Triệu Tử Lai rời khỏi Bạch Vân lâu, đi dạo trong Sùng Minh thành.
Trên phố người qua kẻ lại tấp nập, xe ngựa nối đuôi nhau vô cùng huyên náo, khiến hắn cảm nhận được sự phồn hoa mới lạ.
Thần Đô cũng vô cùng phồn hoa nhưng khác với nơi này, thiếu một chút huyên náo, không đủ náo nhiệt.
Sau khi lớn tuổi, hắn càng thích náo nhiệt, không thích một mình ở trong phòng, như thể trên đời này chỉ còn lại một mình mình đơn độc.
Hơn một trăm năm qua đi trong chớp mắt, phần lớn bạn bè đều đã chết, tới nay những người bạn già còn sống sót chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mình là cung phụng Cấm Cung không thể làm việc theo ý muốn, không thể tùy tiện gặp mặt những người bạn già.
Đi dạo trên đường phố phồn hoa tấp nập, khiến không khí huyên náo xua tan đi sự cô đơn của bản thân.
- Lão gia gia, lão gia gia!
Một hài nhi chạy chạy tới trước mặt Triệu Tử Lai, hài nhi chỉ cao tới eo của hắn, gầy gò nhỏ bé, trên đầu cắm một bông hoa, cười tít mắt nói:
- Lão gia gia, có một đại ca ca bảo con đưa bức thư này cho gia gia!
Bàn tay nhỏ bé của hài nhi cố giơ lên cao, trong tay có một bức thư.
- Ha ha, tiểu cô nương, đại ca ca nào vậy?
Triệu Tử Lai cười tít mắt ngồi xuống, cao thủ Thiên Ngoại Thiên có trực giác đối với nguy hiểm, không sợ bị ám hại.
Hài nhi nói:
- Đại ca ca nói hắn họ Lục, lão gia gia nghe là sẽ biết liền.
- Họ Lục…
Triệu Tử Lai cầm lấy bức thư, cười nói:
- Được, cám ơn tiểu cô nương nhé.
Hắn lấy một mẩu bạc vụn trong ngực ra đưa cho tiểu cô nương.
- Cám ơn lão gia gia!
Tiểu cô nương cầm lấy bạc vụn, nhảy nhót chạy đi, chui vào dòng người, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Triệu Tử Lai mở thư ra xem, trong thư chỉ có mấy chữ, hắn nhíu mày ngẫm nghĩ, nhìn thật kĩ hoa văn góc dưới bên trái bức thư. Đây chính là hoa văn đặc biệt của một người bạn già, chỉ có nàng ta mới dùng, người ngoài không biết được.
Tâm trạng của Triệu Tử Lai khá phức tạp, biến đổi mấy lần, đột nhiên hắn mỉm cười, hai tay xoa vào nhau, thư và bao thư đều hóa thành mảnh vụn, bay ra qua kẽ tay. Hắn vỗ tay, xoa vào nhau, để bột giấy bay đi hết, sau đó chắp tay sau lưng tiếp tục dạo phố.
…
Sở Ly đang luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, sau khi luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ rồi luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, tăng cảnh giới rất nhanh, tầng thứ năm luyện cốt, xương càng ngày càng chắc khỏe.
Khí mát lạnh lưu chuyển trong xương, sức lực càng ngày càng mạnh, một kiếm bình thường đâm đi sẽ có kèm theo tiếng rít vang lên, cực kì nhanh, nếu dùng kèm nội lực, tốc độ sẽ nhanh như sấm sét.
Sức mạnh tăng lên, tốc độ của phi đao cũng nhanh hơn, Sở Ly thấy rằng nếu cứ tiến triển thế này, luyện xong tầng thứ năm sức mạnh tăng vọt, phóng phi đao, cho dù là cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng khó né tránh.
Ngoài tiểu viện có người gõ cửa, Tuyết Lăng đi mở cửa, khẽ cúi người hành lễ, mời Tiêu Kỳ và Tô Như vào trong.
Tiêu Kỳ mặc áo trắng tuyết, Tô Như vẫn mặc áo vàng đào.
Hai người bước vào tiểu đình, ngồi trước mặt Sở Ly.
Sở Ly chắp tay chào:
- Đại công tử về rồi sao?
- Ừ.
Tiêu Kỳ nhíu mày nói:
- Triệu Tử Lai đích thực không đáng tin, đại ca sẽ không dùng hắn.
- Vậy đại công tử chuẩn bị làm thế nào?
Sở Ly nói:
- Tiếp tục đi cầu xin hoàng hậu sao?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:
- Đại ca phải nói sao với hoàng hậu, lẽ nào nói Triệu Tử Lai có vấn đề, không muốn dùng hắn?
Sở Ly nói:
- Lẽ nào tìm kiếm cao thủ từ nơi khác.
Dù thế nào đi nữa đại công tử thà tìm cao thủ ở bên ngoài cũng không yên tâm mình ra tay.
Hắn hiểu tâm tư của đại công tử, mình vẫn còn là cảnh giới Tiên Thiên, Tiên Thiên và Thiên Ngoại Thiên cách nhau hẳn một cảnh giới lớn, việc này lại liên quan tới tính mạng của nhị tiểu thư, công tử không dám mạo hiểm tin tưởng mình.
- Ý của đại ca là muốn tìm Dẫn Lôi Đao.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly tìm kiếm một lượt trong đầu:
- Phụng Cửu Dương? Hắn đúng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên đỉnh cấp, có thể tìm được không?
