Chỉ nghe thấy “bùm” một tiếng, Quách Mộ Lâm bò ra cửa động, cẩn thận nhìn ra ngoài, thấy đám mây đỏ không tan trên bầu trời, mặt biến sắc:
- Hỏng rồi, bọn chúng gọi thêm người tới rồi!
Sở Ly sắc mặt trắng bệch nhưng lại bật cười.
Quách Mộ Lâm bắt mạch cho hắn, chỉ biết thở than:
- Vẫn còn một hơi thở!… Mạng tiểu tử này lớn thật, giày vò thế vẫn cầm cự được!
Sở Ly gắng gượng cười:
- Cũng nhờ có đan dược của Quách lão!
- Ài… Ta chỉ có một viên đó thôi, hết cả rồi, ngươi còn ra tay tiếp thì cho dù đại la kim tiên tới cũng không có cách cứu ngươi!
Quách Mộ Lâm hơi tiếc của cau mày, nói:
- Đừng cố nữa!
Sở Ly nói:
- Chết thế này còn tốt hơn bị người khác giết.
- Nói cũng đúng.
Quách Mộ Lâm gật đầu.
Hắn ta ngoảnh đầu nói với Tiêu Thi:
- Tiểu Thi, xem ra chúng ta sẽ mất mạng ở đây!
Tiêu Thi ung dung mỉm cười nói:
- Thì chết thôi!
Chết cũng là một loại giải thoát, sống phải chịu đau khổ và tuyệt vọng cũng không có gì khác biệt.
Sở Ly nói:
- Quách lão, trời không tuyệt đường người.
- Lúc nào rồi, còn đường sống sao?
Quách Mộ Lâm bực bội nói:
- Đám người lão Triệu cũng thật là…
Sở Ly nói:
- Không có Triệu tiền bối và mọi người chúng ta đã chết từ lâu rồi!
Cao thủ Thiên Ngoại Thiên chỉ có cao thủ Thiên Ngoại Thiên mới có thể đối phó, không có Triệu Khánh Sơn và mọi người, hắn có thể giết được một tên nhưng giết không nổi hai tên, chắc chắn sẽ chết.
“Bùm!” Trên trời vang lên một tiếng nổ lớn tựa sấm rền.
Quách Mộ Lâm vội vàng ngẩng đầu nhìn, không dám tin vào mắt mình:
- Là tín hiệu của chúng ta! Sao lại là của chúng ta?
Tiêu Thi nói:
- Thanh Sơn không nhanh như vậy chứ?
Sở Ly cười nói:
- Là tam tiểu thư tới rồi!
Tiêu Thi thông minh tuyệt đỉnh, ngay lập tức hiểu ra vấn đề, nhìn hắn chăm chú:
- Xem ra các ngươi đã có chuẩn bị từ trước!
Hải Thanh Sơn về tới nơi rồi Tiêu Kỳ mới tới thì không thể nào nhanh vậy, lúc này đã tới chắc chắn là gặp Hải Thanh Sơn ở dọc đường.
Sở Ly nói:
- Ta có để lại kí hiệu trên đường, tiểu thư có thể tìm được.
- Tam muội chắc đã sớm đề phòng Lục Ngọc Dung.
Tiêu Thi gật đầu, chậm rãi nói:
- Hai người bọn họ đã đấu với nhau mấy lượt, coi như cũng hiểu đối phương… Quách lão, vết thương của hắn không sao chứ?
- Chưa chết được, sống chịu khổ!
Quách Mộ Lâm trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly thì không lo lắng lắm, Khô Vinh kinh vô cùng huyền diệu, có thể ứng phó được.
Đột nhiên hắn mỉm cười:
- Tam tiểu thư tới rồi!
Quách Mộ Lâm bò tới cửa động ngó nhìn:
- Ở đâu?
Một tiếng thét trong treo vang lên, giống tiếng hạc trên không trung, một bóng trắng bay tới.
Quách Mộ Lâm cười nói:
- Đúng là tam tiểu thư!
Sở Ly thở phào, toàn thân mềm nhũn khuỵu xuống, dựa hoàn toàn vào vách đá.
Quách Mộ Lâm vội gạt dây mây vẫy tay gọi.
Bóng trắng vụt tới, cửa động tối lại, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, Tiêu Kỳ mặc áo trắng bay tới trước mặt họ.
- Quách lão, nhị tỉ!
Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Kỳ khẽ nở nụ cười:
- Không sao chứ?
Tiêu Thi khẽ lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Ánh mắt trong veo của Tiêu Kỳ liếc nhìn Sở Ly, dường như thắp sáng cả sơn động, lông mày nhỏ dài khẽ nhíu lại.
Quách Mộ Lâm nói:
- Sở tiểu tử bị trọng thương, cần tĩnh dưỡng… Võ công coi như bị phế rồi!
- Còn sống là được.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly chắp tay, gượng cười nói:
- Tiểu thư!
Tiêu Kỳ nói:
- Đi thôi.
Quách Mộ Lâm cõng Sở Ly, Tiêu Kỳ dìu Tiêu thi, bốn người rời khỏi sơn động, xuất hiện trước mặt một nhóm cao thủ Tiên Thiên.
Hải Thanh Sơn vội bước tới đón Tiêu Thi:
- Tiểu thư!
Tiêu Thi khẽ gật đầu.
Sở Ly liếc mắt nhìn hơn hai mươi cao thủ Tiên Thiên, ai nấy mắt sáng lấp lánh, sát khí thoáng ẩn thoáng hiện, điều là những kẻ tinh nhuệ trải qua nhiều trận chém giết.
- Thanh Sơn, đánh xe ngựa lại đây.
