Bạch Bào Tổng Quản

Chương 159: Tự nghi ngờ



Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

- Võ học của Đại Lôi Âm Tự thâm ảo, đương nhiên các ngươi không nhận ra được rồi!

Tống Tư Văn cắn răng, âm thầm cau mày.

Lẽ nào đúng là Triệu Tử Lai bị Đại Lôi Âm Tự sát hại hay sao?

Theo lý mà nói, cho dù Sở Ly có gan to hơn nữa thì cũng không dám giết cung phụng cấm cung. Đối phương cũng hiểu rõ, việc liên quan tới mặt mũi, chắc chắn hoàng thất sẽ không chịu để yên. Mà phủ Quốc Công cũng không dám mạo hiểm trở mặt với hoàng thất để bao che cho hắn.

Có người nói Sở Ly là một người thông minh tuyệt đỉnh, hắn ta sẽ không phạm phải loại sai lầm sơ đẳng này.

Người thông minh thường thường sẽ rất bình tĩnh không dễ gì bị kích động, mọi việc đều sẽ cân nhắc thiệt hơn. Triệu Tử Lai chỉ đến đây một ngày mà thôi, không thể kết thâm cừu đại hận gì với hắn ta được, nhiều nhất chỉ là giao phong miệng lưỡi mà thôi.

Hắn là thị vệ tam phẩm của phủ Quốc Công, tiền đồ vô lượng, sẽ vì một chút giao phong miệng lưỡi mà dám đối nghịch với hoàng thất, phá huỷ tiền đồ tốt đẹp của chính mình hay sao?

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

- Các ngươi không nhận ra vết thương kia, cũng không nhận ra thương thế của Sở Ly, như vậy có đi xem xét hay không cũng giống nhau.

- Lẽ nào Đại công tử đang chột dạ?

Tống Tư Văn chậm rãi nói với Tư Lý:

- Hạc Trác Kính của Triệu huynh là nhất tuyệt, thương thế kinh động tới phủ tạng, xem ra gần như giống như thương thế trên người Sở Ly.

- Ha ha!

Tiêu Thiết Ưng cười gằn:

- Ánh mắt của Tống hộ vệ ngươi quá lợi hại, như vậy mà cũng có thể nhìn thấy, được rồi, Sở Ly, để hắn nhìn thương thế xem, rốt cuộc có phải là Hạc Trác Kính hay không!

Sở Ly liếc xéo Tống Tư Văn một chút rồi nói:

- Ánh mắt của ngươi nông cạn, không hẳn đã có thể nhận ra được, Lý sư huynh.

Lý Việt tiến lên, cởi y phục giúp hắn, để lộ ra ngực và vai. Lúc này mấy lỗ máu vẫn còn, còn có một tia máu chảy xuống dưới, nhìn thấy mà giật mình.

- Đây là Hạc Trác Kính sao?

Tiêu Thiết Ưng tức giận:

- Trợn mắt lên mà nhìn. Đừng làm trò hề cho thiên hạ thấy!

Tống Tư Văn cau mày nhìn bốn cái lỗ máu, lấy tay đè lên ngực của Sở Ly. Một bàn tay che ở trước tay hắn, hóa ra là Triệu Khánh Sơn đưa tay lạnh lùng nhìn hắn.

Tống Tư Văn quay đầu:

- Đại công tử, ngươi làm vậy là ý gì? Chột dạ không dám để cho ta tra một chút hay sao?

- Ta sợ Tống hộ vệ ngươi không biết trời cao đất rộng, sẽ làm ra chuyện khiến cho mình hối hận!

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

- Nếu như thương thế của Sở Ly chuyển biến xấu thì đừng trách ta không khách khí!... Tổ tiên ta không ngại binh đao khói lửa, che chở cho Thái tổ gia sáng lập ra vương triều đại quý, lẽ nào là vì để hậu bối bị người ta ức hiếp như vậy sao?... Ha ha. Ta phải hỏi hoàng thượng một chút. Liệu có phải người chê chúng ta vướng bận, muốn đá phủ Quốc Công chúng ta đi hay không!

Sắc mặt của Tống Tư Văn hơi thay đổi.

