế quốc đã phá giải được bí ẩn xuyên thời gian, phát triển thành liên minh quản lý thời không bây giờ, có phân bộ ở các quốc gia, nơi này là tổng bộ Thiên Khung của thế giới. Sâu dưới lòng đất 2000m, mấy nghìn người đang làm việc ở đây không phân ngày đêm, bên dưới lòng đất luôn có đèn đuốc sáng trưng, bất cứ lúc nào nhìn thấy tình cảnh này cũng làm người ta chấn động.

Tống Tình Lam bước ra khỏi khoang truyền tống, lại đi vài phút rồi dừng lại trước một bức tường trắng, anh ấn nhẹ một cái, sau đó đẩy cánh cửa ẩn hình.

"Cạch!"

Người trong phòng đều sửng sốt quay đầu nhìn lại.

Bên cạnh nữ lãnh đạo trung niên đứng một người.

Bối cảnh bên ngoài chiếc cửa sổ nửa vòng tròn khổng lồ sáng lóng lánh hệt như dải ngân hà mênh mông của vũ trụ.

Người đứng trước cửa sổ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen bình thường đặc biệt tôn lên phần eo nhỏ, tinh khiết mà cao ngất, làm người ta nhớ tới hồ nước tĩnh lặng bên trong tuyết địa.

Trong ánh đèn chói lòa, người kia có làn da trắng nõn, chiếc mũi cao cùng hàng mày xinh đẹp cực kỳ vừa vặn, nhất là đôi môi có dáng vẻ rất đẹp, một gương mặt diễm lệ mang theo khí chất trong trẻo lạnh lùng, làm người ta rung động chỉ trong một sát na.

Nhìn qua là khó quên.

Khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, trong đầu Tống Tình Lam vô thức nhớ tới lời đám đội viên nói trong phòng huấn luyện.

[Nói hắn không có sức chiến đấu, hắn không tới, nói hắn là gối thêu hoa, hắn không tới, nói toàn đội chúng ta ghét đồng tính, hắn liền tới. Cái người này không biết là muốn battle chính diện với chúng ta hay là muốn chứng minh mị lực bản thân nữa!]

"Lại không gõ cửa!" Uông bộ trưởng oán trách: "Tôi thấy trên dưới Thiên Khung này chỉ có mỗi mình cậu là vĩnh viễn không thèm để tâm tới quy củ như vậy thôi!"

Tống Tình Lam thu hồi tâm tư, không biểu cảm bước vào trong.

Anh hoàn toàn không có ý hối lỗi, khóe môi nhếch lên: "Nghe nói đồng đội mới đã tới, Uông bộ trưởng, ngài cũng không nói cho bọn tôi biết để tới nghênh đón a."

Nói xong, Tống Tình Lam mới để ánh mắt rơi vào người còn lại: "Quý cố vấn."

Xưng hô này có chút ý tứ gây sự.

Người trước mắt tới từ Ninh thành, là ký lục giả chỉ làm nhiệm vụ cấp B, hiện giờ gia nhập tiểu đội thủ hộ giả, phần chức vụ đề là cố vấn đặc biệt.

Tống Tình Lam không thèm để tâm, hà khắc cùng dò xét đều thực trực tiếp.

Quý Vũ Thời mới tới, đón nhận ánh mắt của Tống Tình Lam, cậu chẳng chút sợ hãi hay tránh né, chỉ an tĩnh đối diện, tựa hồ không biết người mới xuất hiện tới từ phương nào, không nói tiếng nào.

Bầu không khí có chút ngưng trệ.

Tư văn nhã nhặn đáp lại bằng biểu tình bình tĩnh không lay động chỉ là ngoài mặt, kỳ thực ẩn bên trong là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Uông bộ trưởng sao có thể không biết hai người đang ngầm đấu đá, còn chưa gặp mặt đã đắc đội người ta, kết quả còn không phải để đám lãnh đạo bọn họ đi chùi đít sao.

"Tôi dẫn Quý cố vấn tới xem căn cứ, nào biết cậu nóng lòng như vậy chứ." Uông bộ trưởng làm bộ như không có chuyện gì, ôn hòa giới thiệu: "Quý cố vấn, vị này chính là đội trưởng đội bảy của phân bộ Giang thành chúng ta, cũng là đội trưởng trẻ tuổi nhất có tiềm lực nhất trong hệ thống Thiên Khung chúng ta, còn trẻ như vậy đã chấp hành 12 nhiệm vụ cấp A, bình xét cấp bậc một sao. Chính thức giới thiệu một chút, cậu ta gọi là Tống Tình Lam, hai cậu vẫn chưa gặp nhau đi?!"