Tiêu Kỳ nói.
Hải Thanh Sơn chắp tay đáp lời sau đó rời đi.
Xe ngựa nhanh chóng được đánh tới, vẫn là chiếc xe ngựa không có khoang xe.
Tiêu Kỳ đỡ Tiêu Thi lên xe, Tiêu Thi ngồi xuống xong liền nói:
- Để Sở Ly lên xe luôn đi.
Sở Ly không từ chối.
Quách Mộ Lâm đặt hắn lên xe, nhảy tới vị trí phu xe.
Tiêu Kỳ nói:
- Ta đi xem Triệu lão và mọi người!
Sở Ly vội nói:
- Tiểu thư, không cần đi đâu!
Chiến trường chiến đấu của cao thủ Thiên Ngoại Thiên không khác gì chiến trường thời hậu thế, đạn bay tứ tung, không cẩn thận sẽ bị thương. Tiêu Kỳ võ công cao thế nào đi nữa thì vẫn là cao thủ Tiên Thiên, lại gần sẽ rất nguy hiểm.
Tiêu Kỳ liếc nhìn hắn sau đó bay đi.
Sở Ly chỉ biết lắc đầu.
Hắn vận Đại Viên Kính Trí thấy Tiêu Kỳ bay lên núi, xông vào chiến trường kịch liệt của mười hai người không hề do dự, trường kiếm trên eo lóe sáng chém thành một luồng điện quang đâm vào lão giả tóc đỏ, chính là đối thủ của Triệu Khánh Sơn.
Triệu Khánh Sơn kinh hãi, vội kêu lên:
- Tam tiểu thư.
Hắn ta giật nảy mình, đây là trận chiến giữa cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cao thủ Tiên Thiên tới nơi chỉ tự tìm cái chết, nếu như tam tiểu thư có mệnh hệ gì hắn ta có chết cũng không chuộc hết tội.
Đối thủ của hắn ta cười khinh thị, chỉ ngón tay.
“Phụt!” trong tiếng huýt gió, một luồng chỉ lực xé không phóng về phía Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ bước theo bộ pháp kì quái tiến về phía trước, né tránh chỉ lực, mũi kiếm đâm tới lão giả tóc đỏ.
Lão giả tóc đỏ thầm giật mình, bộ pháp của nàng có chút kì lạ nhưng lão ta không để ý cho lắm, cao thủ Tiên Thiên không đáng lo ngại. Lão đánh ra một chưởng, chưởng lực mạnh mẽ đánh về phía trường kiếm, đoán rằng trường kiếm sẽ tuột khỏi tay bay đi.
Mũi kiếm đón lấy chưởng lực, giống như một con cá bơi ngược dòng, chưởng lực khiến tốc độ của kiếm càng nhanh hơn, lão giả tóc đỏ còn chưa kịp phản ứng gì thì mũi kiếm đã đâm xuyên qua lòng bàn tay của lão, nàng nhanh chóng lùi về phía sau Triệu Khánh Sơn.
Triệu Khánh Sơn thấy có cơ hội liền điên cuồng tấn công, không để lão giả tóc đỏ có cơ hội cầm máu trị thương.
Cao thủ Thiên Ngoại Thiên cho dù lợi hại thế nào đi nữa, máu chảy không ngớt cũng không thể chịu đựng nổi, lão ta vội vàng lùi lại tìm người giúp đỡ, tình thế giằng co bị phá vỡ.
- Đi!
Lão giả tóc đỏ thét lên, sáu người biến mất khỏi tầm mắt mọi người như một trận cuồng phong.
Tiêu Kỳ sợ bọn họ lại đi đối phó với đám người Sở ly, vội nói:
- Mau về thôi!
Sáu người Triệu Khánh Sơn vội vàng về lại chỗ mọi người, phát hiện mọi người không sao đều thở phào. Nếu như không có Tiêu Kỳ đích thân dẫn người tới viện trợ hậu quả thật khó lòng tưởng tượng.
…
Mọi người tiếp tục lên đường, chả mấy chốc đã tới một thị trấn nhỏ, kiếm hai xe ngựa, Tiêu Thi và Tiêu Kỳ mỗi người một xe.
Sở Ly nằm trên xe ngựa chòng chành qua lại, linh khí bốn phương tám hướng không ngừng truyền vào người, bồi dưỡng cơ thể, làm dịu đi những cơn đau trên người, nội thương không nhẹ, chỉ khẽ cử động cũng đau đớn vô cùng.
Khô Vinh kinh vô cùng diệu kì, hắn có thể cảm nhận rõ ràng thương tích của mình đang nhanh chóng hồi phục, kinh mạch từ từ mạnh lên.
Trong lúc nhàm chán, Sở Ly đột nhiên nảy ra một ý tưởng, một lúc làm hai việc, vừa điều khiển linh khí dồi dào bồi đắp cơ thể, vừa mường tượng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, sức mạnh vô hình từ hư không truyền tới, cường hóa cơ thể.
Linh khí của Khô Vinh kinh giống rượu, sức mạnh của Bạch Hổ Luyện Dương Đồ thì giống thuốc, hai thức kết hợp lại, hiệu quả tăng gấp bội.
Tinh thần tiêu hao rất nhanh, đợi khi hắn cảm thấy mệt mỏi, kết thúc mường tượng, vận Đại Viên Kính Trí quan sát cơ thể, phát hiện thương tích đã hồi phục được rất nhiều, hiệu quả vượt ngoài sức tưởng tượng.
Có cách này hắn tin rằng, chỉ cần sáu bảy ngày là vết thương có thể hồi phục.
Hắn lại nảy ra ý định, vận chuyển Kim Cang Độ Ách Thần Công.