Bạch Bào Tổng Quản

Chương 111: Luận hổ



Hai người đuổi kịp mọi người, Sở Ly không đóng giả bệnh nhân nữa mà làm phu xe.

Tiêu Kỳ cưỡi ngựa đi song song với hắn.

Sở Ly vung roi, chậm rãi hỏi:

- Tiểu thư, tiểu thư đã gặp linh hổ bao giờ chưa?

- Linh hổ…

Tiêu Kỳ trầm ngâm:

- Ngươi muốn nhìn thấy linh hổ sao?

Nàng lập tức đoán ra tâm tư của Sở Ly.

Hắn luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, muốn nhìn hình thái thực sự của linh hổ, có lợi cho tu luyện, hắn đã xem qua hình mãnh hổ của đại sư, chắc có ích lợi, nên mới có ý tưởng này.

Sở Ly cười nói:

- Nếu như có thể nhìn thấy linh hổ thì tốt quá.

- Ngươi chắc cũng biết sự lợi hại của linh hổ.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:

- Với tu vi hiện tại của ngươi, gặp phải linh hổ chỉ có đường chết.

- Tiểu thư từng gặp linh hổ rồi sao?

- Nếu như gặp rồi thì bây giờ ngươi đã không thấy được ta nữa.

- Linh hổ thực sự lợi hại vậy sao?

- Thông qua Bạch Hổ Luyện Dương Đồ ngươi có thể thấy được đôi chút!

Tiêu Kỳ bình thản nói:

- Bọn chúng là con cưng của ông trời, bẩm sinh thông linh, cơ thể cường tráng, huyết mạch truyền thừa phương pháp tu luyện, nếu như không phải chúng sống trong Thập Vạn Đại Sơn không ra ngoài, chê thế giới bên ngoài thì loài người sớm đã tuyệt chủng rồi!

Sự đáng sợ của linh hổ vượt xa tưởng tượng, nàng tiếp xúc với bí mật hoàng thất nên được biết một khi linh hổ xuất hiện sẽ tiêu diệt người của một tòa thành. Loài người cho dù có mạnh thế nào đi nữa, đứng trước linh hổ cũng chỉ giống như con sâu cái kiến, trừ khi là cao thủ cảnh giới Thiên Thần thì mới có khả năng chạy thoát.

Thập Vạn Đại Sơn linh khí đậm đặc, thành trì và thôn trấn bên ngoài so với Thập Vạn Đại Sơn giống như cống nước thối vô cùng bẩn thỉu, linh hổ không thể chịu được, không muốn sống ở đó một giây phút nào nên mới cho con người có cơ hội sinh sống.

Sở Ly thở than:

- Thập Vạn Đại Sơn…

Hắn đọc càng nhiều sách càng hiểu về thế giới này, phát hiện ra rằng thế giới này con người không phải vua của vạn vật, linh thú trong Thập Vạn Địa Sơn mới là chúa tể thực sự, coi con người như sâu kiến.

Võ học có thịnh hành thế nào đi nữa, đứng trước linh thú cũng không nhằm nhò gì, bảo kiếm đâm không rách da linh thú, võ công ở trước mặt linh thú cũng chỉ như gãi ngứa.

Hắn còn biết rằng võ học lợi hại cũng là học từ linh thú, giống như Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, chưởng pháp, quyền pháp đương thời đều có nguồn gốc từ linh thú, kẻ mô phỏng linh thú đứng trước linh thú thật sự có chút nực cười.

Thập Vạn Đại Sơn là lạc viên của linh thú, cấm địa của con người, đặt chân vào sẽ chết chắc.

Tiêu Kỳ nói:

- Cho dù là cao thủ cảnh giới Thiên Thần, tới gần Thập Vạn Đại Sơn cũng thập tử nhất sinh.

- Những hình hổ kia làm thế nào vẽ ra được?

- Có thể là do cảnh giới Thiên Thần truyền lại, hoặc là đời đời tương truyền.

Tiêu Kỳ nhíu mày lắc đầu nói:

- Mãnh hổ trong hình có giống thế nào đi nữa thì cũng không bằng một phần vạn của linh hổ thật sự, đáng tiếc người nhìn thấy linh hổ thực sự không ai còn sống sót!

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Lẽ nào không có ai nuôi hổ?

Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn hắn như thể trách hắn hỏi một câu hỏi ngu xuẩn:

- Ai dám nuôi hổ, tự tìm đường chết!

Không nói tới việc làm thế nào có được linh hổ con, cho dù có cơ hội có được linh hổ con cũng không thể nuôi, linh hổ trong thế gian đều có cảm ứng, sẽ nhanh chóng tìm tới nơi, giết cả nhà, dẫn hổ con đi.

Sở Ly thở than:

- Thực sự muốn nhìn thấy linh hổ.

- Tới cảnh giới Thiên Thần mới có một tia hi vọng.

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

- Dưới cảnh giới Thiên Thần, Thập Vạn Đại Sơn là cấm địa.

Sở Ly chỉ biết gật đầu.

- Tuy nhiên Khang đại học sỹ có cất giữ một vài bức họa về hổ, có thể nhờ nhị tỉ mượn cho ngươi xem.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly mắt phát sáng.

Hắn phát hiện ra rằng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ vô cùng kì diệu, khác hoàn toàn so với các công pháp luyện thể bình thường, thậm chí hắn còn cảm thấy Bạch Hổ Luyện Dương Đồ không hề thua kém Kim Cang Độ Ách Thần Công, thậm chí còn mạnh hơn.