Quý Vũ Thời có chút ngạc nhiên, thu hồi ánh mắt, vô thức lặp lại ba chữ kia: "Tống... Tình Lam?"

Giọng nói của cậu rất nhẹ, tiếng nói cũng rất êm tai, là âm thanh nằm sẵn trong dự liệu của Tống Tình Lam.

Đại khá những người làm công việc văn phòng đều có dạng âm thanh như vậy.

Uông bộ trưởng cười híp mắt nói: "Húc nhật tình, sơn phong lam, nghe âm đọc có phải rất giống một cô gái...."

Tống Tình Lam lập tức ngắt ngang, vẻ mặt khó chịu: "Uông bộ trưởng."

Quý Vũ Thời làm như không nghe thấy lời chế nhạo ấy, nhanh chóng giãn mày nói: "Kỳ thực tôi đã từng thấy qua Tống đội trưởng."

Uông bộ trưởng hứng thú: "Ồ? Lúc nào vậy?"

Quý Vũ Thời nghe vậy thì nói tiếp: "Ngày 14 tháng mười ba năm trước, tôi tham gia một buổi học do phân bộ Thiên Khung Giang thành tổ chức, là ngài đứng lớp, lần đó Tống đội trưởng cũng ở trong lớp, chỉ là không nhận ra."

Uông bộ trưởng kinh ngạc: "Kỳ quái, sao tôi lại không có ấn tượng gì về cậu nhỉ?"

Không chỉ Uông bộ trưởng, ngay cả Tống Tình Lam cũng không hề có ấn tượng gì về chuyện này.

Nói đùa, có ai nhớ kỹ chuyện ba năm trước mình từng gặp qua ai chứ?

Quý Vũ Thời dễ dàng nhớ lại tình cảnh ngày đó, cứ như chỉ vừa phát sinh ngày hôm qua: "Hội trường rất lớn, vị trí của tôi lại khá xa, ngài không nhớ rõ cũng bình thường. Ngày đó ngài mặc một bộ váy dài màu thủy lam, đeo hoa tai ngọc trai, tóc ngắn hơn bây giờ một chút, lúc lên lớp còn bất cẩn đánh vỡ một cái ly sứ, sau đó đổi thành ly tráng men, ngài còn nhớ không?"

Giang bộ trưởng liên tục gật đầu, nhớ ra: "Nhớ, nhớ!"

Quý Vũ Thời nói: "Tống đội trưởng khi đó ngồi ở vị trí thứ chín hàng thứ ba bên trái, bỏ lỡ hai lớp, buổi chiều còn về sớm."

Tống Tình Lam nghe tới đó thì nhịn không được nói: "Là cậu có ấn tượng sâu sắc về tôi hay có ý định đâm thọc?"

Quý Vũ Thời quay đầu nhìn Tống Tình Lam, tròng mắt trong veo phản chiếu bóng dáng anh: "Tôi chỉ trùng hợp nhớ kỹ ngày tháng cùng mọi người có mặt ở đó mà thôi."

Tống Tình Lam suýt chút nữa đã quên, vị Quý cố vấn này ở Thiên Khung có một lời đồn là ký ức siêu quần.

Tống Tình Lam ý tứ sâu xa nói: "Quý cố vấn, tôi nghe nói người có trí nhớ tốt thường thù dai."

Quý Vũ Thời thản nhiên đáp: "Tàm tạm, tùy tình huống."

Uông bộ trưởng hòa giải: "Gặp qua thì tốt rồi, tình tình Tiểu Tống hơi nóng nảy một chút, rất thẳng tính, phê bình đội viên cũng không hề nề tình chút nào, trước mặt mọi người giáo huấn người ta tới phát khóc cũng không phải chưa từng làm. Tôi nghe Lâm bộ trưởng nói tính tình Quý cố vấn rất dễ thân cận, làm người rộng lượng, vào đội rồi không nên nể mặt Tiểu Tống mà để bản thân bị ủy khuất."

Quý Vũ Thời không phải người thích làm dáng, liền đáp: "Ngài yên tâm, chỉ cần là chuyện nghiệp vụ tôi sẽ phối hợp."