Quan hệ giữa Hoàng thất và phủ Quốc Công rất vi diệu, không phải là chuyện mà hộ vệ cấm cung bọn họ có thể nhúng tay vào. Ngộ nhỡ thực sự khiến cho Tiêu Thiết Ưng xông vào cấm cung phát rồ, cho dù là hoàng thượng và hoàng hậu cũng phải cho phủ Quốc Công mấy phần mặt mũi.

Đến lúc đó, người xui xẻo sẽ là mình, có lẽ hắn sẽ bị đẩy ra để làm tiêu tan oán khí của phủ Quốc Công.

Tiêu Thiết Ưng vung vung tay, Triệu Khánh Sơn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Tư Văn một chút, chậm rãi thu tay lại.

Tống Tư Văn cũng lạnh lùng nguýt hắn một cái. Thăm dò bên trong khí của Sở Ly, lập tức phát hiện ra sinh cơ khô cạn, một luồng lực lượng kỳ dị đang nuốt chửng sinh cơ của hắn, khiến cho hắn chậm rãi suy nhược. Cuối cùng sẽ mất mạng.

- Tống hộ vệ, đã nhận ra là võ công gì chưa?

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói.

Tống Tư Văn chần chờ nhìn hắn.

Tiêu Thiết Ưng cười gằn:

- Trong thiên hạ, ngoại trừ Tịch Diệt Chỉ ra còn có võ công gì ác độc như vậy nữa chứ?

Sắc mặt Tống Tư Văn âm trầm lại, trầm mặc không nói.

- Lão Tống, rốt cuộc là do võ công gì tạo ra vết thương như vậy?

Một tên hộ vệ cấm cung hỏi.

Tống Tư Văn ngẩng đầu thở dài, nhìn về phía năm đồng bạn, nói:

- Đúng là Tịch Diệt Chỉ.

Ấn tượng của hắn đối với Tịch Diệt Chỉ cực khắc sâu. Một bằng hữu tri kỷ của hắn chính vì trúng Tịch Diệt Chỉ cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chết đi. Dù là linh dược của hoàng gia cũng không có cách nào ngăn cản được sự nuốt chửng và hủy diệt của Tịch Diệt Chỉ.

Hắn đồng tình liếc mắt nhìn Sở Ly, lắc đầu một cái, không cần thiết phải truy cứu tiếp nữa. Bởi đã trúng Tịch Diệt Chỉ, chắc chắn Sở Ly sẽ phải chết.

Trúng một chỉ, dựa vào Kỳ nguyên đan đại danh đỉnh đỉnh của Quốc Công phủ còn khả năng cứu về một mạng, nhưng xem thương thế của hắn, chí ít đã trúng bốn chỉ, Kỳ nguyên đan có kỳ diệu tới mấy cũng không cứu được tính mạng của hắn.

- Tịch Diệt Chỉ?

Sắc mặt năm tên hộ vệ cấm cung cũng biến đổi.

Bọn họ thân là hộ vệ cấm cung, từng có xung đột cùng Đại Lôi Âm Tự, cũng đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Đại Lôi Âm Tự. Đồng bạn bọn hắn chết ở dưới Tịch Diệt Chỉ không thấp hơn mười người.

Bọn họ nhìn về phía Sở Ly, ánh mắt có chút kỳ dị.

Sở Ly cười cười:

- Chỉ lực này chính là chuyện tốt mà Triệu cung phụng các ngươi làm đó!

- Triệu cung phụng không thể cấu kết với đệ tử Đại Lôi Âm Tự được!

Tống Tư Văn hừ lạnh nói.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Nếu không phải hắn dụ ta ra khỏi thành, ta há có thể đi ra chịu chết chứ? Lúc nhìn thấy đệ tử Đại Lôi Âm Tự, nếu không có hắn ra tay ngăn cản, ta đã sớm chạy thục mạng rồi, sao có thể trúng Tịch Diệt Chỉ này chứ?

Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng nói:

- Chư vị, lẽ nào Sở Ly lại mang Tịch Diệt Chỉ ra để đùa giỡn với mạng nhỏ của mình sao?... Được rồi, hiện tại hắn đang suy yếu, không thể nói nhiều, chúng ta đi ra ngoài rồi nói chuyện!

Trước khi đi Tống Tư Văn còn quay đầu liếc mắt nhìn Sở Ly, âm thầm lắc đầu.

Trúng nhiều Tịch Diệt Chỉ như vậy, chắc chắn sẽ phải chết, thật là đáng tiếc!

