Bạch Bào Tổng Quản

Chương 156: Cứu nguy



Mọi người có chút giật mình nhìn hành động của hắn.

Bọn họ không biết Thanh không dịch quý giá ra sao, thế nhưng Kỳ nguyên đan lại là thứ một viên một mạng, một hơi hắn đút vào năm viên, số lượng như vậy sẽ có bao nhiêu dược lực cơ chứ?

Quách Mộ Ly quơ quơ bình ngọc xanh, lại đổ ra một ít màu dầu cao màu xanh lục, rải lên trên vết thương của Sở Ly.

Một tầng thuốc mỡ màu xanh lục dày đặc che kín lỗ máu lại, rất nhanh đã không còn máu chảy ra ngoài nữa.

-Quách lão, đã cầm máu được rồi sao?

Tôn Tuấn cẩn thận hỏi.

- Ngừng lại sao?

Quách Mộ Ly tức giận nói:

- Ngừng lại cái rắm, phiền phức lớn rồi!... Được rồi, các ngươi người nào nên làm gì thì làm việc đó đi, đừng ở chỗ này thêm phiền, nhìn các ngươi ta đã thấy phiền lòng rồi!

- Chúng ta có thể hỗ trợ.

Tôn Tuấn nói.

- Giúp cái rắm, các ngươi có thể giúp đỡ được gì cho ta chứ?

Quách Mộ Ly lạnh lùng nói:

- Có thể chết thay hắn hay sao?

- Thương thế của Sở sư đệ...?

Vương Tuyển Nghĩa giật mình, vội hỏi:

- Không cứu được sao?

- Giữ được mạng thôi!

Quách Mộ Ly hừ lạnh nói:

- Mạng của hắn lớn, nếu là người khác thì nhất định đã chết rồi. Mà hắn, lại có một cơ hội.

Hắn đã tự mình lĩnh giáo qua sinh cơ dồi dào của Sở Ly, vết thương hẳn phải chết cũng không chết được, rất nhanh đã trở nên sinh long hoạt hổ, lúc này nói không chừng còn có thể vượt qua được.

Hắn quay đầu nói:

- Tiểu Trịnh, đi thông báo cho Ngọc Kỳ đảo, nói một tiếng với tam tiểu thư đi!

-Vâng.

Tiểu Trịnh cô nương đáp một tiếng giòn tan rồi rời đi.

Tiêu Kỳ và Tô Như đang luyện công trên Quan Tinh lầu, rất nhanh đã có người đi tới thông báo.

Tiêu Kỳ và Tô Như nghe thấy tin tức hoàn toàn biến sắc, Tiêu Kỳ đứng ở trước cửa sổ, nhíu mày nhìn chăm chú về phương hướng Diễn Võ điện.

Tô Như vội nói:

- Tiểu thư, để muội đi xem xem!

Tiêu Kỳ nói:

- Dẫn hắn về Thiên Linh viện!

-Vâng.

Tô Như nói một tiếng, lại gọi hai thị nữ, thuyền nhỏ chèo nhanh như bay, rất nhanh đã đến Diễn Võ điện.

Đám người ngoài Diễn Võ điện không còn tâm tư luyện công, mồm năm miệng mười nghị luận thương thế của Sở Ly.

Nhìn thấy Tô Như và hai thị nữ tới đây, bọn họ lập tức im lặng, ôm quyền hành lễ.

Tô Như vung vung tay, vội vã chạy vào trong Diễn Võ điện, nhìn thấy Sở Ly máu me khắp người, sắc mặt nàng trở nên âm trầm:

- Quách lão, đã xảy ra chuyện gì?

- Bị đám lừa trọc của Đại Lôi Âm Tự mai phục mà thôi!

Quách Mộ Ly hừ lạnh nói:

- Đám lừa trọc này chỉ biết gieo vạ, đáng chết!

Tô Như nói:

- Thương thế của Sở Ly nặng lắm sao?

-... Đi một nửa mạng rồi.

Sắc mặt Quách Mộ Ly âm trầm, lắc đầu nói:

- Chỉ có thể trông vào bản thân hắn, đã dùng Kỳ Nguyên đan ấn vào... Tịch Diệt Chỉ của Đại Lôi Âm Tự rất ác độc nhất, chỉ có điều bình thường bọn họ cũng rất ít dùng, xem ra bọn hắn rất để mắt tới Sở tiểu tử đó.