Tống Tình Lam cười khẽ một tiếng, không chút để ý: "Vậy thì tốt."

Nói chuyện phiếm hai câu, Uông bộ trưởng bắt đầu nói chính sự: "Nhiệm vụ tiến hành vào cuối tuần, từ ngày mai Quý cố vấn trước tiên theo Tiểu Tống làm quen đội viên cùng hoàn cảnh làm việc một chút, sân huấn luyện bên kia có không ít vũ khí, cũng có hệ thống chiến đấu mô phỏng, nghe nói trước kia Quý cố vấn từng tham gia quân đội đế quốc?"

Tống Tình Lam nhướng mày, không quá tin tưởng.

Quả nhiên, Quý Vũ Thời lập tức xác nhận suy nghĩ của anh: "Ở quân đội cũng làm việc văn phòng, cũng chỉ ở hai tháng."

Thái độ đúng mực của Quý Vũ Thời làm một người xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Tống Tình Lam có chút mắc cười.

Thân thể gầy quắc queo như vậy chẳng lẽ còn có thể chạy ra tiền tuyến sao?

Uông bộ trưởng gật đầu: "Tuy quan sát viên yêu cầu năng lực chiến đấu không cao nhưng cũng cần huấn luyện phù hợp. Năm nay trong cục mới chiêu mộ một nhóm học viên, mỗi sáng đều có tiết học chuyên ngành, Quý cố vấn có thể tới nghe một chút."

*

"Tới tới!"

"Ra rồi kìa!"

"Mau mau mau, có đánh nhau không?!"

"Uông bộ trưởng có ném vỡ ly nữa không?!"

Trước bảng quản chế vây một đám người, trên hành lang cũng có không ít cái đầu thò ra dòm.

Cửa khoang truyền tống vừa mở ra, Uông bộ trưởng đi giày cao gót bước ra đầu tiên, xem phương hướng thì tựa hồ trở về phòng làm việc của mình.

Đi ra sau đó là Tống Tình Lam, tiếp đó là Quý Vũ Thời.

Hai người cao chênh lệch nửa cái đầu, một hiên ngang một tuấn tú.

Thái độ lười tiếp đón của Tống Tình Lam lộ rõ mồn một, ỷ vào lợi thế thân cao cùng quen đường mà đi rất nhanh. Quý cố vấn trăm nghe không bằng một thấy quả nhiên rất nhã nhặn đuổi theo phía sau Tống Tình Lam, tốc độ không nhanh không chậm vừa vặn đuổi kịp, cũng không hề có biểu cảm cục xúc mất tự nhiên.

Hai người một đường không nói chuyện đi thẳng về hướng sân huấn luyện, mọi người mọc dấu chấm hỏi đầy đầu.

Vậy là kết thúc rồi á?

Tống Tình Lam cứ vậy nhận người sao?

Ai nói làm phân bộ Giang thành máu tươi lênh láng, làm người ta xám xịt ủ rũ ôm đồ chạy về nơi xuất phát?

Thấy hai người cùng quay trở lại, nhóm đồng đội trong phòng huấn luyện cũng thực nghi hoặc, này là ý gì?

Tống Tình Lam bệ vệ đi tới khoảng đất trống, vỗ tay gọi bọn họ tới tập hợp: "Tới đây, giới thiệu với mọi người một chút, đây là đồng sự bên Ninh thành điều tạm qua đây hợp tác hòan thành nhiệm vụ với chúng ta lần này, đảm nhiệm vị trí quan sát viên trong đội, gọi tắt là cố vấn đặc biệt, Quý Vũ Thời, Quý cố vấn."

Ở trong đàn thủ hộ giả nam tính cao lớn tràn đầy hormone, Quý Vũ Thời mặc áo sơ mi trắng thoạt nhìn đặc biệt gầy yếu.

Giống như một con thỏ trắng nhỏ bé vô tình lạc vào đàn sư tử, nhỏ yếu tới đáng thương.

Thế nhưng biểu tình Quý Vũ Thời cực kỳ trầm tĩnh, không hề có chút khó chịu nào, mở miệng nói: "Chào mọi người."

