Bạc Vụ

Chương 49



[49] Bạc Vụ

***

Quý Vũ Thời phản ứng rất lạnh nhạt, những lời này phát ra từ miệng cậu cơ hồ không có chút do dự nào, cứ như nó đã tồn tại trong lòng cậu cả trăm cả nghìn lần rồi vậy, hoàn toàn không có chút gánh nặng nào.

Điều này quá khác thường.

Này quả thực không giống Quý Vũ Thời bình thường.

Tống Tình Lam có chút nôn nóng: "Sao cậu lại không có gì chứ? Có cha mẹ cậu, đồng nghiệp cậu, bằng hữu cậu, còn có anh trai cậu---- không phải chúng ta đã gặp anh ta ngoài hành lang à?"

Hai người giằng co, Quý Vũ Thời giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt, toàn thân cao thấp đều căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng khẽ tới khó nghe thấy.

Nghe thấy câu hỏi này, hàng mi của cậu khẽ rung động nhưng vẻ mặt thì vẫn không thay đổi.

Hiển nhiên là có chút dao động.

Thấy cậu có phản ứng, Tống Tình Lam nói tiếp: "Còn không thì còn đối tượng kết giao của cậu, nếu cậu biến mất, bọn họ sẽ thế nào đây?"

Ba đổi một gì đó, thật sự khó lọt tai thẳng nam.

Tống Tình Lam nói tới đây thì cảm thấy không thích hợp, ví dụ này hình như không được tốt cho lắm.

Anh ngừng một chút, lướt qua nó cố gắng tập trung vào vấn đề chính: "Mỗi người đều có hiện thực chân chính thuộc về mình, mỗi người đều có cuộc sống của mình. Cậu nghĩ lại đi, lẽ nào trong thực tế đó cậu không có chuyện gì muốn hoàn thành sao? Tỷ như mộng tưởng cậu chưa kịp thực hiện, truy cầu của cả đời này, nếu bây giờ cậu từ bỏ thì những năm tháng nỗ lực còn ý nghĩa gì...."

Nói tới đây Tống Tình Lam có chút giật mình ngừng lại tại chỗ, bởi vì lông mi Quý Vũ Thời lại rung động nhè nhẹ, một giọt nước mắt với tốc độ cực nhanh rơi xuống.

Tống Tình Lam chưa từng thấy có người rơi nước mắt nhanh như vậy, dứt khoát như vậy./

Trái tim đang khiếp sợ co rút, đau đớn.

Tống Tình Lam hiểu ra, cái gì gọi là không có hiện thực như vậy?

Lẽ nào sinh hoạt của Quý Vũ Thời không hạnh phúc như anh nghĩ?

Lời nói cực kỳ bi quan này phát ra từ miệng Quý Vũ Thời, chứng tỏ nó không phải là phương thức phát tiết cảm xúc mà rất có thể chính là sự thật.

Rõ ràng là đột nhiên bị bỏ lại, người phải buồn phải tức giận phải ủy khuất phải là anh mới đúng, chính là Tống Tình Lam lúc này lại cảm thấy chân tay luống cuống, thậm chí lần đầu tiên trong đời không thể tổ chức tốt ngôn ngữ, có chút luống cuống.

Anh giơ tay lên rồi lại buông xuống.

Tống Tình Lam sầu não, con mẹ nó, sao không có ai dạy anh làm thế nào an ủi người khác chứ?!

Quý Vũ Thời kỳ thực không có khóc.

Nước mắt chỉ rơi theo sinh lý mà thôi, giống như bông tuyết trên lá thông bị gió thổi rơi xuống đất, rơi vào tuyết địa liền biến mất, chỉ vỏn vẹn là một bông tuyết mà thôi, không còn gì khác.

So với khóc, nó càng giống như một loại bản năng.

Không biết vì sao, bọn họ đứng gần như vậy nhưng Tống Tình Lam lại phát hiện mình không có cách nào chạm vào mặt Quý Vũ Thời, không có cách nào giúp cậu lau đi nước mắt.

Cứ như chỉ cần anh chạm vào một chút thôi sẽ có thứ gì đó triệt để bị đánh nát.

Con ngươi dưới ánh sáng đặc biệt trong suốt của Quý Vũ Thời cứ vậy nhìn anh.