Kim Cang Độ Ách Thần Công dựa vào sức mạnh trong cơ thể, Bạch Hổ Luyện Dương Đồ hấp thu sức mạnh vô hình trong hư không. Nhưng muốn Bạch Hổ Luyện Dương Đồ mạnh thêm lên, thế của bạch hổ là quan trọng nhất. Hắn quan sát hình hổ, tu luyện tăng cảnh giới nhanh hơn, nếu như có thể nhìn được linh hổ thực sự chắc chắn sẽ càng có uy lực, đáng tiếc bạch hổ khó gặp, chỉ có thể nhìn hình hổ.

Kiếp trước hắn nhìn thấy hổ, mặc dù không thể sánh bằng linh hổ của kiếp này nhưng cũng có vài phần bóng dáng, không giống như người thời nay, chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy hổ thật bao giờ, tất cả chỉ dựa vào tưởng tượng.

Điều này giúp Sở Ly tu luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ tăng cảnh giới nhanh hơn người thường. Nhưng nếu muốn tu luyện thành công Bạch Hổ Luyện Dương Đồ thì phải nhìn thấy linh hổ thật sự mới được.

- Tiểu thư, ta muốn đi ra ngoài một lát.

Sở Ly nói.

Tiêu Kỳ nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Sẽ về ngay!

Tiêu Kỳ nhíu mày, xem ra hắn không muốn nói với mình, nàng không hỏi nhiều:

- Đừng quá lâu!

- Nếu có chuyện ta sẽ phát tín hiệu!

Sở Ly vỗ lệnh tiễn trong ngực, cười nói:

- Gặp nguy hiểm ta có thể chạy thoát được.

- Đi đi!

Tiêu Kỳ xua bàn tay ngọc ngà.

Sở Ly chắp tay chào, vụt biến mất khỏi xe ngựa.

Quách Mộ Lâm đi tới:

- Tam tiểu thư, Sở tiểu tử đâu rồi?

- Hắn có chút việc riêng cần làm.

- Tên tiểu tử này thật khiến người ta lo lắng.

Quách Mộ Lâm lắc đầu nói.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn hắn. Không ngờ Sở Ly có thể lọt vào mắt Quách Mộ Lâm, y thuật của Quách Mộ Lâm cực cao siêu, tính tình rất khó chịu, ngoài nhị tỉ ra hắn thấy ai cũng ngứa mắt, thường nhạo báng chế giễu, Sở Ly trở thành một ngoại lệ.

- Lần này nếu như không có hắn, ta và nhị tiểu thư đều đã chết rồi!

Quách Mộ Lâm thở dài nói:

- Tên tiểu tử này vô cùng nhẫn tâm với bản thân mình!

- Hắn rất trung thành.

Tiêu Kỳ nói.

Quách Mộ Lâm nói:

- Chúc mừng tam tiểu thư, ta thấy nhị tiểu thư cũng động lòng muốn cướp hắn về phía mình!

Tiêu Kỳ mím môi cười khẽ.

Quách Mộ Lâm lắc đầu nói:

- Người vừa thông minh vừa trung thành như vậy rất hiếm có, nên trọng dụng!

Tiêu Kỳ nói:

- Ta thấy hắn thích y thuật, mong Quách lão chỉ điểm.

- Ta muốn truyền y thuật cho hắn.

Quách lão nói:

- Người bây giờ liều mạng luyện công, không thích học y, cứ như vậy bị thương sẽ không có ai cứu chữa!

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu, đây đúng là một vấn đề lớn, trọng võ khinh văn, người hành nghề y thường là những người không thể luyện võ bất đắc dĩ mới lựa chọn chứ không phải thực sự yêu thích, cứ như vậy nhân tài y thuật sẽ thiếu hụt, càng ngày càng mai một, y thuật tinh thâm của tiền nhân sẽ bị thất truyền.



Ở sâu trong rừng, Sở Ly xuất hiện đột ngột sau lưng Pháp Viên, vung tay phóng ra một luồng hàn quang..

Tăng bào xám của Pháp Viên tung bay, dịch chuyển một thước, chỉ tay về phía sau.

“Phụt!”, “phụt!”

Hai tiếng xé gió gần như đồng thời vang lên, Sở Ly nghiêng người né tránh chỉ lực, chỉ lực vô hình vô cùng rõ ràng trong mắt hắn.

Pháp Viên cũng né được hàn quang, quay người vung ra một quyền.

“Bùm” lực quyền giống như đá tảng bay tới.

Sở Ly đưa chưởng ra ấn xuống.

“Rầm!” Hắn bị đẩy lùi lại ba bước, chân xoay chuyển hóa giải lực chưởng, lòng bàn tay giống như bị dao cắt, một luồng kình lực vẫn lan tỏa trong cánh tay, nội lực vô cùng thuần khiết, Sở Ly khen ngợi.

Tuy nhiên hắn đã không sợ nội lực của Pháp Viên. Hắn dựa vào công pháp thuần hóa nội lực của Chỉ Xích Thiên Nhai, Bích Hải Vô Lượng Công kết hợp với Chỉ Xích Thiên Nhai, tạo ra một luồng nội lực vô cùng thuần khiết, đối kháng với nội lực của Pháp Viên.

Nếu như là trước đây, kinh mạch của hắn sẽ không chống chọi được sự đối kháng của hai loại nội lực thuần khiết nhưng hiện giờ thì không phải sợ nữa.

Tuy nhiên công pháp này vô cùng phức tạp, cần vận hai lần tâm pháp phức tạp, đặc biệt là công pháp thuần hóa nội lực của Chỉ Xích Thiên Nhai, thông thường không phải dùng để đối địch. Tạm thời có thể dùng để ứng phó khi cần, cũng có thể dọa nạt người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.