"Đây là Đoạn Văn, Chu Minh Hiên, Lý Thuần, cặp song sinh Thang Nhạc, Thang Kỳ." Tống Tình Lam dựa theo trình tự giới thiệu: "Phân biệt đảm nhiệm kiểm soát, máy móc, hậu cần cùng cánh trái cánh phải. Lúc trước trong đội có một quan sát viên họ Vu, bây giờ cậu tạm thời thay thế công việc của anh ấy."

Đồng đội xa lạ đều mặc một dạng đồng phục, ngoại trừ mặc thì kỳ thực không có điểm gì để ghi nhớ, lại còn có một cặp song sinh thoạt nhìn giống nhau như đúc.

Thế nhưng tốc độ nói của Tống Tình Lam rất nhanh, không biết là cố ý làm khó dễ hay vì qua loa có lệ.

Quý Vũ Thời chỉ gật đầu, cũng không biết có nhớ kỹ hay không.

Tống Tình Lam không để cậu có thời gian thở dốc, ngay sau đó liền an bài: "Lão Đoàn, công việc của ông với quan sát viên có giao tiếp, trước tiên ông hướng dẫn để cậu ta biết nội dung công việc của quan sát viên đi."

Đoạn Văn: "A? Nhanh, nhanh vậy á?"

Theo lẽ thường thì không phải nên dẫn người ta đi một vòng, giới thiệu một chút để quen thuộc hoàn cảnh à?

Tống Tình Lam: "Thời gian không đợi người, lúc tham gia nhiệm vụ bình xét cấp bậc tiếp theo ông có cảm thấy nhanh không?"

Đoạn Văn: "Vâng, làm ngay đây!!"

Người sáng suốt cũng nhìn ra được Tống Tình Lam cố ý không cho Quý cố vấn mặt mũi.

Quý Vũ Thời thoạt nhìn không có ý kiến gì, thực phối hợp đi cùng lão Đoạn.

Có thể là cậu không có ý định cứng đối cứng với Tống Tình Lam.

Bọn họ vừa đi xa thì Tống Tình Lam liền khôi phục dáng dấp ngày thường, hàng mày khẽ nhếch: "Nhìn cái gì, tròng mắt mấy người sắp trừng lọt ra ngoài rồi kia kìa, xem chút tiền đồ của bọn mấy người kìa."

"Lão đại, người đẹp quá a!"

"Trước đây còn cảm thấy từ xinh đẹp không thích hợp để hình dung nam nhân, hiện giờ lại cảm thấy cực kỳ thích hợp."

"Đều ăn một dạng đồ ăn, đều là người, sao cậu ta lại lớn như như vậy chứ? Vừa nãy đứng gần như vậy mà cư nhiên không thấy một cái lỗ chân lông nào trên mặt cậu ta luôn, làn da tuyệt vô đối."

Đầu đinh mắt nhỏ bị Tống Tình Lam gõ đầu trước đó cũng chính là Chu Minh Hiên cảm thán nói: "Đệt, tui đúng là tự mình đa tình nghĩ vớ vẩn quá nhiều mà, người ta như vậy có lẽ còn chướng mắt tui á."

"Cậu tiếc lắm hả?" Tống Tình Lam nhấc chân: "Không lo lắng chuyện nhà cậu độc đinh ba đời nữa hả?"

Chu Minh Hiên cười hắc hắc.

"Lão đại, chúng ta thật sự lưu người lại à?"

"Người này vừa nhìn liền biết vai không thể khiêng tay không thể đánh, ngoại trừ đẹp thì chẳng có ích lợi gì!"

"Em cứ nghĩ anh sẽ phản kháng một phen, này thực không giống phong cách của anh a."

Tống Tình Lam trực tiếp nói ra quyết định của mình.

Cuối cùng tổng kết: "Lệnh điều động đã phát ra, người cũng đã tới, muốn đổi cũng đã chậm. Mấy ngày nay mấy cậu cứ dẫn dắt một chút, có gì nói sau, nói chung thì chỉ cần bớt làm chuyện thiêu thân, mục tiêu chỉ có một: bình an hoàn thành nhiệm vụ!"

Mọi người cùng hô: "Vâng!"

Đội viên tản đi.

Tống Tình Lam vô thức nhớ lại buổi học ba năm trước nhưng không thu hoạch được gì, dù sao trốn học về sớm thì anh có thể làm được nhiều việc hơn.

Trí nhớ của người này... cứng rắn mà nói thì cũng có thể miễn cưỡng xem là ưu điểm đi?

*[2]* 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.