Bạch Bào Tổng Quản

Chương 162: Tự đạo



- Nói!

Tiêu Thiết Ưng quát lên.

Tiều phu trung niên cúi đầu thấp giọng nói:

- Ta... Ta... hôm kia có một người tới tìm ta, bảo ta nói như vậy, chỉ cần nói như vậy thì hắn sẽ cho ta một trăm lạng bạc ròng!

- Người nào, cao lớn thế nào, dáng dấp ra sao?

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói.

Tiều phu trung niên suy nghĩ một chút:

- Hơn ba mươi tuổi, cao cao gầy gò, dung mạo rất nhã nhặn.

- Quên đi, hỏi những chuyện này cũng là vô ích.

Tiêu Thiết Ưng vung tay lên, hừ lạnh nói:

- Một trăm lạng bạc ròng, ngươi cho rằng một trăm lạng bạc ròng dễ kiếm lời như vậy hay sao? Chỉ sợ ngươi có tiền thì sẽ mất mạng... Được rồi, về đi, sau này cố gắng làm tiều phu của ngươi, đừng muốn kiếm bộn, không cẩn thận chính là tai bay vạ gió!

- Vâng, đa tạ đại công tử, đa tạ đại công tử!

Tiều phu trung niên như được đại xá, vội vã dập đầu thêm mấy cái đầu.

- Tống hộ vệ, ngươi còn lời gì để nói hay không?

Tiêu Thiết Ưng quay đầu trừng mắt nhìn về phía Tống Tư Văn, lạnh lùng nói:

- Có người muốn gieo vạ cho Sở Ly, vu oan cho hắn, rắp tâm hiểm ác vô cùng!

Tống Tư Văn lạnh lùng trừng mắt nhìn tên tiều phu trung niên, làm cho hắn sợ đến mức đổ mồ hôi.

Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:

- Điều nực cười chính là, đường đường là hộ vệ cấm cung, không ngờ lại bị một tiều phu sơn dã lừa xoay quanh như thế, làm mất hết mặt mũi của hoàng gia. Đáng thương cho ta lại tự mình đi đoạt hắn về đến!

Tống Tư Văn cũng vô cùng tức giận.

Mấy câu nói này của Tiêu Thiết Ưng giống như một bạt tai lên trên mặt hắn, da mặt cảm thấy nóng bỏng, hận không thể dùng một chưởng đem đập chết tên này.

Tiêu Thiết Ưng không dừng lại mà vẫn cười lạnh nói:

- Ngươi nên cảm ơn ta, nếu như thực sự đi tới trước mặt hoàng thượng, có lẽ các ngươi sẽ bị đuổi ra, không còn làm hộ vệ cấm cung được nữa!

- Ồ, vậy thì phải đa tạ đại công tử rồi.

Tống Tư Văn cười lạnh một tiếng.

Tiêu Thiết Ưng trừng mắt nhìn hắn. Hừ lạnh nói:

- Thứ không biết điều!

- Đại công tử, rốt cuộc là ai làm?

Tống Tư Văn chuyển đề tài câu chuyện:

- Người này tất có đại thù với Sở Ly.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Đại Lôi Âm tự. Phủ Nhân Quốc Công, hẳn là do người của phủ Nhân Quốc Công ra tay, hòa thượng Đại Lôi Âm tự dùng sức không dùng trí, rất ít khi dùng những thủ đoạn này.

- Sở Ly đắc tội với người của phủ Nhân Quốc Công?

- Quan hệ giữa chúng ta và phủ Nhân Quốc Công các ngươi không biết sao?

Tiêu Thiết Ưng tức giận:

- Bọn họ chiếm hết tiện nghi, hai lần ăn thiệt lớn trên tay Sở Ly, cho nên hận không thể trừ diệt hắn!

Tống Tư Văn chậm rãi gật đầu. Trước khi tới bọn họ cũng đã tìm hiểu qua những thứ này. Hai phủ Quốc Công Dật Nhân tranh dành rất lợi hại.

Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:

- Ả đàn bà Lục Ngọc Dung kia không kiêng dè gì cả, nếu không phải nể mặt nàng là nữ nhân, ta đã sớm giết ả ta rồi!