Vành mắt ướt át, so với bất cứ lúc nào cũng càng lãnh đạm hơn, Quý Vũ Thời nói: "Tôi ở nơi này có thể có được hết thảy thứ mình mong muốn."

Tống Tình Lam: "Nhưng cậu không thuộc về nơi này!"

Quý Vũ Thời chỉ lặp lại: "Tôi rốt cuộc ở hiện thực nào cũng không quan trọng."

Đây là suy nghĩ điên rồ.

"Quý Vũ Thời!"

Tống Tình Lam rốt cuộc không nhịn được, anh dùng ngón tay lau đi vệt nước mắt nhàn nhạt trên mặt đối phương, không biết vì sao mà trong lòng nóng hừng hực, ngay cả ngón tay cũng có chút run rẩy.

Phảng phất như bừng tỉnh được gì đó nhưng lúc này không phải lúc suy nghĩ, Tống Tình Lam trầm giọng nói: "Rất quan trọng!! Cậu là ai rất quan trọng! Cho dù cậu không có hiện thực như tôi nói thì cậu vẫn còn bọn tôi. Tôi, Thuần nhi, Đoàn Văn... sáu người đội bảy đều đang chờ cậu, cậu không thể vì một cuộc điện thoại mà nhiễu loạn tinh thần, nó con mẹ nó đều là giả...."

Một cuộc điện thoại.

Những chữ này rơi vào trong tai Quý Vũ Thời.

Trong một sát na, con ngươi cậu khẽ co rút, sau đó dần dần cả người bắt đầu thả lỏng.

"Giả."

Cậu nói.

Sợi dây căng thẳng trong đầu đứt đoạn, thần trí Quý Vũ Thời từng chút quay lại, giống như mất đi hết sức lực vừa nói vừa ngã tới dựa vào đầu vai Tống Tình Lam: "Tống đội, là cuộc điện thoại kia..."

Bất thình lình bị dựa, Tống Tình Lam cứng đờ.

Đối phương cơ hồ là nhào vào trong lòng anh.

Xoang mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tới từ sợi tóc Quý Vũ Thời.

Quý Vũ Thời tựa hồ không cảm nhận được không thích hợp, cậu hé miệng thở phì phò, sau khi tỉnh lại thì mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Cậu rất sợ.

Nếu như Tống Tình Lam không đuổi theo, chỉ sợ cậu hiện giờ đã rơi vào sự hấp dẫn trí mạng kia rồi.

Quý Vũ Thời vùi đầu trên đầu vai Tống Tình Lam, vừa nhanh lại đơn giản nói: "Cuộc điện thoại đó có vấn đề, nó đánh thẳng vào thứ mà tôi muốn nhất ở trong lòng, sau khi cúp máy thì trong lòng thì có một suy nghĩ là tất cả mọi chuyện đều không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là đi theo nó."

Nguy cơ được giải trừ, quả nhiên là do cuộc điện thoại kia.

Tống Tình Lam thở dài một hơi: "Đệt."

Tư thế này làm cằm của anh đặt trên đỉnh đầu Quý Vũ Thời, anh thật sự không biết làm sao đáp lại.

Quý Vũ Thời bất động, anh chỉ đành miễn cưỡng giơ tay lên vỗ vỗ sau lưng đối phương: "Cậu tỉnh táo lại là tốt rồi. Chúng ta lập tức báo cho nhóm lão Đoạn biết, để bọn họ đề cao cảnh giác."

Quý Vũ Thời "ừ" một tiếng, vẫn không di chuyển.

Tống Tình Lam muốn buông tay nhưng có chút do dự.

Vài giây sau lại chuyển thành tư thế bao bọc, tâm tình đồng đội không tốt, anh phải tận hết chức trạch của đội trưởng.

Che chở đối phương ở trong lòng, Tống Tình Lam tức giận hỏi: "Mới phút trước còn đang thảo luận thí nghiệm khe Young gì đó, phút sau đã xoay người bỏ đi, so với Lý Thuần còn tra hơn. Quý cố vấn, thứ gì trong điện thoại hấp dẫn cậu như vậy?"

Kỳ thực Tống Tình Lam rất muốn biết Quý Vũ Thời đã trải qua cái gì, sống thế nào, vì sao bi quan tới mức ngay cả câu nói "tôi không có hiện thực như vậy" cũng có thể nói ra.