- Ta sẽ dẫn hắn trở về!

Bờ môi đỏ của Tô Như nhếch lên, lạnh lùng nói:

- Để tiểu thư nghĩ biện pháp.

- Ài... Đi đi, đi đi.

Quách Mộ Ly vung vung tay.

Hắn đã không thể ra sức, chuyện còn lại chỉ có thể nhìn bản lãnh của chính Sở Ly mà thôi.

Tô Như không quan tâm tới việc người sẽ dính máu mà đỡ Sở Ly lên thuyền nhỏ, trở về Ngọc Kỳ đảo.

Mọi người nhìn thuyền nhỏ dần dần biến mất ở tầm nhìn, lần nữa bắt đầu nghị luận, quả nhiên Sở Ly đã được tam tiểu thư coi trọng.

Tô Như bước lên Ngọc Kỳ đảo, lại phất tay để hai thị nữ rời đi, bản thân nàng thì đỡ Sở Ly trở lại Thiên Linh viện, không đợi gõ cửa thì Tuyết Lăng đã kéo cửa rồi đi ra.

Tiêu Kỳ mặc một bộ trường sam màu trắng đứng ở bên trong cửa. Cau mày nhìn Sở Ly.

- Tiểu thư, hắn bị thương rất nặng!

Vẻ mặt Tô Như sầu lo:

- Quách lão không có biện pháp gì, chỉ có thể xem bản thân hắn mà thôi.

Thân thể Tuyết Lăng cứng lại, không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Kỳ bước ra khỏi tiểu viện, đỡ lấy một bên còn lại của Sở Ly rồi tiến vào Thiên Linh viện, đưa hắn vào nằm trên giường nhỏ của nàng.

Tiêu Kỳ chạm vào cổ tay hắn, lại cau mày nhìn khuôn mặt của Sở Ly:

- Nội lực rất quái lạ!

- Đại Lôi Âm Tự Tịch Diệt Chỉ!

Tô Như nói.

Khuôn mặt ngọc của Tiêu Kỳ trầm xuống.

Đương nhiên nàng đã nghe nói qua Tịch Diệt Chỉ, vì sao võ học của Đại Lôi Âm Tự trước tiên phải luyện Phật hiệu hóa giải lệ khí cũng là bởi vì có không ít tuyệt học ác độc, mà Tịch Diệt Chỉ này chính là một loại.

Tô Như vội hỏi:

- Tiểu thư, người có biện pháp gì không?

Tiêu Kỳ cắn môi dưới, chậm rãi lắc đầu:

- Hắn luyện Kim Cương Độ Ách thần công. Lẽ ra có thể vượt qua được chứ.

Trong lúc Sở Ly hoảng hốt, hắn có cảm giác như đang ngâm mình ở bên trong nước, linh khí tinh khiết tới cực điểm chui tới chui lui ở trong thân thể, cả người thoải mái thích ý, không muốn tỉnh lại.

Hắn thở thật dài một tiếng, chậm rãi mở mắt.

- Tổng quản.

Hắn nhìn thấy Tô Như đang ngồi ở bên giường của mình, đang xuất thần nhìn mình.

Đôi mắt sáng của Tô Như trừng lớn, mừng rỡ kêu lên:

- Tỉnh rồi?

- Công tử tỉnh rồi?

Tuyết Lăng từ bên ngoài xông vào trong.

Sở Ly cố gắng chống người lên, thế nhưng Tô Như và Tuyết Lăng lại nhanh chóng tới đỡ hắn, mùi thơm lập tức xông vào trong mũi.

- Ta đã ngủ bao lâu rồi?

Sở Ly liếc mắt nhìn cửa sổ sáng sủa, thông qua cái bóng rơi vào trên giường nhỏ từ cửa sổ là hắn biết đã tới giữa trưa.

Tô Như lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói:

- Ngươi ấy, đã ngủ một ngày rồi!

Sở Ly kinh ngạc:

- Mới một ngày?

- Một ngày còn ít sao?

Tô Như hừ lạnh nói:

- Hòa thượng Đại Lôi Âm Tự ra tay, có đúng không?

- Ài...