Sở Ly chờ bọn họ vừa đi, lập tức bắt đầu vận chuyển linh khí, áp chế khí tức của Tịch Diệt Chỉ.

Tịch Diệt Chỉ quả thực thâm độc tới cực điểm, như giòi trong xương, không có cách nào làm nó tiêu hao đi. Trái lại ngày càng lớn mạnh, cũng còn may hắn có Khô Vinh kinh và Thiên Linh thụ, hai sinh cơ và linh khí để chống lại nó.

Hắn đoán, nếu như đổi lại là người bên ngoài trúng mấy chỉ, hiện tại đã tắt thở mất rồi.

Trên hồ, một cái thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi tới, Tô Như và Tuyết Lăng đứng trên thuyền nhỏ, sau khi cập bờ lập tức đi vào trong tiểu viện, hai bên trái phải nâng Sở Ly lên trên thuyền nhỏ, sau đó lại ngồi thuyền trở lại Ngọc Kỳ đảo, tiến vào Thiên Linh viện.

Sau khi tiến vào Thiên Linh viện, Sở Ly thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, khí tức tinh khiết của Thiên Linh thụ dũng mãnh truyền vào thân thể, lập tức ngăn chặn Tịch Diệt Chỉ.

Thiên Linh thụ quả nhiên kỳ dị, nếu không có nó thì hắn cũng không dám diễn kịch như vừa rồi. Đó là bởi vì khí tức của Thiên Linh thụ có thể vững vàng ngăn chặn Tịch Diệt Chỉ.

- Công tử, sao rồi, bọn họ tin không?

Tuyết Lăng và Tô Như cẩn thận từng li từng tí một đặt hắn nằm lên trên giường nhỏ, hiếu kỳ hỏi:

- Xem như là qua ải sao?

Sở Ly cười cười, nhìn về phía phương hướng Thiết Ưng đảo:

- Chuyện còn lại phải xem đại công tử.

Tiêu Thiết Ưng mang theo mọi người trở lại phòng khách trên Thiết Ưng đảo, sau khi ngồi xuống, hắn lạnh lùng nói:

- Tống hộ vệ, hiện tại ngươi đã rõ chưa? Còn muốn bắt Sở Ly nữa hay không?

- Đại công tử, dù sao Triệu huynh cũng chết ở trong cảnh nội phủ Quốc Công các ngươi đó.

Giọng của Tống Tư Văn mềm nhũn đi một phần, than thở:

- Ngươi làm khó chúng ta cũng vô dụng.

- Kẻ ác cáo trạng trước!

Tiêu Thiết Ưng tức giận hừ lạnh nói:

- Ta còn muốn đi hỏi hoàng thượng một chút, để ngươi cho phủ Quốc Công chúng ta một câu trả lời thỏa đáng. Tại sao lại để cung phụng cấm cung tới ám hại cao tầng quý phủ ta?

- Cao tầng?

Tống Tư Văn cười ha hả nói:

- Hắn trẻ tuổi như thế, có thể là cao tầng gì chứ?

Lâm Toàn ôm quyền cười nói:

- Tống hộ vệ, Sở Ly là thị vệ tam phẩm.

- Tam phẩm?

Tống Tư Văn cau mày.

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

- Tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng đã nhiều lần lập công huân, trước đến giờ tệ phủ không bạc đãi với người như vậy, tấn phẩm thị vệ không nói thân phận cùng với những thứ khác, chỉ luận công huân.

- Như vậy cũng thật là một nhân tài.

Tống Tư Văn lắc đầu cảm khái:

- Đáng tiếc đáng tiếc.

- Đáng tiếc cái gì?

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

- Các ngươi còn không buông tha cho hắn hay sao?

Tống Tư Văn than thở:

- Đại công tử, không phải là chúng ta không buông tha hắn, là Tịch Diệt Chỉ sẽ không bỏ qua cho hắn... Trúng bốn đạo Tịch Diệt Chỉ, chắc chắn hắn sẽ phải chết.

Tiêu Thiết Ưng khoát tay một cái nói:

- Chuyện này không nhọc các ngươi bận tâm, chư vị đi dùng bữa trưa đi. Sau đó đi về bẩm báo cho hoàng thượng. Nếu như hoàng thượng lại muốn phái người đến thì ta sẽ lên Thần Đô, cố gắng phân trần với người, đừng khinh người quá đáng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.