Tống Tư Văn cười nhạt cười.

Không phải là Tiêu Thiết Ưng không muốn giết Lục Ngọc Dung, mà là không giết được.

Lục Ngọc Dung hầu như không ra ngoài phủ, hơn nữa thủ đoạn cao minh, hộ vệ bên người cũng rất mạnh mẽ. Ngược lại thiếu chút nữa Lục Ngọc Dung đã giết nhị tiểu thư của phủ Dật Quốc Công.

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

- Các ngươi bị Lục Ngọc Dung lợi dụng làm thanh đao của ả ta rồi!

Sáu người Tống Tư Văn cũng vô cùng tức giận, thiếu chút nữa đã bị lừa, thủ đoạn đơn giản như thế. Không ngờ bọn họ lại bị một nữ nhân lừa cho vòng vòng như vậy!

Sở Ly nằm ở trên giường nhỏ gần Thiên Linh thụ, mặt trời chiều ngả về phía tây, nhuộm đỏ tiểu viện. Hắn hơi híp mắt, cảm nhận khí tức của Thiên Linh thụ, đồng thời cũng cảm nhận khí tức của Tịch Diệt Chỉ.

Sinh cơ của Thiên Linh thụ dạt dào, Tịch Diệt Chỉ âm u đầy tử khí, không ngừng nuốt chửng sinh cơ, làm lớn mạnh chính mình.

Khí tức Tịch Diệt Chỉ chẳng khác nào có tính mạng của chính mình, ban ngày vắng lặng, buổi tối sinh động.

Khí tức của Thiên Linh thụ ban ngày sinh động, buổi tối thì lại càng sinh động hơn, ban ngày hấp thụ ánh mặt trời, buổi tối nạp ánh trăng, ánh mặt trời khiến cho nó cường tráng, ánh trăng thì lại khiến cho nó trưởng thành, khí tức của Sở Ly sau khi so sánh với Tịch Diệt Chỉ, cảm nhận càng ngày càng tinh xảo, rõ ràng hơn.

Hắn bị trọng thương, đã cảm nhận đủ sự tuyệt diệu từ khí tức của Thiên Linh thụ, lĩnh ngộ Tịch Diệt Chỉ, lý giải của hắn đối với Khô Vinh kinh lại sâu thêm một tầng, Khô Vinh, Tịch Diệt, trưởng thành, một loại cảm ngộ vi diệu dần dần sinh sôi ở trong tim hắn.

Hắn cảm thấy, mình đã mơ hồ tìm thấy cánh cửa lớn của tầng thứ hai Khô Vinh kinh.

Tuyết Lăng đẩy cửa đi vào, ngồi vào bên cạnh giường của Sở Ly, mùi thơm cơ thể từ trên người nàng tỏa ra.

Ánh nắng chiều nhuộm khuôn mặt trắng bóng của nàng thành màu hồng, như say, kiều diễm mê người.

- Công tử, Tưởng đại ca nói đã làm xong chuyện mà công tử dặn dò.

Sở Ly mở mắt ra, gật gù.

Tuyết Lăng hiếu kỳ hỏi:

- Công tử, người bảo Tưởng đại ca làm chuyện gì vậy?

Sở Ly cười cười.

Tuyết Lăng lại càng hiếu kỳ la lên:

- Công… tử…

Lúc này từ bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân, Tô Như đẩy cửa đi vào, cười khanh khách nhìn Sở Ly:

- Tin tức tốt!

Tuyết Lăng đứng dậy hành lễ, vội hỏi:

- Tổng quản, có tin tức tốt gì vậy?

- Cuối cùng mọi chuyện cũng coi như có một kết thúc rồi.

Tô Như mở miệng cười nói:

- Đám hộ vệ cấm cung này nhận định Sở Ly trong sạch, không hề giết Triệu Tử Lai!

- Cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất!

Hai tay Tuyết Lăng hợp thành hình chữ thập, thở một hơi dài nhẹ nhõm, vội vã đi tìm cái ghế thêu ở trong cái đình nhỏ.