- Phụng Cửu Dương là bằng hữu tốt của phụ thân nhưng đã quy ẩn mười mấy năm rồi, chắc phải một thời gian nữa mới có thể tìm ra.
Tiêu Kỳ nói:
- Cũng còn phải xem vận may thế nào.
Sở Ly nhíu mày.
Người quy ẩn sơn lâm thường ẩn náu rất kĩ, nếu không sẽ có những ân oán ngày trước tìm tới nhà, không thể quy ẩn, bước chân vào giang hồ sẽ không thể mọi thứ đều theo ý mình, đâu có thể nói quy ẩn là quy ẩn được.
Thế giới ngày nay khác với tiền thế hắn sống, rừng già núi sâu khắp nơi, trốn ở trong đó sẽ không thể tìm ra, nếu như một cao thủ võ lâm đỉnh cấp thì sẽ càng khó tìm, họ không sợ dã thú, có thể sống ở nơi sâu nhất trong núi rừng, tự cung tự cấp, hoàn toàn không dựa vào thế giới bên ngoài, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.
- Tiểu thư, Quốc Công…
Sở Ly dè dặt hỏi.
Nếu như Quốc Công đích thân ra tay chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề này.
Tiêu Kỳ lắc đầu:
- Vô dụng thôi, hiện giờ không ai tìm được người, khó hơn cả tìm Dẫn Lôi Đao!
- Không phải là bế quan sao?
- Không phải bế quan trong phủ, là tự tìm một chỗ thanh tịnh.
Tiêu Kỳ khẽ nói:
- Không nói cho ai biết cả.
Tô Như không ngừng đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Sở Ly than vãn:
- Vậy chỉ có thể tìm Dẫn Lôi Đao sao? Không còn cao thủ nào khác à?
- Quan trọng là phải có thể tin tưởng được.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Hơn nữa, trên thế gian này người có thể sánh bằng Triệu lão không nhiều.
Sở Ly nói:
- Tên Tịch Vụ kia đúng là lợi hại.
- Hắn càng không thể được.
Tịch Vụ ở phủ Nhân Quốc Công có địa vị tương đương với Triệu Khánh Sơn ở phủ Dật Quốc Công, cao thủ cung phụng đứng đầu, là một lưỡi kiếm sắc bén nhất.
Sở Ly nói:
- Tịch Vụ thường xuyên ở bên ngoài.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:
- Âm mưu của Lục Ngọc Dung phần lớn đều do hắn thực thi, người khác ả ta không yên tâm.
Sở Ly trầm ngâm:
- Phủ Nhân Quốc Công rất có thể còn có một cao thủ lợi hại hơn nữa, vì thế không cần Tịch Vụ trấn thủ.
- Sao…?
Tiêu Kỳ nhíu mày.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư thấy có khả năng này không?
Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ, chậm rãi gật đầu:
- Rất có thể!
- Vì thế cần đề phòng một chút!
Sở Ly nói:
- Đừng mắc mưu Lục Ngọc Dung… Nếu như chỉ có một lựa chọn là Dẫn Lôi Đao, Lục Ngọc Dung có lẽ cũng đã tính đến rồi.
Tuyết Lăng dâng chén trà bạch ngọc lên rồi lặng lẽ lui xuống.
Sở Ly mở nắp chén trà, khẽ nhấp một ngụm:
- Lục Ngọc Dung tính toán kĩ càng tới vậy, không thể nào không nghĩ tới Dẫn Lôi Đao phải không?
Tiêu Kỳ đặt chén trà bạch ngọc xuống, chậm rãi nói:
- Không sao, Dẫn Lôi Đao không phải bọn chúng muốn giết là có thể giết.
Dẫn Lôi Đao nổi danh thiên hạ là vì lôi đao, không sợ bị bao vây tấn công, đao nhanh thân pháp nhanh, trong số các cao thủ đương thời, người có thể giết được hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sở Ly lắc đầu:
- Không sợ bọn họ giết Dẫn Lôi Đao, nếu ta là Lục Ngọc Dung sẽ dùng Dẫn Lôi Đao làm mồi nhử, thực hiện mai phục, phủ Quốc Công chúng ta dù biết là mai phục nhưng vẫn phải xông vào có đúng không?
- Ngươi muốn đi?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Ta có thể làm con tốt đi trước dò đường.
- Lần này đại ca định đích thân đi.
Tiêu Kỳ nói.
- Đại công tử đích thân đi…
Sở Ly nhíu mày nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Đại công tử đích thân đi cũng không có gì làm lạ, thân là vãn bối, lại cần cầu xin người ta giúp đỡ, đương nhiên phải chứng tỏ lễ nghĩa và thành ý.
Nhưng đại công tử là định hải thần châm, người nắm quyền của phủ Quốc Công, sao có thể mạo hiểm, nhỡ có bề gì xảy ra, phủ Quốc Công sẽ đại loạn.
Tiểu Kỳ nói:
- Ngươi hãy chuẩn bị dần… cần phái người đi tìm được tung tích của Dẫn Lôi Đao mới được!
- Được.
Sở Ly gật đầu.
Hai cô gái rời khỏi tiểu viện.
Không bao lâu sau Tô Như lại quay trở lại, nói với Sở Ly:
- Cung phụng Cấm Cung kêu ngươi đi hướng dẫn tham quan, ngày mai đi thăm thú Sùng Minh thành.
Sở Ly ngạc nhiên:
- Ta…?
- Hắn nói mình thích thanh niên tuấn kiệt, muốn thân thiết với ngươi.
Tô Như gật đầu, cười nói:
- Mai hãy chiêu đãi người ta cẩn thận, đừng thất lễ để hắn bới móc sai sót.