Chính là, bọn họ tựa hồ vẫn chưa thân tới mức không có chuyện gì không thể nói.

Quý Vũ Thời im lìm nói: "Là theo đuổi của cả đời tôi."

Lúc nói chuyện đối phương phun hơi thở vào trên cổ anh, ngứa ngứa.

Người này vừa tỉnh táo lại nhưng vẫn nhớ được những lời mình đã nói khi mình hồ đồ, trong lòng Tống Tình Lam giống như có một cọng lông vũ quét qua quét lại, có chút buồn cười: "Là gì?"

Vừa dứt lời thì Tống Tình Lam bị Quý Vũ Thời đẩy ra.

"Cám ơn." Sau khi tỉnh táo lại liền trở mặt vô tình, Quý Vũ Thời đã khôi phục dáng vẻ lãnh tĩnh ngày thường: "Chắc là ba người bạn trai kia. Tôi không về thì bọn họ đau lòng thì sao?"

Vừa nãy Tống Tình Lam nói "cậu còn đối tượng kết giao, nếu cậu không về, bọn họ sẽ như thế nào", từ bọn họ này rất đáng chú ý.

Quý Vũ Thời nghe mà cay lỗ tai, cậu không ngờ Tống Tình Lam lại chấp nhất với hiểu lầm này như vậy.

Tình cảm bị sỉ nhục, Quý Vũ Thời hay ghim lại lười phân cao thấp với thẳng nam, vì thế liền dùng chính lời nói của đối phương nghẹn họng đối phương.

Tống Tình Lam nhíu mày: "Cậu..."

"Tôi rất yêu quý chính mình." Quý Vũ Thời thờ ơ xỉa xong thì lập tức kéo về chủ đề chính: "Trong cuộc điện thoại đó, Lâm bộ trưởng chính miệng nói bình xét cấp bậc nhiệm vụ của chúng ta đã có, điểm rất cao."

Trong lòng đột ngột trống rỗng, có chút không thoải mái.

Tống Tình Lam liền dứt khoát khoanh tay trước ngực, cao ngạo nói: "Giả, bình xét cấp bậc nhiệm vụ không thể nào có nhanh như vậy."

Quý Vũ Thời: "Tôi cũng biết không thể nào nhanh như vậy."

*

Hai người đi vào trong, bọn họ phải mua vé một lần nữa.

Hành khách xung quanh rất vội vã, thỉnh thoảng có vài gương mặt xa lạ ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Sau khi nháo một trận, Tống Tình Lam không biến sắc chăm chú nhìn người mình vừa mới bắt trở lại, hiện giờ bọn họ đã biết, hiện thực này còn phức tạp hơn so với bọn họ tưởng tượng.

Không thể không chú ý, bằng không đối phương lại bị thứ gì đó hấp dẫn đi.

Tống Tình Lam: "Nguyên nhân cậu bị đầu độc là vì kết quả bình xét cấp bậc nhiệm vụ?"

"Đúng vậy." Quý Vũ Thời vừa đi vừa giải thích, tựa hồ do dự một hồi mới nói tiếp: "Sau khi cộng điểm tích phân từ bình xét cấp bậc nhiệm vụ, tôi có thể nhận được phần thưởng."

Là phần thưởng mê người gì mà có thể làm Quý Vũ Thời mất đi ý chí kiên định, ngay cả thật giả cũng không quản, cư nhiên làm ra hành động điên rồ tới mức bỏ lại đồng đội chạy đi.

Thiên Khung có quy luật tích phân.

Hiện giờ tích phân không chỉ có ý nghĩa là cấp bậc bình xét cao, vinh quang cao, nó còn có nghĩa là có thể dùng tích phân để đổi lấy nhiệm vụ cao cấp hơn, tiếp xúc được với nồng cốt Thiên Khung, cũng rất quan trọng đối với sự phát triển chức nghiệp trong tương lai cùng quy hoạch nhân sinh.

Người thủ hộ có cấp bậc bình xét siêu một sao thì có thể thăng lên làm kê tra giả*, có quyền hạn tùy ý kiểm duyệt thời không. [người tra xét]

Mà ký lục giả có cấp bậc bình xét siêu một sao.... trong lịch sử Thiên Khung vẫn chưa xuất hiện.