Tô Như tao nhã đoan trang ngồi vào trên cái ghế thêu, lại cười nói:

- Cũng là nhờ vào kế của Lục Ngọc Dung, tìm người chỉ đích danh Sở Ly ngươi, muốn dồn Sở Ly ngươi vào chỗ chết, kết quả đại công tử bắt người trở về, chỉ cần dùng mấy câu nói đã chọc thủng được mọi thứ!

- Đại công tử lợi hại như vậy sao?

Tuyết Lăng kinh ngạc.

Tô Như cười nói:

- Đại công tử là ai mà không lợi hại cơ chứ?

- Đại công tử anh minh thần võ!

Tuyết Lăng cười duyên nói.

Tô Như nhìn nàng một chút, lại nhìn về phía Sở Ly:

- Lúc này ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi, mau chóng khỏe lại, tiểu thư nói muốn ngươi cùng đi tìm Dẫn Lôi đao với tiểu thư.

- Tìm được Dẫn Lôi đao rồi sao?

- Vẫn chưa.

- Tiểu thư muốn đi sao?

- Hừ, tiểu thư nói đại công tử phải tọa trấn trong phủ, người đi là tốt nhất, bảo ngươi đi theo. Vì lẽ đó ngươi phải mau chóng chữa khỏi vết thương, ngộ nhỡ thực sự có được tin tức về Dẫn Lôi đao, chúng ta sẽ lập tức lên đường!

- Ta đi xem náo nhiệt làm gì cơ chứ, bảo tiểu thư mang thêm mấy vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên là được rồi.

- Lời này ngươi đi nói cùng tiểu thư đi.

Tô Như lườm hắn một cái, bỗng nhiên cười nói:

- Lục Ngọc Dung cũng có lúc chữa lợn lành thành lợn què, lần này nhờ có nàng ta, thực sự là kẻ trí nghĩ đến nghìn điều tất có một chuyện sai lầm!

Sở Ly cười gật đầu:

- Lần này quả thật phải cảm tạ Lục Ngọc Dung.

- Hừ, quả thật là một nữ nhân thâm độc! Lần này ả ta dã tràng xe cát, nhất định đang tức giận lắm đây.

Tô Như lườm hắn một cái rồi đứng lên nói:

- Muốn tìm linh dược gì không?

Sở Ly nói:

- Không cần linh dược, ta chậm rãi vận công chữa thương là được.

- Vậy cũng tốt.

Tô Như đứng lên nói:

- Ta đi đây.

Tuyết Lăng vội vàng đứng dậy đưa tiễn.

Tuyết Lăng trở lại trước giường của Sở Ly, ngồi vào bên cạnh giường, đưa một miếng dưa hấu vào trong miệng hắn:

- Công tử, rốt cuộc người đã dặn dò Tưởng đại ca làm chuyện gì?

Sở Ly cười mà không đáp.

- Nếu như người không nói, ta sẽ đi hỏi Tưởng đại ca, hắn sẽ nói.

Tuyết Lăng hừ lạnh nói.

Sở Ly cười nói:

- Chuyện này không cho phép nói ra với người ngoài.

- Đương nhiên!

Tuyết Lăng vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, cam đoan.

Sở Ly nói:

- Kỳ thực cũng không có gì, ta đang giúp Lục Ngọc Dung một chút mà thôi.

- Giúp Lục Ngọc Dung?

Đôi mắt to long lanh của Tuyết Lăng chớp chớp, không hiểu ra sao:

- Giúp ả ta thế nào chứ?

Sở Ly nói:

- Giúp ả ta tìm một nhân chứng.

Hai mắt của Tuyết Lăng nhất thời trừng lớn, chỉ vào Sở Ly rồi nói:

- Vậy nhân chứng kia... Nhân chứng kia là người do công tử tìm?

Sở Ly cười cười.

Đôi mắt to long lanh của Tuyết Lăng chớp chớp, nghĩ một hồi rồi mới lắc đầu cảm thán:

- Công tử, người cũng quá... đáng thương cho ta còn lo lắng cho người lâu như vậy! Sao người không nói sớm một tiếng!

Sở Ly cười nói:

- Người tính không bằng trời tính, không tới lúc ồn ào lắng xuống, nói ra thì có lợi ích gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.