Sở Ly thở dài:

- Quả nhiên không hổ là Đại Lôi Âm Tự!

Đại Lôi Âm Tự có truyền thừa mấy ngàn năm, tích lũy thâm hậu tới cực điểm, quả thực không giống phàm tục.

Lần này bị thương nặng như vậy là hắn tương kế tựu kế, biết thời biết thế, chỉ là không nghĩ tới uy lực của Tịch Diệt Chỉ lại mạnh như thế.

Xem ra Đại Lôi Âm Tự thật sự muốn giết mình, không lưu tình nữa.

Bốn người Pháp Viên thi triển kỳ công có uy lực kinh người, so với Tịch Diệt Chỉ còn đáng sợ hơn. Trực giác nói cho hắn biết, một khi đối đầu, tuyệt không thể liều, chỉ có tránh lui.

Tô Như nói:

- Lần này thiếu chút nữa ngươi đã mất mạng!

- Quả thực hòa thượng của Đại Lôi Âm Tự rất lợi hại!

- Thương thế của ngươi Quách lão đã xem qua, không có cách gì, chỉ có thể để cho ngươi dựa vào công phu của mình, hóa giải từng điểm từng điểm mà thôi.

Tuyết Lăng nâng một bát cháo rồi đi vào:

- Công tử, để ta đút cho công tử ăn chút?

- Không cần.

Sở Ly cười nói:

- Không cần phải như vậy đâu.

- Cánh tay ngươi còn sức hay sao?

Tô Như hừ lạnh nói.

Sở Ly nhấc cánh tay lên, thở dài, thương thế ở trên bả vai làm cho hắn không dùng được một phần khí lực.

Tuyết Lăng mở miệng cười nói:

- Cứ để ta đây đi!

Nàng ngồi ở trước người Sở Ly, thổi thổi thìa cháo, hơi thở như hoa lan, lại đưa tới bên miệng của hắn.

Cảm nhận được mùi thơm ngát phân tán, cái bụng của Sở Ly sôi ùng ục ùng ục vài tiếng, cảm giác đói bụng giống như thủy triều vọt tới.

Hắn mở miệng húp cháo, Tuyết Lăng cho hắn ăn từng muỗng từng muỗng.

- Ngươi chậm rãi dưỡng thương, đừng lo chuyện khác nữa, ta đi ra ngoài một chút!

Tô Như nói xong rồi đi ra ngoài:

- Để ta đến nói một tiếng với tiểu thư, nàng cũng lo lắng lắm.

- Khiến cho tiểu thư lo lắng rồi, ta không dễ chết như vậy đâu.

Sở Ly cười nói.

- Ngươi ấy...

Tô Như lắc đầu rời đi.

Trong phòng chỉ có hai người, đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

Động tác bón cho hắn ăn của Tuyết Lăng trở nên cứng ngắc, gò má ửng đỏ, đỏ đến mức càng ngày càng đỏ hơn.

Sở Ly cười, liếc mắt nhìn nàng một cái:

- Có những ai biết ta bị thương?

- Toàn bộ mọi người đều biết.

Tuyết Lăng vừa thổi cháo, vừa nói:

- Dáng vẻ lúc đó của công tử quá đáng sợ.

Sở Ly nói:

- Ai cứu ta?

- Là hai hộ vệ thất phẩm.

Tuyết Lăng nói:

- Tôn Tuấn và Vương Tuyển Nghĩa, bọn họ nhìn thấy công tử, lại cõng công tử một hơi chạy về tới Diễn Võ điện. Sau đó Quách lão đi qua cứu công tử.

- Ta thực sự phải cám ơn bọn họ.

Sở Ly than thở:

- Lần này thiếu chút nữa đã lật thuyền trong mương!

Cái thìa của Tuyết Lăng ngừng lại, mạnh mẽ nguýt hắn một cái, khi nhìn thấy hắn bị thương như vậy, nàng sợ đến mức ngay cả chân cũng mềm nhũn mà người này lại dông dài như thế.

Sở Ly cười nói:

- Yên tâm đi, không chết được!

- Không cho phép công tử nói những câu này!

Tuyết Lăng bất mãn hừ lạnh nói.

Sở Ly cười lắc đầu.

Rất nhanh, bên ngoài đã truyền đến tiếng chân của Tiêu Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.