Nhiệm vụ của ký lục giả tuy tương đối an toàn nhưng lại rất nhàm chán, cũng thiếu đi tính cơ động. Đối mặt với lịch sử gian khó lặp đi lặp lại chỉ có thể thờ ơ làm một người đứng xem chân chính, nó khảo nghiệm sức chịu đựng cùng nhẫn nại của con người, vì vậy người có thể thăng lên một sao thật sự không nhiều.

Trước khi làm nhiệm vụ, Tống Tình Lam biết Quý Vũ Thời đã sắp từ hai sao thăng lên một sao, tuy vẫn chưa phải siêu một sao nhưng vẫn sẽ có phần thưởng. Tống Tình Lam không biết phần thưởng của ký lục giả là gì, thế nhưng giáo dưỡng tốt đẹp làm anh không trực tiếp mở miệng.

Quý Vũ Thời không giống đội viên đội bảy, cậu không phải người dễ dàng thổ lộ tâm sự, ngay cả việc phân tích, chỉnh lý cũng chỉ nói ra khi nắm chắc.

Ban đầu lúc làm nhiệm vụ Ouroboros, Quý Vũ Thời cũng phải từng chút từng chút khắc phục những chuyện đã qua mới có thể hoàn thành.

Hai người đi tới chỗ mua vé.

Quý Vũ Thời đưa thẻ căn cước cho Tống Tình Lam mua vé xe, đột nhiên nhìn thấy vết bằm xanh tím trên mu bàn tay phải đối phương.

Tống Tình Lam không có cảm giác, ngón tay thon dài nhanh chóng bấm màn hình trong suốt, vẫn có thể nhìn ra bàn tay hoạt động không quá thuận tiện.

Đau không?

Nhất định là rất đau.

Quý Vũ Thời đột nhiên nghĩ tới, từ khi cậu rời khỏi khoang tàu đến khi bị Tống Tình Lam tìm được, đối phương không hề trách cứ cậu câu nào.

Hoàn cảnh của bọn họ bây giờ chính là vì cậu.

Vô luận hiện thực này rốt cuộc như thế nào, ít nhất đối với Tống Tình Lam mà nói, từ sau khi thoát ra khỏi nhiệm vụ Chaos bị chặn lại trở về đây, nơi này chính là hiện thực của Tống Tình Lam.

Người đầu tiên ngoài nghi chính là cậu, đối phương cực khổ sưu tầm tư liệu, chạy tới tận Ninh thành thương lượng đối sách---- trong tình huống hoàn toàn không có manh mối, đối phương cư nhiên lại chịu bỏ công như vậy. Sau đó Tống Tình Lam bị ép có lại ký ức trùng điệp, phải phủ nhận hết toàn bộ hiện thực vốn thuộc về mình, muốn cùng cậu tìm kiếm biện pháp giải quyết, thế nhưng lại bị cậu bỏ lại ở giữa đường.

Thẳng đến lúc này, Tống Tình Lam không hề lộ ra chút bối rối cùng lùi bước nào.

Chính là anh thật sự không bối rối chút nào sao?

Trên thế giới này không ai rõ cảm giác ký ức hỗn loạn không phân rõ thực tế hơn Quý Vũ Thời, cho dù tâm tính Tống Tình Lam kiên định thế nào cũng chỉ là một người có máu có thịt.

Tống Tình Lam mua vé xong liền hỏi: "Nếu cậu muốn phần thưởng như vậy, sao trước kia không làm thủ hộ giả, tham gia nhiệm vụ cấp càng cao thì lại càng nhanh có tích phân hơn, sao lại chọn làm ký lục giả?"

"Bởi vì làm ký lục giả, hoàn thành một trăm nhiệm vụ ghi chép thì tôi sẽ có được phần thưởng khảo nghiệm, vì thế tôi chỉ có thể làm ký lục giả."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Quý Vũ Thời mới phát hiện mình cư nhiên trả lời vấn đề của Tống Tình Lam.

Tín nhiệm lẫn nhau.

Mở lòng thật sự không phải quá khó khăn.

Một đoàn tàu huyền phù đi ngang qua trạm nhỏ.

Trong tiếng ồn ào, Tống Tình Lam quay đầu lại.

"Tôi được nhận nuôi." Quý Vũ Thời rũ mi mắt, hàng mi tạo thành vệt bóng mờ: "Tôi muốn quay trở lại mười mấy năm trước, xem hiện trường vụ án của cha mình."

[end 49] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.